Chương 203
Tam Thủ Lĩnh lập tức reo lên.
- Tốt lắm, vậy thì ta chúc Tam đệ mã đáo thành công.
Nhị Thủ Lĩnh vừa nói vừa chắp tay với Tam Thủ Lĩnh, ánh mắt pha chút hài hước.
Đột nhiên Nhị Thủ Lĩnh ngoảnh đầu lại trầm giọng nói:
- Đến rồi!
Tam Thủ Lĩnh bên cạnh cũng liền phấn chấn tinh thần.
Tại bến sông, mười con tàu dần dần cập bến, những tấm gỗ dài được bắc lên bờ, Nguỵ Diên một thân khôi giáp bước xuống, sau lưng là hơn 1000 binh mã cũng xông xuống từ các tàu, rồi vọt nhanh tới bờ tập hợp.
- Canh giữ hai bên đường, bất cứ ai cũng không được đến gần.
Nguỵ Diên hét to với 1000 binh mã.
- Vâng.
1000 binh sĩ lập tức tách thành hai đội, tách đông người ra, canh giữ nghiêm ngặt hai bên đường.
Nguỵ Diên sắc mặt nghiêm túc, với hai tên lính truyền lệnh theo sau, Nguỵ Diên quay đầu nói với một tên:
- Được rồi!
Lính truyền lệnh lập tức quay lưng ra hiệu với người cầm lệnh kỳ trên tàu phất cờ ra hiệu cho mọi người Lưu Kỳ có thể xuống tàu.
- Chủ Công được rồi.
Cam Ninh sau khi thấy được lệnh kỳ liền quay lại nói với Lưu Kỳ.
- Ừ, đã vậy thì xuống tàu thôi.
Lưu Kỳ nói xong liền quay sang Tống Trung giơ tay mời:
- Tống sứ giả, mời!
Tống Tổng liền nghiêng người nói:
- Xin mời Đại Công!
Hai người nhìn nhau cười rồi sánh vai đồng hành, không lâu sau hai người đã bước tới bản gỗ dài kia rồi xuống tàu, Cam Ninh và Vương Nghị một trái một phải bám sát phía sau, đằng sau là mấy trăm tên Phi Hổ Vệ cũng nghiêm túc bày trận chờ lệnh, bọn người Lưu Kỳ sau khi xuống tàu không tiến về phía trước, mà đứng yên đó chờ đợi.
Không lâu sau một cổ xe ngựa từ tàu lớn lăn bánh xuống, trên xe chính là Đại Kiều và Tiểu Kiều, với thân phận của hai người lúc này thật sự là không tiện xuất đầu lộ diện. Xe ngựa tiến tới trước mặt Phi Hổ Vệ, Phi Hổ Vệ lập tức mở lối, nhường ra một đường cho xe ngựa tiến tới, sau đó Phi Hổ Vệ liền vây kín xe ngựa và Lưu Kỳ.
- Huuu!
Xe ngựa vừa dừng lại, tiến hí của đoàn ngựa làm vang động cả bến sông, lát sau từng con ngựa được Cẩm Phàm Tặc đưa xuống tàu lớn, chưa được một khắc, Cẩm Phàm Tặc đã bước lên chiến mã và quan sát đám đông, trong chốc lát, không khí uy nghiêm bỗng phủ khắp đất trời, vẻ hỗn loạn ban đầu của bế sông bỗng dưng yên ắng lạ thường.
- Huuu!
Lại là một tiếng vó ngựa, mọi người chỉ cảm thấy một luồng sáng trắng chớp qua, rồi thấy một con chiến mã thuần trắng xuất hiện bên cạnh Lưu Kỳ, đó chính là Tuyệt Ảnh. Tuyệt Ảnh Mã sau khi phì một hơi thật dài, rồi lại đưa đầu vào người Lưu Kỳ, ánh mắt tràn đầy phấn khởi.
Lưu Kỳ đưa tay vuốt ve Tuyệt Ảnh Mã, cười dài một tiếng rồi phóng lên lưng ngựa, ngoảnh đầu nói với người ở phía sau:
- Hãy sắp xếp cho Tống sứ giả một con ngựa!
Lát sau, một tên binh sĩ dắt cho Tống Trung một con chiến mã, Tống Trung đang ngất ngây với Tuyệt Ảnh giờ mới bừng tỉnh lại, hắn nhìn theo Tuyệt Ảnh mà than rằng:
- Có được chú ngựa hiểu ý người như thế, Đại Công thật là có phước!
- Haha, Tống sứ giả sao còn không nhanh chóng lên ngựa, chẳng lẽ muốn người ta trách ta chiếm bá cửa sông sao?
Lưu Kỳ cười nói.
Tống Trung liếc nhìn tình hình xung quanh, gật đầu nói:
- Đã như vậy không cần khách khí.
Nói xong tiếp nhận dây cương, leo lên mình ngựa.
- Đi nào!
Vương Nghị ra lệnh, Phi Hổ Vệ phía trước, Cẩm Phàm Tặc phía sau, hai người cùng hộ tống Lưu Kỳ tiến về phía trước.
Trong đám đông kia, Tam Thủ Lĩnh rời khỏi Thạch Đình lúc nào không biết, sau khi đến bến sông hắn nói với thuộc hạ sau lưng:
- Được rồi, y kế hành sự ngay.
Bọn chúng lập tức giải tán rồi mất tích trong đám đông.
- Suỵt!
Một mũi tên không biết từ đâu lao tới, mũi nhọn nhắm thẳng vào người ngồi trên lưng ngựa - Lưu Kỳ
- Có thích khách!
Vương Nghị, người đứng ngay cạnh Lưu Kỳ lập tức hét to, hắn đồng thời thúc ngựa tới Lưu Kỳ, chắn ngay đường bay của mũi lên, gân xanh trên tay cầm trường thương cũng nhảy loạn nhịp, mắt nhìn thẳng vào mũi tên đang lao tới, nhanh như chớp, keng một tiếng, mũi tên đã rơi xuống đất.
- Hả?
Lưu Kỳ quay đầu lại thấy mũi tên nhọn kia, đầu mũi tên dưới ánh mặt trời trông giống như một luồng kim quang lao về phía Lưu Kỳ.
Nỏ quân! Lưu Kỳ nghĩ ngay đến nỏ quân, hàng nghìn binh mã hai bên đã vay kín con đường rộng lớn, với khoảng cách như vậy một cung tên bình thường không thể phát ra sức công phá lớn như thế, cho nên chỉ có thể là nỏ quân.
- Xem ra tên Thái Mạo nhất định phải giết ta cho bằng được.
Lưu Kỳ sắc mặt nghiêm trọng, dựa vào thực lực hiện tại của hắn hoàn toàn không thể chống chọi trực tiếp với Thái Mạo được.
- Chủ Công, phải chăng người nên lên xe ngựa để tạm lánh một lúc!
Cam Ninh đứng cạnh ngoảnh qua hỏi Lưu Kỳ, giọng nói có phần khẩn cấp và lo lắng.
- Không! Không gian trên xe ngựa quá nhỏ, vả lại tầm nhìn cũng hạn chế, bất lợi cho việc ứng biến, trước mắt, tên Thái Mạo này đã rắp tâm đưa ta vào chỗ chết, ngươi lập tức ra lệnh cho binh sĩ, kêu họ cho lão bá tánh xung quanh đều cúi người xuống, nếu như phát hiện tên nào dám tự ý đi lại lung tung thì giết không tha!
Lưu Kỳ căn dặn. Đây không phải là lúc thể hiện lòng dạ nhân từ, đến khi hỗn chiến, nếu như lão bá tánh tự ý đi lại lung tung chỉ càng nguy hiểm cho tính mạng của họ, ngoài ra khi mà mọi người đều ngồi xuống hết, tên thích khách lúc này chắc chắn sẽ lộ nguyên hình.
- Vâng.
Sắc mặt của Cam Ninh có chút thay đổi, hắn quay lưng ra lệnh, sau đó lại là phiên truyền lệnh của Lính Truyền Lệnh.
Lát sau liền thấy một đội Phi Hổ Vệ tuần tra dọc con đường, bọn chúng giám sát những người khả nghi chung quanh, còn lệnh Lưu Kỳ cũng ngay lập tức được chấp hành, lão bá tính chung quanh sau khi ngỡ ra mọi chuyện liền nháo nhào đòi về nhà, có vài người càng muốn phá vỡ việc phong toả của sĩ tốt hai bên, nhưng bọn chúng vừa ra khỏi vòng vây liền bị đội tuần tra Phi Hổ Vệ ra tay trảm sát.
Phi Hổ Vệ bày ra trận xung phong sắc bén như một lưỡi kiếm, dưới sự chấn giữ của Phi Hổ Vệ lão bá tính xung quanh đành phải im lặng, nhưng vẫn không chịu cúi người xuống, mà chỉ nhìn chằm chằm bọn Phi Hổ Vệ một cách sợ hãi.
- Chúng ta ngồi xổm xuống nào, Phi Hổ Vệ mau qua đây bắt thích khách. . . !
Trong đám đông kia đột nhiên có người hét to, hàng trăm người khác liền theo lời người kia mà ngồi xổm xuống.
Lão bá tính chung quanh lúc này mới nhận ra rằng đội sĩ tốt tuần tra trước mặt chính là Phi Hổ Quân, liền yên tâm mà ngồi xuống, số người ngồi xuống ngày càng nhiều, tên hắc y thích khách ở quanh đó liền hiện bị bại lộ.
- Giết!
Thấy hành tung bại lộ, Nhị Thủ Lĩnh liền hét lớn, gần trăm bóng người xông thẳng về phí Lưu Kỳ.
- Cẩn thận!
Vương Nghị la lớn, theo tiếng la của Vương Nghị, trường thương trong tay của Phi Hổ Vệ chung quanh liền giơ cao rồi nhanh chóng bày trận xung phong, từng lớp từng lớp vay kín Lưu Kỳ đến nỗi con kiến cũng chui không lọt.
- Bảo vệ Chủ Công.
Cam Ninh đứng cạnh cũng hét to, Cẩm Phàm Tặc lập tức ra tay, đứng quanh Lưu Kỳ để phòng vệ.
Trong lúc đó, Nguỵ Diên đang mở đường trước mặt, liền quay lại chỉ huy 1000 binh mã hai bên đường đề cao cảnh giới, nhưng hắn lại không tiến đến cứu viện, mà chỉ ra lệnh cho binh sĩ giám sát đám người xung quanh, lúc này mà đám người đó làm loạn thì thật là nguy.