Chương 211
Hắc Y Nhân nói.
- A!
Hai người đều vô cùng ngạc nhiên. Hắn tuylàm thủ lĩnh Hắc Y Nhân nhưng hơn hai mươi năm nay chưa hề đích thân ra tay lần nào.
Hai người không còn sự lựa chọn nào nữa, sắc mặt cũng u sầu không kém, mọi người ngồi đó nhưng không nói gì thêm.
- Nhị đệ, bình thường ngươi nhiều chủ ý nhất, thời cơ nào thích hợp để ra tay ngươi quyết định đi.
Hắc Y Nhân nói với Nhị Thủ Lĩnh.
- Đại ca, ngày mai Lưu Kỳ sẽ tham gia yến tiệc của Lưu Biểu, chúng ta sẽ giết hắn trong buổi tiệc, Lưu Kỳ dự tiệc sẽ không thể dẫn theo nhiều người được, chúng ta sẽ ra tay bất ngờ, hắn nhất định sẽ trở tay không kịp.
Nhị Thủ Lĩnh trầm tư một lúc.
- Thế này. . .
Hắc Y Nhân hơi do dự, giết người trong bữa tiệc của Lưu Biểu đồng nghĩa với việc làm vỡ mối quan hệ giữa Lưu Biểu và Thái Mạo, Thái Mạo biết việc chắc chắn sẽ phản đối.
- Đại ca, chúng ta không còn sự lựa chọn, nếu như thành công, chúng ta sẽ tiếp tục ở đây, còn thất bại thì chúng ta sẽ cao chạy xa bay, với võ nghệ của chúng ta sợ gì không thể sinh tồn.
Nhị Thủ Lĩnh thấy đại ca do dự nên nói lời khuyên thế.
- Đúng rồi, chúng ta làm biết bao nhiêu việc cho Thái Thị, cho dù không có công cũng có sức, những năm nay Thái Mạo đối xử tệ mạt với chúng ta, nói không chừng có hôm hắn còn ban cái chết cho chúng ta nữa, hay là chúng ta bỏ đi khỏi đây.
Tam Thủ Lĩnh đứng cạnh cũng nói.
- Bỏ đi? Chúng ta có thể đi đâu, thực lực nhà Thái Thị các ngươi không biết sao, cả đất Kinh Châu đều là phạm vi thế lực Thái Thị, ở Kinh Châu này Thái Thị có thể giết chết chúng ta bất cứ lúc nào.
Hắc Y Nhân lắc đầu nói.
- Đại ca không cần lo lắng, ở Kinh Châu này tuy là thế lực của gia tộc Thái Thị to lớn, nhưng những nơi khác, chúng không có thế lực gì cả, chỉ cần ra khỏi Kinh Châu, Thái Thị thì sao, làm gì được ta, huống chi giờ quá sớm để nói việc đó, nếu như giết được Lưu Kỳ, chúng ta cần chi bỏ trốn, giờ chỉ nói cho đại ca cảnh giác thôi.
Nhị Thủ Lĩnh nói.
- Được rồi, việc này nói sau đi, giờ ta thương lượng kế sách giết Lưu Kỳ, ngày mai phủ Châu Mục nhất định là canh phòng nghiêm ngặt, muốn giết Lưu Kỳ cũng không phải là chuyện dễ.
Hắc Y Nhân gật đầu nói.
- Đại ca nói không sai, ngày mai phủ Châu Mục phòng bị nghiêm ngặt, muốn giết Lưu Kỳ một là dùng độc, hoặc là cho người trà trộn vào phủ, ngoài cách này không còn cách nào nữa.
Nhị Thủ Lĩnh nói.
- Vậy thì làm cả hai luôn, nhất định phải giết Lưu Kỳ cho bằng được.
Hắc Y Nhân nắm chặt tay nói.
- Đại công tử, nên nghỉ ngơi sớm ạ. - Uyển nhi thấp giọng nói.
Giọng nói dịu dàng của Uyển Nhi khiến cho bao phiền não trong lòng của Lưu Kỳ tan biến, quay đầu nhìn về phía Uyển Nhi, dịu dàng lay động lòng người. Lưu Kỳ không khỏi vươn tay kéo Uyển Nhi đến gần rồi quan sát tỉ mỉ, lông mày màu đen, đôi môi đỏ mọng, mũi ngọc tinh xảo, mặc dù không nghiêng nước nghiêng thành giống Đại Kiều và tiểu Kiều nhưng cũng là một trang tuyệt sắc khó gặp.
- Trong lòng nàng có oán hận không?
Lưu Kỳ nhìn người mỹ nữ trước mặt, nghĩ đến vừa về đến đã dẫn theo tỷ muội Đại Kiều trở về, thân là nữ tử tất nhiên trong lòng Uyển Nhi không hề dễ chịu.
- Chuyện gì ạ?
Bị Lưu Kỳ kéo tay, Uyển Nhi đỏ mặt cúi đầu không đáp, nghe Lưu Kỳ nói không khỏi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Lưu Kỳ.
- Không có gì, ta chỉ muốn hỏi nàng, ta mang hai nữ nhân trở về trong lòng nàng có không thoải mái chỗ nào không? – Lưu Kỳ lắc đầu nhẹ giọng hỏi.
- Không có, công tử mang phu nhân trở về, nô tì vui mừng còn không kịp làm sao lại không thoải mái được.
Uyển Nhi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Lưu Kỳ.,Nhìn thấy Lưu Kỳ đưa tỷ muội Đại Kiều và Tiểu Kiều trở về thật sự trong lòng nàng không có bất kỳ bất mãn nào, ngược lại trong lòng lại mơ hồ có chút mừng thầm.
Gặp Uyển Nhi thấu hiểu lòng người như vậy, Lưu Kỳ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Uyển Nhi cũng nhu hòa đi vài phần, giơ tay ôm Uyển Nhi vào trong lồng ngực vuốt ve mái tóc như tơ lụa của nàng, nói:
- Tình nhi đâu rồi?
- Muội ấy … Tình Nhi muội muội tính tính còn trẻ con cùng hai vị phu nhân ở chung hai ngày không sao, công tử có thể ngàn vạn lần đừng trách tội muội ấy nha.
Uyển Nhi có chút bận tâm nhìn Lưu Kỳ.,Nàng và Tình Nhi bên nhau lâu như vậy, nàng vẫn luôn coi Tình Nhi như em gái của mình, thấy Lưu Kỳ hỏi không khỏi lo lắng thay cho Tình Nhi.
- Ha ha, yên tâm đi ta sẽ không trách tội của muội ấy.
Lưu Kỳ vỗ nhẹ lưng của Uyển Nhi nói.
Đối với tính tính của hai nàng đương nhiên Lưu Kỳ hiểu rõ, Uyển Nhi dịu dàng lay động lòng người, luôn biết suy nghĩ cho hắn, còn Tình Nhi lại hoạt bát đáng yêu, có một chút trẻ con cũng là bình thường, đối với hai nàng ấy đương nhiên Lưu Kỳ không đành lòng trách phạt.
- Vâng.
Uyển Nhi khẽ dạ, cúi đầu tìm vị trí thoải mái ghé vào lồng ngực của Lưu Kỳ, trong lòng yên ổn lạ thường, giống như là chỗ an toàn nhất thế giới vậy.
Hai người cứ ôm nhau như vậy không ai nói gì, không biết qua bao lâu, Lưu Kỳ cúi đầu chỉ thấy cô gái dưới lồng ngực mình hai mắt nhắm chặt, hô hấp đều đặn, không biết đã ngủ từ khi nào rồi.
Lưu Kỳ khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán của Uyển Nhi, định ôm trở về phòng thì thấy Uyển Nhi rên nhẹ một tiếng rồi mở mắt ra, ngẩng đầu mở nửa con mắt nhìn Lưu Kỳ một cách kỳ quái, một hồi lâu mới phản ứng, khuôn mặt ửng đỏ giãy dụa đứng dậy.
- Đừng nhúc nhích.
Lưu Kỳ ôm Uyển Nhi thật chặt không cho nàng đứng dậy.
Đôi mắt nửa mở, khuôn mặt ửng đỏ xinh đẹp, thái độ lười biếng khiến trong lòng Lưu Kỳ rung động, vô thức liền cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của Uyển Nhi, toàn thân rực lửa.
- A.
Bị Lưu Kỳ hôn lên đôi môi, Uyển Nhi trợn to mắt kinh ngạc, lập tức khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng giãy dụa đứng lên.
Tuy nhiên một khi đã bị khơi lên lửa dục trong lòng, Lưu Kỳ cũng không thể buông tha cho nàng dễ dàng như vậy, trước kia mặc dù hắn chưa kết hôn nhưng chuyện nam nữ cũng đã trải qua, cảm giác kỳ diệu như đám mây kia làm sao Lưu Kỳ có thể quên.
Sau khi sống lại, Lưu Kỳ vì sinh tồn mà hối hả ngược xuôi, không thể không đem tia dục vọng trong lòng đè xuống, vì vậy đối với Uyển Nhi và Tình Nhi cũng chỉ thỉnh thoảng hôn, ôm ấp đôi lần chứ không dám vượt qua giới hạn.
Ôn nhu hương, mộ anh hùng!
Khi đó xung quanh Lưu Kỳ nguy hiểm trùng trùng, lại không có một chút phản kháng nào, chỉ có thể giống như dê đợi làm thịt, điều này làm cho Lưu Kỳ cực kỳ cảnh giác, không dám có chút lơi lỏng nào, hắn sợ hãi nếu hắn lơi lỏng sẽ vạn kiếp bất phục.
Thời gian mấy tháng qua, bất luận là Uyển nhi, Tình nhi, hay là Đại Kiều, Tiểu Kiều đều là những mỹ nữ đẹp tuyệt trần.
Uyển Nhi dịu dàng săn sóc, không có bất kỳ tư tâm nào, không có lúc nào là không suy nghĩ cho hắn, nhu tình như nước khiến cho hắn khắc sâu trong lòng không thể thoát ra được, bất luận là chuyện gì, chỉ cần Uyển Nhi bên cạnh Lưu Kỳ đều cảm thấy nhẹ nhàng, kể cả là chuyện phiền não, chỉ cần Uyển Nhi có thể ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng an ủi, hắn cũng có thể bình ổn lại tinh thần.