Chương 189
- Đại công tử, có tin tức của phụ thân rồi đúng không?
Lưu Kỳ khẽ gật đầu, Tiểu Kiều đang định hỏi tiếp thì nghe Đại Kiều nói:
- Đại công tử, mời vào.
Nói xong bèn kéo Tiểu Kiều vào trong phòng.
- Ừ.
Lưu Kỳ khẽ gật đầu, chuyện có liên quan tới Kiều Công đúng là không tiện nói ở đây, vào trong phòng Đại Kiều cho tất cả thị nữ lui ra, sau khi tự tay châm trà cho Lưu Kỳ mới hỏi:
- Có phải Đại công tử đã có tin tức của phụ thân?
Lưu Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy, những binh lính ta phái đi Giang Đông đón Kiều Công vừa báo tin tới, nói đã gặp được Kiều Công, đồng thời Kiều Công giờ này đang trên đường đến Kinh Châu rồi, mọi người không bao lâu nữa sẽ được đoàn tụ.
Nghe xong lời này khuôn mặt hai nàng đều hiện lên nét vui mừng, Đại Kiều bèn đứng dậy hành lễ với Lưu Kỳ:
- Đa tạ đại công tử.
Lưu Kỳ vội vàng tiến tới đỡ nàng dậy rồi nói:
- Nàng không cần khách sáo, nếu không phải tại ta thì hai nàng cũng không lưu lạc tới nơi đây.
Nói xong thì nhìn thấy Đại Kiều cúi đầu, Lưu Kỳ nhẹ nghiêng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt Đại Kiều lúc này đang ửng hồng, với dung nhan tuyệt sắc của nàng càng làm động lòng người hơn, nhất thời ngây người ra.
- Hừ.
Tiểu Kiều ở bên cạnh nhìn thấy rất khó chịu, hai người này dám thân mật như vậy trước mặt nàng, không nhịn được bèn hừ nhẹ một tiếng.
- A. . .
Lưu Kỳ lúc đó mới giật mình, phát hiện ra mình vẫn đang dìu Đại Kiều, cảm giác mềm mại truyền đến từ bàn tay khiến cho tim Lưu Kỳ đập mạnh, vội vàng buông Đại Kiều ra, trước khi buông nàng ra vẫn không quên chạm nhẹ ngón tay, khiến cho khuôn mặt Đại Kiều vốn ửng hồng trở nên đỏ bừng
Nhìn thấy dáng vẻ của Đại Kiều như vậy, Lưu Kỳ không kịp suy nghĩ nói:
- Đại Kiều, nàng thật đẹp.
Lưu Kỳ vừa nói xong thì lại nghe thấy tiếng hừ nhẹ của Tiểu Kiều ở bên cạnh.
Lưu Kỳ tới lúc này mới ý thức được dáng vẻ thất thố của mình, hắn vuốt nhẹ lên mũi rồi ngại ngùng nói:
- Ta vẫn còn chút việc, ta đi trước đây.
Nói xong không đợi hai nàng nói gì bèn quay người rời đi, vừa bước tới cửa thì Lưu Kỳ sực nhớ ra vẫn còn một chuyện chưa nói bèn quay đầu lại:
- Đúng rồi, ta có chuyện gấp phải quay về Tương Dương nên không thể dừng lại đây được nữa, sau khi trở về Tương Dương sẽ đưa hai nàng đi ra ngoài du ngoạn.
Nhìn về phía Đại Kiều ngập ngừng nói:
- Khi nãy, thất lễ rồi.
Nói xong quay người rời đi.
Đại Kiều vốn đã bình tĩnh trở lại trong khoảnh khắc tim lại đập nhanh hơn.
Tương Dương, sau khi mọi người nghe tin Lưu Kỳ bị hãm thân ở Giang Đông người qua kẻ lại náo nhiệt hơn nhiều, cả thành Tương Dương đều đang bình luận về vấn đề của Lưu Kỳ. Sau đó nghe được Lưu Kỳ đã từ Giang Đông về Kinh Châu, cả thành Tương Dương đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đây, các quan lại lớn nhỏ của thành Tương Dương đều tụ tập về Châu Mục Phủ, vì vừa rồi Văn Sính bên Giang Hạ truyền về một tin tức, Thái Thú Giang Hạ, Hoàng Tổ không xuất viện binh đồng thời còn bắt giam sứ giả, bị áp giải về thành Tương Dương chờ xử lý, giờ này đã trên đường tới.
Trên đại điện của Châu Mục Phủ, Lưu Biểu trầm ngâm nhìn mọi người:
- Các người cho rằng việc này nên xử lý thế nào?
Đại điện đang nháo nhào nghe hỏi liều im phắc lại, mọi người nhìn về Thái Mạo đang đứng đầu bá quan văn võ, Hoàng Tổ xuất thân gia tộc Hoàng Thị mà gia tộc Hoàng Thị lại liên hôn với gia tộc Thái Thị, Hoàng Tổ thân phận là Thái Thú Giang Hạ, nhưng thực tế là ngoại việc cho Thái Thị, giờ bị Lưu Kỳ áp giải về Tương Dương, đồng nghĩa với việc làm cho danh tiếng của gia tộc Thái Thị hoàn toàn tiêu tan.
Thái Mạo thấy mọi người đang nhìn mình, hắn trầm ngâm một lúc rồi bước lên nói:
- Thái Thú Giang Hạ không phát viện binh thật là đáng trách, tước quan của hắn cũng không có gì là quá đáng cả.
Nhưng mà tình hình cụ thể thế nào còn phải chờ sau khi gặp Hoàng Thái Thú mới xử lý được, trước mắt, Kinh Châu và Giang Đông tình hình nguy cấp, Hoàng Tướng quân tuổi tác tuy đã cao nhưng sức chiến đấu ngày càng mạnh mẽ, là đại tướng đứng hàng nhất nhìn tại Kinh Châu này, trong lúc này mà xử phạt lão, e là lòng quân hỗn loạn, vả lại Hoàng Tướng quân lập được công lớn trong việc tiêu diệt Lưu Kiên của Giang Đông, việc đấy cũng đủ để bù đắp lỗi lầm lần này của lão, xin Chủ Công vì đại cục mà giơ cao đánh khẽ.
Thế lực của gia tộc Hoàng Thị đã ăn sâu bén rễ thuộc hàng nhất nhì ở Kinh Châu, không phải tới bước đường cùng thì Thái Mạo cũng không muốn nhả ra. Vả lại nếu cho Lưu Kỳ tự ý xử trí Hoàng Tổ há chẳng phải làm cho thế lực của Lưu Kỳ ngày càng lớn mạnh, Lưu Kỳ giết chết Thái Hoà đã làm cho quan hệ hai bên thành ra nước với lửa rồi.
Bá quan trên điện đương nhiên là hiểu được suy nghĩ của Thái Mạo, vả lại trên điện còn vài tên quan lại thuộc gia tộc Hoàng Thị, đương nhiên là họ không muốn chứng kiến cảnh Hoàng Tổ bị cách chức.
Ngay lúc đó liền có bốn năm tên quan lại bước lên nói rằng:
- Chúng ta ủng hộ ý kiến của Thái Quân sư, Hoàng Thái thú tuy có lỗi nhưng không đến nỗi phải miễn quan ông ta, trước mắt khó lường được cục diện của Giang Hạ, xin Chủ Công lấy đại cục làm trọng.
Lưu Biểu đang ngồi phía trên không nói lời nào mà chỉ nhìn về phía mọi người, Y Tịch đứng bên cạnh từ đầu đã được Lưu Kỳ dặn trước, biết được mục đích của việc áp giải Hoàng Tổ về Tương Dương lần này. Mục đích của Lưu Kỳ là một mặt thừa cơ để về Tương Dương, mặt khác là làm giảm đi thế lực của gia tộc Thái Thị.
Thái Mạo đang đứng đó thấy Lưu Biểu không nói câu nào, trong lúc đang muốn bước lên nói thì Y Tịch đã bước lên nói trước:
- Thái Quân sự nói vậy sai rồi, ban đầu đại quân của Giang Đông tập kích, Hoàng Tổ dẫn binh kháng cự nhưng lại làm quân ta hao binh tổn tướng, cuối cùng cả bản thân hắn cũng trở thành tù binh của Giang Đông, mà Lữ Công, người giết chết Tôn Kiên thì đã hy sinh, nếu không phải Chủ Công thương tình lấy thi thể của Tôn Kinh đổi lại tính mạng của Hoàng Tổ thì giờ đây Hoàng Tổ còn ở trên đời này sao! Chủ Công nhân từ vậy mà Hoàng Tổ xem Chủ Công chẳng ra gì, không những không thay mặt Chủ Công quản lý tốt Giang Hạ, mà còn từ chối đưa viện binh để cưu Đại Công. Đại Công là con trưởng của Chủ Công, tính mạng của Đại Công liên can đến an nguy của Kinh Châu, Hoàng Tổ làm vậy khác gì là mưu phản, đại tội trước mặt mà không công khai xử lý để răn đe mọi người sao?
Y Tịch nói xong, các nhân vật chủ chốt trên đại điện đều hít sâu một hơi, đại tội mưu phản là tội chết, Y Tịch vừa bước lên đã đưa cho Hoàng Tổ tội danh mưu phản, đúng là muốn đưa Hoàng Tổ vào chỗ chết đây mà.
Ngay cả Lưu Biểu đang ngồi phía trên kia cũng đưa đôi mắt kinh ngạc ra nhìn Y Tịch, không hiểu sao Y Tịch lại muốn đưa Hoàng Tổ vào chỗ chết như thế. Bình thường Y Tịch làm việc, nếu không phải là có thâm thù đại hận thì hắn sẽ để lại con đường sống cho người ta, lần này hắn đúng là đã triệt đường Hoàng Tổ thật rồi.