Chương 204
- A!
Trong lúc hàng trăm tên Hắc Y Nhân xông lên đường, thì có vài tên Hắc Y Nhân liền bị Phi Hổ Vệ chém ngay tại chỗ, phát ra tiếng rên thê thảm.
Keng! Keng! Keng!
Hắc Y Nhân và Phi Hổ Vệ đã giao thủ với nhau, tuy Phi Hổ Vệ anh dũng chiến đấu, xem kẻ địch bằng nửa con mắt, cho rằng không ai địch được, nhưng bọn Hắc Y Nhân là tốc độ chẳng kém, chỉ thấy bóng người chớp nhoáng đan xen với Phi Hổ Vệ, thoắc ẩn thoắc hiện, ý đồ muốn tiếp cận Lưu Kỳ.
- Á. . . ! Á. . . !
Giữa lúc đó lại có vài tên Hắc Y Nhân bị trảm sát, Phi Hổ Vệ càng lúc càng có vẻ chen chúc hơn trên con đường chật hẹp, sức chiến đấu cũng giảm sút rõ rệt.
Vương Nghị nhìn theo đám Hắc Y Nhân xông vào, nói nhỏ vài câu với Lính Truyền Lệnh phía sau, mệnh lệnh được truyền đi liên tục và cuối cùng thông qua lệnh kỳ đã được truyền ra ngoài, Phi Hổ Vệ bên ngoài lập tức dừng lại, vây thành vòng vây rồi từ từ di chuyển ra ngoài, trong chốc lát đã tách bọn Hắc Y Nhân thành hai nhóm, có hơn bốn mươi tên Hắc Y Nhân bị bao vây bên trong, trong đó Phi Hổ Vệ tác thành từng nhóm ba người đến năm người để bao vây lấy hơn bốn mươi tên Hắc Y Nhân kia, đôi bên bắt đầu hỗn chiến.
Trong lúc Hắc Y Nhân vừa xông lên đường, Mã Trung cũng đã đứng lên trong đám người đang ngồi xổm và hét to:
- Bảo vệ Chủ Công!
Hàng trăm tên Cẩm Y Vệ với trang phục khác nhau liền lột bỏ bộ đồ đang mặc bên ngoài, lộ ra những bộ đồng phục thống nhất bên trong.
Hơn trăm tên Cẩm Y Vệ ẩn nấu khắp nơi trong đám người để nhanh chóng tiếp cận bến sông, trong lúc tên Nguỵ Diên còn đang đề cao cảnh giác và do dự có nên chặn lại những người này không thì lệnh kỳ gần đó đã phất lên, Nguỵ Diên lập tức đưa những người này lẫn vào trong đó.
Chính lúc Mã Trung hô hào mọi người ngồi xuống vừa rồi, Lưu Kỳ đã biết được Mã Trung đã đến, thấy được Mã Trung xông lên, Lưu Kỳ nói với Cam Ninh đang đứng bên cạnh:
- Cho Nguỵ Diên đi, đừng cản hắn.
- Vâng.
Cam Ninh cũng thấy Mã Trung tay cầm trường kiếm, lập tức căn dặn Lính Truyền Lệnh ở phía sau.
Keng!
Cam Ninh tiện tay bắn rơi một trục cung tên, cảnh giác nhìn theo hơn mười tên tiến đến phía trước, mười tên Hắc Y Nhân này thoát khỏi vòng vây của Phi Hổ Vệ tiến gần đến bên cạnh của Lưu Kỳ, cách Lưu Kỳ chưa đến mười bước chân.
- Giết!
Cam Ninh ra lệnh, Cẩm Phàm Tặc đang bảo hộ xung quanh, lập tức xông lên, mười tên Hắc Y Nhân liền bị cản lại.
Bên ngoài, Cẩm Y Vệ đã tiếp cận được vài tên Hắc Y Nhân đang bị Phi Hổ Vệ vây đánh hai mặt, vài chục tên Hắc Y Nhân bị trảm sát, liền nghe sau lưng có người la lớn:
- Giết Lưu Kỳ! ! !
Nhị Thủ Lĩnh với kiểu ăn mặc văn sĩ cũng đến bến sông, cùng với tiếng la của hắn là hàng trăm tên Hắc Y Nhân xông ra từ đám đông, giương cung tên lên bắn thẳng vào Lưu Kỳ, lượng tên bắn ra càng lúc càng nhiều.
- A!
Một tên Lính Truyền Lệnh trúng tên ngã xuống.
Keng!
Lưu Kỳ tay chắp Hiên Viên Kiếm chém rơi nhưng mũi tên lao tới trước mặt, nét mặt trở nên nghiêm trọng nhìn sang Lính Truyền Lệnh, nghĩ thầm rằng nếu Lính Truyền Lệnh chết thì mệnh lệnh không thể truyền ra ngoài được, Lưu Kỳ liền quay đầu nói với Cam Ninh:
- Lệnh cho Mã Trung chỉ huy Cẩm Y Vệ chặn bọn Hắc Y Nhân lại, Vương Nghị chỉ huy Phi Hổ Vệ trảm sát những tên Hắc Y Nhân đã lao vào, còn Cam tướng quân ngươi hãy chỉ huy thuộc hạ trảm sát Hắc Y Nhân, các tướng lĩnh còn lại ngươi có thể tự do chỉ huy.
- Thế này. . .
Cam Ninh có chút do dự, hắn mà xông ra đánh thì bên cạnh Lưu Kỳ chẳng còn ai bảo vệ, hắn thật lòng không yên tâm.
- Đây là mệnh lệnh.
Lưu Kỳ trầm giọng nói.
- Vâng!
Cam Ninh liền thúc ngựa lao ra trảm sát bọ Hắc Y Nhân, nhưng hắn chỉ dẫn vài tên Cẩm Phàm Tặc tầm thường, những người khác vẫn phòng thủ bên cạnh Lưu Kỳ.
- Đi.
Mã Trung thấy lệnh kỳ, lập tức chỉ huy Cẩm Y Vệ quay lưng xông về hướng bọn Hắc Y Nhân sau lưng.
Keng! Keng! Keng!
Gần trăm tên Hắc Y Nhân liền bị ngăn lại, không thể tiến về phía trước.
- A! A! A!
Vương Nghị tay cầm trường thương không ngừng trảm sát bọn Hắc Y Nhân, những tên Hắc Y Nhân bị đội Phi Hổ Vệ xung quanh trảm sát cũng chẳng phải là những tên có bản lĩnh bình thường, Cam Ninh cũng múa thương không ngừng và thu phục được không ít tính mạng Hắc Y Nhân, nhưng hắn vẫn ở gần Lưu Kỳ mà không bỏ đi xa, chủ yếu là trảm sát những tên Hắc Y Nhân xung quanh Lưu Kỳ, hắn cho người bao vây Lưu Kỳ để giết đi những tên Hắc Y Nhân nào dám tới gần.
- A!
Lại một tiếng là thất thanh truyền ra từ trong đám nhân mã kia, tiếng la khiến nét mặt Lưu Kỳ liền biến sắc.
Nghe tiếng la hốt hoảng đó vọng tới, Lưu Kỳ thay đổi sắc mặt rồi ngoảnh đầu lại nhìn về hướng chiếc xe ngựa, chính lúc Lưu Kỳ bị phân tâm, hai mũi tên lao đến nhanh như chớp, một tên nhắm ngay vào cổ họng của Lưu Kỳ, một tên thì nhắm thẳng vào tim của Lưu Kỳ.
- Chủ công cẩn thận!
Cam Ninh ở gần đó thấy Lưu Kỳ phân tâm liền hét to rồi định lao vào giải cứu, khổ nỗi những tên Hắc Y Nhân trước mặt liều chết giữ hắn lại, hắn nhìn theo Lưu Kỳ mà khoé mắt như muốn vỡ ra, nhưng cũng chỉ có thể vừa chống lại Hắc Y Nhân vừa quan tâm dõi theo Lưu Kỳ.
Nghe được tiếng hét của Cam Ninh, Lưu Kỳ ngoảnh đầu lại, chỉ thấy hai mũi tên đã lao đến mặt, Lưu Kỳ trầm lòng lại, nghiêng người tránh đi hai chỗ hiểm.
- Huuu!
Đúng lúc này, Tuyệt Ảnh Mã dưới hông của Lưu Kỳ hí vang một tiếng, chân trước phóng lên cao, đưa Lưu Kỳ trên lưng ngựa trong lúc dầu sôi lửa bỏng này đây vừa kịp tránh khỏi hai mũi tên kia, sau khi chân ngựa chạm đất, Tuyệt Ảnh Mã thở phì một tiếng thật dài, rồi lại ngước lên hí vang một tiếng.
- Mày khá lắm!
Lưu Kỳ vỗ nhẹ vào lưng ngựa, rồi thở phào nhẹ nhõm, giây phút vừa rồi thật sự đã khiến hắn toát cả mồ hôi hột.
Vỗ xong lưng ngựa Lưu Kỳ liền thuận thế vọt lên xe ngựa, thoắt một phát hắn đã vào trong xe ngựa, đồng thời tiện tay chốt lấy cửa xe, chỉ nghe được hai tiếng "trạc! trạc!", mỗi tiếng một mũi tên bay vào đụng mạnh vào cửa xe.
Lưu Kỳ lao nhanh vào trong xe ngựa, chỉ thấy trong đó Đại Kiều đã bị trúng tên ở cánh tay, máu đã nhuốm đỏ bộ đồ màu trắng tinh của nàng, Đại Kiều mím chặt môi dựa vào thành xe, còn Tiểu Kỳ thì đang sợ phát run nên chỉ biết nhìn theo Đại Kiều mà không dám bước tới, hai tay che miệng lại, ánh mắt đầy vẻ hốt hoảng.
Cửa sổ nhỏ phía góc của xe ngựa, chính là nơi mà mũi tên từ bên ngoài xuyên qua khe nhỏ kia bay vào và trúng ngay tay của Đại Kiều. Trước khi xuống tàu, Lưu Kỳ đã ra lệnh cho người lấp đi cửa sổ này, nhưng không ngờ rằng cường độ mũi tên lớn đến thế. Sau đó Lưu Kỳ kiểm tra kỹ tất cả các ngõ ngách, thấy không có sơ xuất gì mới yên tâm.
Lưu Kỳ hít một hơi dài rồi bước lên phía trước, nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán của Đại Kiều đang vã ra do đau đớn, trong lòng Lưu Kỳ càng đánh giá cao Đại Kiều hơn, đau đớn thế cho dù là người bình thường cũng khó mà chịu được, nói chi đến một người con gái mỏng manh như thế.