Chương 214
Đại Kiều nhìn thoáng qua Tiểu Kiều có chút áy náy nói.
- Không sao. – Lưu Kỳ khoát tay đi ra ngoài.
- Chủ công.
Nhìn thấy Lưu Kỳ đi ra, Cam Ninh bước tới phía trước nói.
- Hưng Bá, chuyện gì vậy?
Lưu Kỳ nhìn Cam Ninh hỏi, nếu không phải phát sinh chuyện gì lớn, Cam Ninh tuyệt đối sẽ không đến hậu viện tìm mình.
- Chủ công, vừa rồi Chính Bình vừa đưa tin tới, nói thần y Hoa Đà tối nay sẽ tới đây. – Cam Ninh vui mừng nói.
- Thật sao?
Dựa theo suy đoán của Lưu Kỳ thì ít nhất cũng phải mất tới bốn năm ngày Hoa Đà mới có thể tới đây, không ngờ chỉ một ngày đã tới.
- Là sự thật. Từ khi vào Trường Sa thần y Hoa Đà không hề nghỉ ngơi lại càng không xuống xe trị bệnh, bị Tiểu Phong tử kéo vào xe ngựa chạy mấy trăm dặm. – Cam Ninh nói.
- Tiểu Phong tử, hắn cũng tới đây?
Đối với tiểu Phong tử, Lưu Kỳ vẫn cho là tiểu Phong tử tính tình trẻ con, không nghĩ tới cũng tới rồi.
- Điều này thuộc hạ cũng không rõ. – Cam Ninh lắc đầu nói.
- Ừ, chuyện này trước mắt không cần lo nữa, ngươi phái người ra ngoài thành Tương Dương tiếp ứng, một khi Hoa Đà tới nơi thì để cho ông ấy cứu trị cho Đại Kiều, sau đó ta sẽ chạy tới Châu Mục phủ tham gia yến hội, phiền ngươi thông báo việc này cho Chương Bá để ông ấy chuẩn bị sẵn sàng. – Lưu Kỳ phân phó nói.
- Vâng. – Cam Ninh xoay người rời khỏi.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua sân rồi cất bước rời khỏi, một lúc nữa hắn phải tham gia yến hội, bộ quần áo này rõ ràng là không thích hợp.
- Muội muội, hôm nay muội sao vậy?
Ở trong phòng Đại Kiều nhìn Tiểu Kiều cau mày hỏi.
- Không có gì. – Tiểu Kiều lắc đầu.
- Muội từ nhỏ có chuyện gì đều viết hết lên trên mặt, ta sao có thể không nhìn ra? – Đại Kiều thở dài nói.
- Tỷ tỷ, vừa rồi vị tướng quân kia thật sự là chán ghét, không ngờ hắn … - Tiểu Kiều nói một nửa lại không nói gì nữa.
- Không ngờ cái gì? – Đại Kiều hỏi.
- Không ngờ hắn gọi muội là phu nhân. – Tiểu Kiều đỏ mặt nói.
- Haiizz …
Thẩy Tiểu Kiều tức giận Đại Kiều thở dài.
- Tỷ tỷ, tỷ sao vậy? – Tiểu Kiều hỏi.
- Muội có thể yêu thích đại công tử. – Đại Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn tiểu Kiều nói.
- Muội …
Trong nhất thời Tiểu Kiều nói không nên lời.
- Muội cho là bây giờ chúng ta có sự lựa chọn khác sao? – Đại Kiều hỏi.
- Tỷ tỷ nói gì vậy?
Tiểu Kiều có chút nghi hoặc nhìn Đại Kiều.
- Chúng ta cùng đại công tử sớm chiều ở chung một tháng, còn có ai tin tưởng bản thân chúng ta còn trong sạch, chúng ta hiện tại ngoại trừ gả cho hắn, bằng không chỉ có thể cơ khổ cả đời. – Đại Kiều nói đây đẩy sắc mặt có chút cô đơn.
- Tỷ tỷ, vậy tỷ nói phải làm gì bây giờ?
Tiểu Kiều do dự hỏi, đối với Lưu Kỳ trong lòng chỉ có thiện cảm, nhưng nếu nói muốn gả cho hắn, trong thời gian ngắn Tiểu Kiều cũng khó chấp nhận.
- Qua mấy ngày nữa phụ thân sẽ tới đây, đến lúc đó tất cả mọi chuyện sẽ do phụ thân làm chủ.
Đại Kiều nói xong nhắm mắt lại không nói gì, giống như nhận mệnh bình thường.
- Tỷ tỷ, tỷ thích Lưu Kỳ?
Tiểu Kiều hỏi dò, cùng Đại Kiều sớm chiều ở chung, Tiểu Kiều đương nhiên phát hiện sự khác thường của Đại Kiều, thường thường nàng luôn nói giúp cho Lưu Kỳ.
- Thích thì phải làm sao chứ? - Đại Kiều mở mắt ra nói.
- Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ thuyết phục phụ thân cho hai người ở bên nhau.
Nhìn thấy Đại Kiều như vậy, Tiểu Kiều nói. Đối với tính tình của Kiều Công nàng hiểu rất rõ, nếu là Kiều Công thì chỉ sợ sẽ để cho các nàng cô đơn cả đời để chứng mình sự trong sạch.
Nội dung truyện
Bên ngoài phủ Lưu Kỳ.
Gần trưa, Lưu Kỳ mặc trang phục ngồi trên ngựa, lúc này Lưu Kỳ mặc khôi giáp màu trắng, hông đeo trường kiếm, phối hợp mới tuấn mã bên dưới trông lại càng oai hùng bất phàm, bên trái Lưu Kỳ là Cam Ninh, bên phải là Vương Nghị, đi theo sau còn có gần trăm tên linh Phi Hổ Vệ.
- Chủ công, tất cả mọi việc đã chuẩn bị thỏa đáng, có xuất phát ngay hay không? – Cam Ninh ngôi ngay ngắn ôm quyền hỏi.-
- Ừ, tam đệ đâu rồi?
Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh, xưa nay Lưu Tu không một mình đi đến phủ Châu Mục, chuyện lớn như vậy Lưu Tu đời nào bỏ qua.
- Tam công tử sai người đến báo tin, Y Tịch tiên sinh đã bảo công tử đi theo tiên sinh tới phủ Châu Mục. – Cam Ninh nói.
- Vậy thì lên đường đi.
Lưu Kỳ gật đầu vỗ nhẹ vào lưng ngựa đi trước, đối với dụng ý của Y Tịch thì Lưu Kỳ cũng đoán ra được vài phần, tám phần là muốn nhân cơ hội này đem Lưu Tu giới thiệu với bạn tốt của hắn, đồng thời cũng là tạo thế cho mình. Như vậy cho dù trong tương lai hắn có rời khỏi Tương Dương thì cũng có người ở trong Tương Dương đại biểu cho hắn.
Đoàn người dọc theo đường phố hướng phủ Châu Mục mà đi, trên đường đi thỉnh thoảng gặp được quan viên cũng đi tham gia yến hội, nhìn thấy Lưu Kỳ vội tránh sang hai bên đường để nhường đường cho Lưu Kỳ. Mặc dù Thái Mạo là quan nhất phẩm cũng làm như vậy, điều này lại càng khẳng định uy danh của Lưu Kỳ lúc này.
Trước kia cho dù Lưu Kỳ là con trai trưởng của Lưu Biểu, nhưng trên người không có chức quan, hiện tại Lưu Kỳ là Chinh Nam đại tướng quân nắm trong tay binh quyền, ai cũng không dám sơ suất.
- Chinh Nam đại tướng quân đến.
Lưu Kỳ mới đến phủ Châu Mục, còn có lễ quan ở ngoài cửa cao giọng hô, khiến cho tất cả mọi quan viên ở bên trong đều ra nghênh đón.
Lưu Kỳ thong dong tung người xuống ngựa, khẽ gật đầu với quan lễ cửa mang theo Cam Ninh, Vương Nghị đi vào
Lưu Kỳ mới vừa đi vào, ở cửa đã huyên náo.
- Chinh Nam đại tướng quân, khí thế thật to lớn nha.
Đúng vậy, hình tượng nhu nhược trước kia thật là chênh nhau quá nhiều, xem ra vài tháng nay Chinh Nam đại tướng quân thay đổi không ít.
- Xem ra trong quân vẫn là nơi tôi luyện tốt nhất, Lưu Kinh Châu có người kế nghiệp rồi.
Mọi người đang bàn luận thì thấy mốt chiếc xe ngựa sang trọng chạy nhanh qua, bốn phía xe ngựa đều là sĩ tốt san sát, cảnh giác nghiêm ngặt. Màn xe vén lên, Thái Mạo mặc hoa phục đi ra, nghe được lời nghị luận của bốn phía, Thái Mạo tròng mắt hơi híp, yên lặng xuống xe.
- Quân sư, vừa rồi Lưu Kỳ đã đi vào.
Thái Mạo vừa mới xuống xe, còn có hai gã quan viên đi tới thấp giọng nói.
- Ừ.
Thái Mạo gật đầu trong mắt hiện lên ý cười, ngẩng đầu đi vào phủ Châu Mục, tất cả quan viên đều đi sau quan nhất phẩm Thái Mạo đi vào.
Phủ Châu Mục cũng giống như lần trước lúc chúc thọ Lưu Biểu, toàn bộ tiểu viện đều trải thảm đỏ thật dày, dẫm lên đặc biệt thoải mái.
- Bái kiến Đại Công tử.
Lưu Kỳ vào đến sân, còn có hơn mười quan viên tiến lên thi lễ.
Lưu Kỳ chắp tay xem như đáp lễ, quan sát một vòng quanh sân thì thấy phần lớn quan viên Tương Dương đều đã tới, Lưu Tu đối diện đã nhìn thấy Lưu Kỳ, liên giơ tay chào hỏi Lưu Kỳ, Lưu Kỳ cười cười đi tới.
- Đại ca. – Lưu Tu vẻ mặt hưng phấn tiến lên nói.
Lưu Kỳ gật đầu rồi chắp tay nói với Y Tịch:
- Y Tịch tiên sinh đã lâu không gặp.