Chương 208
- Trễ nhất là tối mai quân sư sẽ tới Tương Dương.
Cam Ninh đáp.
Đúng vào lúc này thì một người hầu chạy tới nói:
- Đại công, tam thiếu gia đến rồi.
- ồ, để đệ ấy vào.
Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh ở bên cạnh nói:
- nếu có tin tức gì của Quân sư và Kiều công thì ngay lập tức báo cho ta.
- Vâng
Cam trữ đáp.
Khoát tay cho Cam Ninh lui xuống, Lưu Kỳ quay người đi ra khỏi cửa, hắn đã lâu không gặp Lưu Tu rồi.
- Đại ca.
Lưu Kỳ đang định đi về phía ngoài cửa thì nhìn thấy Lưu Tu đang rảo bước tiến vào, vừa thấy Lưu Kỳ thì nét mặt đầy vui mừng chạy tới.
- Tam đệ.
Lưu Kỳ cũng tiến nhanh tới trước ôm lấy Lưu Tu một lúc mới buông ra.
Lưu Kỳ nhìn Lưu Tu từ trên xuống dưới, mới có mấy tháng không gặp mà nhìn Lưu Tu đã trưởng thành và thận trọng hơn rất nhiều. Những ngày này tình hình của Lưu Tu ở Tương Dương Lưu Kỳ đều đã biết, trước khi Lưu Kỳ rời đi đã giao Lưu Tu cho Y Tịch thay hắn chăm sóc, để cho Lưu Tu bái Y Tịch làm thầy, đi theo Y Tịch học tập.
- Mấy ngày này đệ đã làm rất tốt.
Lưu Kỳ nhìn Lưu Tu nói, mấy ngày này Lưu Tu theo Y Tịch học tập rất khắc khổ, tiến bộ rất nhanh, đến Y Tịch cũng cảm thấy kinh ngạc, Y Tịch không chỉ một lần trong thư nhắc tới biểu hiện của Lưu Tu.
- Làm sao mà so được với việc đại ca ở bên ngoài chinh chiến.
Lưu Tu có chút ngượng ngùng, mấy ngày này hắn đều là học binh thư thao lược, hi vọng sau này có thể cùng Lưu Kỳ ch
- Ha ha, không cần lo lắng, khi nào đệ học thành tài thì có thể dẫn binh lính đi đánh trận, đạo của binh pháp không chỉ là nội dung học trên sách vở, kinh nghiệm cũng rất quan trọng.
Lưu Kỳ đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng của Lưu Tu nên khuyên bảo:
- Ngay cả Bàn đệ mấy ngày này cũng phải theo quân sư học hỏi binh pháp.
- A, nhị ca cũng học tập binh pháp, huynh ấy không phải là người rất ghét đọc sách sao.
Lưu Tu kinh ngạc nói, trước đây dù là Lưu Kỳ khuyên Lưu Bàn đọc sách thì Lưu Bàn cũng thường trốn đi chơi, chứ đừng nói là tự mình chủ động học tập.
- Trước đây tuy là hắn không dụng công đọc sách, nhưng mà hiện nay thì lại rất chăm chỉ, qua mấy ngày nữa hắn sẽ trở về, đến lúc đó đệ hỏi là biết ngay thôi.
Lưu Kỳ quay đầu lại nói:
- Vào trong rồi nói.
- Vâng.
Lưu Tu khẽ gật đầu rồi theo Lưu Kỳ vào trong phòng.
- Đại ca, huynh kể cho đệ nghe lần xuất chinh vừa rồi của huynh đi.
Ánh mắt Lưu Tu tràn đầy hi vọng nhìn Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ cười cười rồi kể lại tình hình đại khái mấy ngày qua cho Lưu Tu nghe, Lưu Tu nghe xong nét mặt đầy phấn khích, đặc biệt nghe tới đoạn Lưu Kỳ dẫn theo binh mã tiến vào vùng Giang Đông thì khuôn mặt càng kích động hơn, mấy ngày này hắn không có giờ phút nào là không để ý tới Lưu Kỳ, nghe tin Lưu Kỳ bị rơi vào tình thế nguy hiểm ở Giang Đông Lưu Tu hận là không thể ngay lập tức mọc thêm đôi cánh bay tới cứu viện, nếu như Y Tịch không ngăn cản Lưu Tu thì hắn đã chạy tới Trường Sa rồi.
- Đại ca, lần sau huynh xuất chinh nhất định phải dẫn theo đệ đó.
Khuôn mặt Lưu Tu đầy nghiêm túc nói.
- Được.
Lưu Kỳ khẽ gật đầu, hắn cũng muốn đào tạo Lưu Tu thành một mưu sĩ hoặc có thể nói là một tướng quân cơ mưu, nhưng không phải là đào tạo thành một người giống như Triệu Quát, trong lịch sử không thiếu những kẻ chỉ bàn chuyện đánh giặc trên giấy, hoặc có thể nói những kẻ như Triệu Quát đích thực là tài năng thiên bẩm mới có thể xuất sắc như vậy, nhưng mà nếu như lúc đầu Triệu Vương có thể để cho Triệu Quát được tôi luyện ở tầng lớp thấp nhất thì không chừng nước Triệu đã có thêm một vị đại tướng, do đó mà hắn phải nhanh chóng để Lưu Tu tích lũy thêm kinh nghiệm.
Trận chiến Quan Độ sắp xảy ra rồi, Lưu Kỳ cũng không chắc chắn Kinh Châu còn yên bình trong một khoảng thời gian bao lâu nữa. Nhưng sau khi trận chiến Quan Độ xảy ra Kinh Châu nhất định trở thành nơi mà từ xưa tới nay thiên hạ đều muốn tranh chấp, nhất định trở thành đối tượng mà các chư hầu trong thiên hạ dòm ngó, việc cấp thiết lúc này là Lưu Kỳ phải đủ tài năng để một mình có thể đảm đương được.
- Thật sao?
Lưu Tu không dám tin vào tai mình, hắn chẳng qua là chỉ thuận miệng hỏi thôi, vốn là không hi vọng gì nhiều, không ngờ Lưu Kỳ lại đồng ý thật.
- Đương nhiên là thật rồi.
Lưu Kỳ cười nói.
- À đúng rổi đại ca, nghe nói Viên Thiệu đã phái sứ giả tới Kinh Châu rồi, cách đây không lâu sứ giả của Viên Thiệu đã ở lại trong dịch trạm của Tương Dương, có điều sứ giả ở tại dịch trạm không lâu thì phụ thân đã mời sứ giả vào phủ đệ, trước mắt sứ giả đang ở trong phủ Châu Mục của phụ vương.
Lưu Tu có chút ngờ vực nói.
- Ồ, đệ có biết sứ giả mà Viên Thiệu phái tới là người như thế nào không?
Lưu Kỳ không có thiện cảm đối với Viên Thiệu nhưng mà dưới trướng Viên Thiệu có rất nhiều nhân tài, bất luận là võ tướng hay mưu sĩ đều là Viên Thiệu nắm giữ nhiều nhất trong các chư hầu khắp thiên hạ, những nhân tài này Lưu Kỳ cũng đang muốn chiêu nạp về, thế nên có thể làm sứ giả cho Viên Thiệu thì kẻ này ắt có địa vị nhất định trong quân lính của Viên Thiệu, những kẻ thế này không nhiều, Lưu Kỳ không thể không coi trọng.
- Chuyện này thì đệ không biết rồi, vị sứ giả này sau khi tới thành Tương Dương thì không thấy xuất hiện nữa, có điều ngày mai phụ thân thiết tiệc mừng đại ca trở về, đến lúc đó sứ giả của Viên Thiệu nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó đại ca sẽ biết thôi. Đệ cũng chỉ là nghe lão sư của đệ nói, lão sư cũng chưa từng nhắc qua danh tính của sứ giả.
Lưu Tu lắc đầu nói.
- Tương Dương mấy ngày này ngoài chuyện này ra có chuyện gì khác xảy ra không?
Lưu Kỳ hỏi, mặc dù hắn cũng nắm được phần nào cục diện của Tương Dương nhưng dù sao cũng không hiểu hết được toàn diện tình hình.
- Ngoài chuyện này ra thì cũng không có chuyện gì to tát, có điều nghe nói gần đây kẻ đứng đầu của gia tộc Hoàng Thị là Hoàng Thừa Ngạn cũng đã đến Tương Dương, gã Hoàng Thừa Ngạn này thì đệ có nghe qua, nhưng hành tung của gã luôn bất định, rất ít người nhìn thấy gã, lần này gã đến Tương Dương tám phần là vì chuyện đại ca áp giải Hoàng Tổ đến Tương Dương.
Lưu Tu bỗng nhiên có chút lo lắng nói, đối với Hoàng Tổ hắn cũng vô cùng căm thù nhưng mà mấy ngày trước nghe Y Tịch nói qua về thế lực của gia tộc Hoàng Thị, trong lòng hắn có chút lo lắng.
- Ồ, gia tộc Hoàng thị?
Lưu Kỳ lẩm bẩm nói, sắc mặt có chút nặng nề, mấy ngày nay hắn có cho người đi nghe ngóng thế lực của gia tộc Hoàng Thị, cả thành Tương Dương này hơn một nửa thế gia có quan hệ dây mơ rễ má với gia tộc hoàng thị, dứt dây động rừng, Lưu Kỳ không thể không cẩn thận.
- Hi vọng các ngươi biết điều, nếu không sau khi thu phục Thái Thị, kẻ tiếp theo chính là Hoàng Thị.
Trong lòng Lưu Kỳ hừ nhẹ một tiếng, mặc dù thế lực của gia tộc Hoàng thị lớn mạnh nhưng cũng có chỗ phải lo ngại, đó chính là gia tộc Hoàng thị không có bao nhiêu binh quyền, từ khi Hoàng Thừa Ngạn trở thành kẻ đứng đầu thì càng không thích thể hiện ra bên ngoài, người trong gia tộc cũng theo đó mà làm, những kẻ làm quan cũng không được mấy người, Hoàng Tổ này khi mới nhậm chức Thái Thú Giang Hạ đã tạo nên mâu thuẫn lớn với gia tộc Hoàng Thị.