Chương 210
- Ồ, vậy thật làm phiền tiền bối!
Lưu Kỳ nhìn người trung niên với vẻ mặt mừng rỡ.
- Không sao, ngươi đưa ta vào xem, không chừng ta có thể giải độc cho cô ấy.
Người trung niên điềm đạm nói.
- Mời.
Lưu Kỳ đưa ta ra mời rồi dẫn đường cho họ vào hậu viên.
Lát sau Lưu Kỳ đã đưa họ vào trong phòng, trong phòng chỉ có Uyển Nhi và Tiểu Kiều đang chăm sóc Đại Kiều, thấy có người tới, hai nàng liền đứng dậy hành lễ.
- Tỷ tỷ của nàng sao rồi?
Lưu Kỳ nhìn và hỏi Tiểu Kiều.
- Tỷ tỷ vừa uống thuốc, giờ thì đã ngủ.
Tiểu Kiều nói khẽ, nét mặt có vẻ tiều tuỵ.
- Yên tâm, ta không để cho tỷ tỷ của nàng có chuyện đâu.
Thấy bộ dạng như thế của Tiểu Kiều nên Lưu Kỳ nói lời an ủi.
- Vâng.
Tiểu Kiều chỉ gật đầu mà không nói thêm gì nữa.
- Vị tiền bối đây tinh thông y thuật, nàng sắp xếp đồ đạc để tiền bối khám cho Đại Kiều.
Lưu Kỳ chỉ sang người trung niên và nói.
Nhìn thấy người trung niên Tiểu Kiều ngạc nhiên vô cùng, đương nhiên là cô gặp qua người đó, còn biết rằng chính do người trung niên mà mấy hôm trước Lưu Kỳ không nghỉ ngơi ở dọc đường và trực tiếp về thành Tương Dương. Nhưng giờ nghe Lưu Kỳ nói lão tinh thông y thuật, đôi mắt Tiểu Kiều liền sáng lên, nhìn qua người trung niên, rồi bước qua vén tay áo của Đại Kiều lên để lão nhìn thấy vết thương.
Nhìn thấy vết thương đã thâm đen, người trung niên chíu chặt chân mày, trầm tư hồi lâu mới than rằng:
- Loại độc dược này vô cùng lợi hại, ta không dám chắc là cứu được cô ta, nhưng ta có thuốc có thể ngăn sự lây lan của độc tính, trong vòng mười ngày cánh tay cô ấy có thể giữ được, còn sau đó thì ta cũng hết cách.
Nói xong, người trung niên nhìn tấm vải băng bó vết thương của Đại Kiều, nói rằng:
- Tuy rằng loại vải lụa này có thể ngăn sự lây lan của độc dược, nhưng chỉ có tác dụng nhất thời, cột cánh tay cô ấy trong thời gian dài, thì cánh tay cô ấy coi như sẽ phế bỏ đấy.
- A, tên đại phu lúc này nói rằng có thể kéo dài hơn mười ngày mà.
Tiểu Kiều giật mình la lên.
- Loại độc dược này lợi hại vô cùng, theo thời gian dược tính của nó sẽ ngày càng tăng, với những thuốc giải bình thường hoàn toàn không hề có tác dụng, những thầy thuốc tầm thường cũng không thể biết được sự lợi của loại độc này, nên nói rằng có thể kéo dài hơn nười ngày đó mà.
Người trung niên lắc đầu nói.
Sắc mặt của Lưu Kỳ trở nên nghiêm trọng, quay đầu sang Chương Bá, thấy Chương Bá của gật đầu, Lưu Kỳ thở dài và nói:
- Xin tiền bối hao tâm cứu giúp.
- Không có gì, nhưng mà ngài nắm chắc trong vòng mười ngày có thể có cách cứu được cô ta sao?
Người trung niên hỏi Lưu Kỳ.
- Ta với thần y Hoa Đà có chút giao hữu, thiết nghĩ giờ ông ta cũng đang trên đường, trong mười ngày nhất định ông ta sẽ tới.
Lưu Kỳ gật đầu nói.
- Hoa Đà? Ta cũng từng nghe kể về người này, ngài có thể mời được ông ta tới đây thì chắc là giải được độc của cô ấy.
Người trung niên vừa nói vừa lấy bút trên bàn ra viết, lát sau người trung niên đặt bút xuống và nói:
- Ngài dựa vào phương thuốc này đi bốc thuốc, trong vòng mười ngày cô ta sẽ không sao cả, mười ngày nay ta sẽ ở trong phủ này, có gì cứ gọi ta.
Lưu Kỳ cẩm thẻ tre lên, nhìn qua một lần rồi đưa cho Uyển Nhi:
- Uyển Nhi, việc này ta giao cho ngươi đấy.
- Vâng!
Uyển Nhi nhận thẻ tre rồi ra ngoài.
... . . .
- Đồ rác rưởi.
Trong thư phòng, Thái Mạo quơ lấy những thẻ tre trên bàn và vứt đi, phịch một tiết, đập ngay vào người Hắc Y Nhân đang quỳ trước bàn.
- Chủ Công bớt giận, lần này Lưu Kỳ có đề phòng, vả lại việc giết người giữa thanh thiên bạch nhật, đối với thích khách mà nói thực sự có chút khó khăn, nhưng mà giờ Lưu Kỳ đã về Tương Dương, Phi Hổ Vệ không do Lưu Kỳ chỉ huy, giờ đi giết hắn chắc chắn sẽ thành công. Ở trong Thành Tương Dương giết Lưu Kỳ so với việc giết hắn ở ngoại thành thì càng có tác dụng dằn mặt hơn.
Hắc Y Nhân bất quản thẻ tre đập phịch phịch trên đầu, chỉ cúi đầu nói.
- Hừm! hơn ba trăm người giết một người mà không thành công, lại còn tổn thất hết một trăm người. Là thực lực của Hắc Y Vệ giảm sút hay là ba vị thủ lĩnh các ngươi chỉ huy bất lực?
Thái Mạo lạnh lùng hỏi tên Hắc Y Nhân.
- Việc này. . .
Hắc Y Nhân trong phút chốc không biết phải trả lời như thế nào, nếu nói thực lực Hắc Y Nhân giảm sút thì họ sẽ mất chức, còn nói chỉ huy bất lực thì Thái Mạo sẽ giết họ ngay.
- Chủ Công yên tâm, trong vòng ba ngày Hắc Y Vệ nhất định sẽ lấy được đầu của Lưu Kỳ, vả lại sau khi Lưu Kỳ về phủ liền mời đại phu, nhất định là có người trong phủ đã bị trọng thương, thuộc hạ đã đi dò hỏi, lần này tuy không giết được Lưu Kỳ, nhưng người trong xe ngựa đã trúng tên, đầu mũi tên đều tẩm cực độc, chắc chắn người này không thể sống hơn ba ngày.
Hắc Y Nhân do dự một lúc rồi nói.
- Trong xe ngựa là ai?
Thái Mạo suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
- Trong xe ngựa là nữ, theo tình báo thì đây là Đại Kiều, Tiểu Kiều mà Lưu Kỳ cướp về từ Giang Đông, nhưng mà giờ đã trở thành người của Lưu Kỳ rồi.
Hắc Y Nhân nói.
- Bất quá cũng chỉ là một người đàn bà, trong vòng ba ngày mà không lấy được tính mạng của Lưu Kỳ, ta thấy Hắc Y Nhân cũng nên thay thủ lĩnh đi là vừa.
Thái Mạo nói xong xua tay cho tên Hắc Y Nhân lui ra, hắn quyết định giết chết Lưu Kỳ cũng là do Lưu Biểu không phản ứng gì với chuyện này, hắn nghĩ chỉ cần Lưu Biểu không phản ứng gì thì hắn có thể tự ý làm càn, giết đi Lưu Kỳ. Việc mà hắn kiêng dè bây giờ chỉ là không thể trở mặt với Lưu Biểu, hắn đã quyết định sau này sẽ đầu quân cho Tào Tháo, tới lúc đó thì có trở mặt thế nào cũng không vấn đề gì.
Hắc Y Nhân ra khỏi thư phòng, hắn đi mấy vòng trong phủ, sau đó tới được một hoa viên, trong hoa viên thỉnh thoảng lại có Hắc Y Nhân ra ra vào vào, Hắc Y Nhân sau khi vào hoa viên thì vào ngay đại điện. Đã có hai tên Hắc Y Nhân khác chờ sẵn trong đại điện, thấy hắn tới, hai người kia liền đứng lên nghênh đón.
- Đại ca!
Hai người đó chính là Nhị Thủ Lĩnh và Tam Thủ Lĩnh.
- Hừm, hoạ của các ngươi gây ra đây.
Hắc Y Nhân chỉ và mắng vào mặt hai người đó.
- Đại ca bớt giận, kể cho bọn đệ nghe Chủ Công đã nói thế nào nào?
Nhị Thủ Lĩnh mời Hắc Y Nhân ngồi xuống rồi đích thân rót trà mời hắn.
- Còn nói sao nữa, Chủ Công lệnh cho ba ngày phải giết được Lưu Kỳ, còn không thì không cần giữ lại chúng ta nữa.
Hắc Y Nhân nói với sắc mặt u sầu.
Nghe Hắc Y Nhân nói mà hai người kia như sét đánh ngang tai, hồi lâu mới tỉnh lại và nói:
- Đại ca, trong vòng ba ngày phải giết được Lưu Kỳ thật là đã khó càng thêm khó, nếu như Lưu Kỳ cứ trốn trong phủ không ra ngoài, chẳng lẽ chúng ta phải vào phủ giết người sao?
- Bất luận thế nào, lần này phải giết cho được Lưu Kỳ, cho dù dốc hết cả đội Hắc Y Nhân chúng ta cũng không có gì phải tiếc. Vả lại lần này ta sẽ đích thân ra tay ám sát Lưu Kỳ.