Chương 209
- Đại ca, lão sư có nói qua ông ấy với kẻ đứng đầu của Hoàng Thị có chút giao tình, kẻ đứng đầu của gia tộc Hoàng Thị mặc dủ tính tình có chút cổ quái nhưng chắc là cũng không làm khó đại ca đâu, đại ca nếu muốn nhanh chóng tăng cường thế lực thì gia tộc Hoàng Thị là một lựa chọn không tồi, nếu như đại ca có ý thì chỉ cần nói với lão sư một tiếng, đến lúc đó ông ấy có thế giúp huynh.
Lưu Tu tưởng là Lưu Kỳ đang lo lắng về gia tộc Hoàng Thị nên khuyên.
- Vậy thì còn gì bằng.
Lưu Kỳ có chút bất ngờ, hắn và gia tộc Hoàng Thị hiện nay cũng coi là có chút khúc mắc, nếu như muốn gia tộc Hoàng thị giúp đỡ hắn thì e là càng khó hơn, có điều Y Tịch đã nói vậy thì nhất định có đạo lý của ông. Hơn nữa Hoàng Thừa Ngạn cũng là kỳ nhân trong lịch sử, Lưu Kỳ cũng có chút hứng thú với gã.
- Vậy khi đệ trở về sẽ nói với lão sư, để ông ấy chuẩn bị trước.
Lưu Tu vui vẻ nói. Đối với hắn mà nói có thể giúp đỡ Lưu Kỳ là hắn đã cảm thấy rất vui rồi.
- ừ, nếu như đã đến rồi thì hãy ở đây dùng bữa với huynh.
Lưu Kỳ nói với Lưu Tu.
- À đúng rồi, mấy ngày trước đệ tới phủ nhìn thấy một người trung niên, Chương Bá nói rằng đó là bằng hữu của ông, hai người hình như rất thân thiết, hơn nữa đệ cảm thấy người trung niên đó không đơn giản.
Lưu Tu dường như sực nhớ ra chuyện gì đó rồi quay sang nói với Lưu Kỳ.
- Hả?
Lưu Kỳ hỏi Lưu Tu:
- Người trung niên đó tướng mạo ra sao?
Lưu Kỳ biết lai lịch của Chương Bá chắc chắc không hề đơn giản, nhưng mà trước giờ không hề truy hỏi qua, hiện tại xem ra thân phận của Chương Bá chắc là có liên quan đến người trung niên mà Lưu Tu nói tới, võ nghệ của Chương Bá bất phàm không hề để lộ ra ngoài, bằng hữu của ông chắc cũng không hề đơn giản.
- Người trung niên đó mặc một bộ y phục màu trắng, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, trên eo còn treo một bình hồ lô rượu, dáng vẻ khoảng ngoài 40 tuổi, có để một ít râu, còn những cái khác thì đệ không để ý lắm.
Lưu Tu nghĩ ngợi một chút rồi nói, chẳng qua là hắn thấy bộ dạng người trung niên có chút kỳ quái nên mới nhìn qua.
- Cái gì? Đệ gặp ông ta lúc nào?
Lưu Kỳ kinh ngạc hỏi, người trung niên mà Lưu Tu miêu tả giống y hệt người trung niên mà Lưu Kỳ đã gặp ở núi Vân Trụ.
- Vào chiều tối ngày hôm kia đệ tới phủ để hỏi thăm tin tức của đại ca thì nhìn thấy Chương Bá dẫn theo một người trung niên vào phủ, lúc đó đệ có hỏi qua, Chương Bá nói đó là bằng hữu của ông.
Lưu Tu có chút thắc mắc tại sao Lưu Kỳ lại phản ứng mạnh như vậy.
Phì!
Lưu Kỳ thở ra một hơi, lúc này hắn đã chắc chắn người trung niên mà Lưu Tu nhìn thấy chính là người trung niên mà hắn gặp ở núi Vân Trụ, mặc dù không biết người trung niên và Chương Bá có quan hệ gì nhưng đối với người trung niên đó, Lưu Kỳ phải tránh càng xa càng tốt, không ngờ rằng người trung niên đó rất có khả năng đang ở trong phủ của mình, Lưu Kỳ không nén nổi có chút hoài nghi người trung niên này liệu có phải cố ý đến tìm hắn.
- Người đâu.
Lưu Kỳ quay ra ngoài cửa gọi.
- Đại công.
Hộ vệ ở ngoài cửa vội vàng đi vào cúi người nói.
- Người trung niên tới phủ mấy ngày trước có phải là vẫn ở trong phủ?
Lưu Kỳ hỏi.
- Khởi bẩm chủ công, người trung niên đó là bằng hữu của quản gia, đang ở tại tiền viện, mỗi ngày sáng sớm đều ra ngoài cho tới tối mịt mới quay về, hiện tại thuộc hạ cũng không rõ ông ta có ở trong phủ không.
Hộ vệ vội vàng nói.
- Xem ra do ta đa nghi quá rồi.
Trong lòng Lưu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, biểu hiện của người trung niên không giống như là muốn tới tìm hắn.
- Lui xuống đi.
Lưu Kỳ khoát tay cho hộ vệ lui xuống.
- Vâng.
Hộ vệ hành lễ với Lưu Kỳ rồi bước ra ngoài.
- Đại ca, người trung niên này có vấn để gì sao?
Lưu Tu thấy Lưu Kỳ có chút lo lắng đối với người trung niên.
- Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày trước huynh có gặp qua người trung niên này, không ngờ ông ta đã chạy tới phủ chúng ta rồi.
Lưu Kỳ lắc đầu nói, sau đó kể lại cho Lưu Tu nghe chuyện xảy ra hôm đó.
- Nói như vậy thì đại ca đã có được Hiên Viên Kiếm?
Lưu Tu vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi.
- ừ, để ta dẫn đệ đi xem.
Lưu Kỳ khẽ gật đầu đứng dậy đi ra bên ngoài, phía sau là khuôn mặt đầy phấn khởi của Lưu Tu.
Không bao lâu sau hai người đã tới nơi để xe ngựa ở cửa hậu viện, sự việc đang cấp bách mà lại đang ở trong phủ chứ nếu không thì Lưu Kỳ sẽ không bao giờ để Hiên Viên Kiếm ở trên xe ngựa, Lưu Kỳ leo lên xe ngựa lấy Hiên Viên kiếm rồi nhảy xuống rồi đưa Hiên Viên kiếm trong tay cho Lưu Tu.
Lưu Tu đón lấy Hiên Viên kiếm ngắm ngía một hồi, nét mặt hớn hở nói:
- không ngờ trên đời này thật sự có Hiên Viên Kiếm, hơn nữa đại ca lại có được nó, Hiên Viên kiếm trong truyền thuyết là thanh kiếm đeo bên hông của Hoàng đế Hiên Viên Thị, đại ca có được nó vậy thì không phải muốn nói đại ca chính là. . . ?
Nói tới đây Lưu Tu bỗng dưng im bặt, vội vàng lấy tay che miệng lại.
Lưu Kỳ lắc đầu im lặng rồi nói:
- Truyền thuyết không ai biết đâu là thật đâu là giả, hơn nữa cũng chỉ là một thanh kiếm thôi, cũng chẳng thể đại biểu cho điều gì, nhân định thắng thiên, những thứ này rốt cuộc cũng chỉ là vật ngoài thân.
Choang, choang, choang!
- Đại công quả nhiên kiến giải độc đáo.
Một giọng nói lớn ở phía sau vang lên làm hai người giật mình.
Nghe được tiếng động lớn phát ra từ phía sau, Lưu Kỳ liền quay lại, chỉ thấy người trung niên mặc bộ đồ trắng và Chương Bá đang đứng cách đó không xa, hai người đang nhìn mình với vẻ mặt tươi cười.
Lưu Kỳ thấy là hai người họ mới thở phào nhẹ nhõm, mà người có thể tiếp cận sau lưng hắn một cách vô thanh vô tức như thế cũng chỉ có hai người họ thôi.
- Mấy ngày không gặp, chủ công vẫn khoẻ chứ!
Thấy Lưu Kỳ quay lại nhìn, người trung nhiền chắp tay cười nói.
- Đa tạ tiền bối quải niệm.
Lưu Kỳ đáp lễ.
Lưu Kỳ nhìn sang Chương Bá bên cạnh người trung niên và cười nói:
- Tiền bối và Chương Bá là cố giao chăng?
Đối với Chương Bá thì Lưu Kỳ hoàn toàn tin tưởng.
- Đúng, chúng ta đã lâu không gặp.
Người trung niên thở dài và nói:
- Mười năm trời không thấy hành tung của lão, lần này nếu không phải ta đúng lúc có việc tới Tương Dương, e rằng đời này cũng không gặp lại lão nữa!