Chương 215
- Ha ha, đại công tử đã lâu không gặp. – Y Tịch đáp lễ nói.
Hai người đang nói chuyện thì thấy Thái Mạo cùng vài vị quan viên bên dưới đi tới, nhìn thấy Lưu Kỳ, Thái Mạo khẽ gật đầu cười cười không nói gì, đi đến vị trí của mình rồi ngồi xuống.
- Đại ca, Thái Mạo hôm nay có chút cổ quái, hắn từ trước tới nay chưa từng chào hỏi đại ca. – Lưu Tu nhỏ giọng nói.
- Ồ.
Lưu Kỳ nhìn Thái Mạo lắc đầu nói:
- Không có gì lạ cả, ở trong phủ Châu Mục, tin rằng hắn cũng không dám làm bậy.
- Đúng vậy, Thái Mạo tuy rằng cố chấp nhưng tại phủ Châu Mục thì hắn cũng không dám làm bậy, Đại công tử chỉ cần cần thận đề phòng là được. – Y Tịch lắc đầu nói.
- Đại công tử, hôm nay tộc trưởng bộ tộc Hoàng thị là Hoàng Thừa Ngạn cũng tới, đại công tử có muốn đi đến chào một tiếng không? – Y Tịch chỉ vào người ở xa nói.
Lưu Kỳ nhìn theo hướng của Y Tịch chỉ, chỉ thấy hơn mười tên thanh niên mặc nho bào vây quanh bốn người, trong bốn người này có ba người Lưu Kỳ đã gặp qua, chính là Tư Mã Huy, Tống Trọng Tử và Bàng Đức Công, người còn lại mặc quần áo bằng vải thô, tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt tràn lan, vẻ mặt tươi cười trò chuyện cùng đám người Tư Mã Huy.
Mặc dù trên người mặc quần áo bằng vải thô nhưng cả người lại đứng nghiêm, mười tên nho sinh bên cạnh không ai dám bất kính với hắn, nếu nghiêm túc mà lẳng lặng nghe mấy người nói chuyện.
- Ông ta chính là Hoàng Thừa Ngạn. – Lưu Kỳ nhìn lão già hỏi.
- Đúng vậy, tuy rằng Hoàng Thừa Ngạn vẫn ẩn cư, nhưng uy danh của y cũng không kém với Thủy Kính, bản lĩnh lại không tầm thường, lát nữa Đại công tử giao tiếp với y cần cẩn thận một chút. – Y Tịch nhắc nhở.
- Được.
Lưu Kỳ gật gật đầu, trong lòng càng thêm chú ý đến Hoàng Thừa Ngạn.
Đám người Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Hoàng Thừa Ngạn, bên kia Thái Mạo cũng nghiêng đầu nhìn sang, thấy đám Lưu Kỳ vừa cười vừa nói, ánh mắt Thái Mạo âm u lạnh lẽo nói:
- Hừ, để xem sau này ngươi còn cười được nữa không.
Y đã biết được kế hoạch của Hắc Y Vệ, nghĩ lại sau khi y đồng ý, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng tại phủ Châu Mục, Lưu Kỳ sẽ không quá phòng bị, chỉ cần có thể giết được Lưu Kỳ, cho dù liên lụy toàn bộ Hắc Y Vệ cũng không sao, nếu Lưu Biểu thật sự tra ra chỉ cần giao Hắc Y Vệ cho Lưu Biểu trút giận. Đồng thời y đã bí mật phái người liên lạc với bộ tộc Thái thị để khống chế binh mã, chỉ cần Lưu Biểu trở mặt, hắn lập tức mang theo binh mã rời khỏi Kinh Châu.
- Đại ca. – Lưu Tu vẫn để ý tới Thái Mạo nên thấp giọng nói.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn sang Lưu Tu, Lưu Tu thấp giọng nói:
- Thái Mạo kia vẫn nhìn sang đây.
- Vậy sao?
Lưu kỳ quay đầu nhìn về phía Thái Mạo, Thái Mạo làm bộ như không có chuyện gì quay sang chỗ khác, không đối diện với Lưu Kỳ nữa.
- Thái Mạo này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?
Lưu Kỳ lắc đầu bỏ qua chuyện này, nhìn về phía Hòng Thừa Ngạn, lúc này muốn hòa giải với bộ tộc Hoàng Thị gần như là không thể, nhưng Lưu Kỳ vẫn muốn thử một lần, không phải vạn bất đắc dĩ thì Lưu Kỳ không muốn có một đại địch như Hoàng Thị, muốn thuận lợi hoàn thành mục tiêu kế thừa Kinh Châu, còn cần thế gia ủng hộ.
Nghĩ vậy Lưu Kỳ gật đầu với Y Tịch rồi đi về phía mấy người Hoàng Thừa Ngạn.
Lưu Kỳ tự nhiên đi tới khiến cho Hoàng Thừa Ngạn chú ý. Tống Trọng Tử mìm cười nhìn Lưu Kỳ, Tư Mã Huy và Bàng Đức Công thì tò mò nhìn Lưu Kỳ. Biểu hiện của Lưu Kỳ mấy tháng nay thực sự làm cho bọn họ kinh ngạc, bọn họ không biết bì sao Lưu Kỳ lại thay đổi nhanh như vậy, mà Hoàng Thừa Ngạn cũng chưa từng gặp qua Lưu Kỳ, nhìn thấy Lưu Kỳ đi tới, ánh mắt nhìn Lưu Kỳ đầy nghi hoặc.
- Thừa Ngạn, đây là Chinh Nam đại tướng quân Lưu Kỳ.
Tống Trọng Tử chỉ vào Lưu Kỳ nói. Hoàng Thừa Ngạn là tên mà y rất ít khi nhắc tới, dần dần mọi người chỉ biết đến tự của y.
Hoàng Thừa Ngạn có chút kinh ngạc nhìn qua Lưu Kỳ gật đầu nói:
- Quả nhiên không tầm thường.
- Ha ha, ta đoán Chinh Nam đại tướng quân lần này tám phần là vì ngươi mà đến đấy.
Tư Mã Huy chỉ vào Hoàng Thừa Ngạn cười nói.
Hoàng Thừa Ngạn cười không nói gì. Lần này y đến Tương Dương đích thật là vì xử lý việc của Hoàng Tổ, tuy rằng Hoàng Tổ ở Giang Hạ làm xằng làm bậy, nhưng dù sao hắn cũng xuất thân từ bộ tộc Hoàng thị, lần này Hoàng Tổ bị bắt y không thể khoanh tay đứng nhìn, thấy Lưu Kỳ đi tới, Hoàng Thừa Ngạn thu lại nụ cười trên mặt, trong lòng đang nghĩ cách để nghe ngóng chuyện này.
Nhìn thấy Lưu Kỳ đi tới, nho sinh vội nhường đường để cho Lưu Kỳ đi vào trước mặt mấy người Tư Mã Huy.
- Hả?
Lưu Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn sang một bên, trong hơn mười tên nho sinh có một người khiến cho Lưu Kỳ cảm thấy quen mắt.
- Lý Nghiêm?
Tên nho sinh kia nhìn thấy Lưu Kỳ nhìn mình, vội cúi đầu trốn phía sau một tên nho sinh khác, tuy nhiên Lưu Kỳ vẫn nhìn rõ thân phận người này, tên nho sinh kia đúng là cháu của Văn Sính – Lý Nghiêm.
- Sao hắn lại ở đây?
Lưu Kỳ quay đầu không hề nhìn Lý Nghiêm. Hắn đã nhận lời Văn Sính không truy cứu chuyện kia nữa, chỉ cần Lý Nghiêm không gây khó khăn cho hắn thì hắn cũng sẽ không chủ động đi tìm phiền toái cho Lý Nghiêm.
Lý Nghiêm trốn ở sau lưng một nho sinh thấy Lưu Kỳ không để ý đến mình thì thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa lại ngẩng đầu lên. Sau khi gã bị Văn Sính đuổi về làm Huyện lệnh, ngẫm lại cứ cảm thấy không cam lòng, liền từ Huyện lệnh chạy đến Tương Dương hi vọng có thể tìm được lối thoát. Vừa mới tới Lưu Biểu thì Lưu Kỳ chạy tới, nguyên bản gã còn lo lắng Lưu Kỳ sẽ làm khó mình, cố ý trốn ở bên cạnh, không ngờ Lưu Kỳ không để ý gì tới gã.
Vừa thở phào nhẹ nhõm đồng thời trong lòng Lý Nghiêm càng hận, gã nguyên là phó tướng Phi Long quân, đi đến đâu cũng có người nịnh hót, chỉ vì một câu nói của Lưu Kỳ liền đưa gã về chỗ cũ. Lúc này nhìn Lưu Kỳ như vậy hắn càng cảm lấy nhục nhã vô cùng.
- Lưu Kỳ, ngươi chờ đó, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.
Lý Nghiêm nắm chặt tay, hận thù trong mắt hắn không thể nào che dấu.
Đúng lúc này Vương Nghị đứng ở phía sau Lưu Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên này, Lý Nghiêm cũng vội vàng núp sau một tên nho sinh khác, chỉ sợ Vương Nghị nhìn thấy.
Vương Nghị lắc đầu không để ý Lý Nghiêm nữa. Dụng ý của Văn Sính một mặt là để cho Lý Nghiêm tránh họa, một mặt khác là muốn rèn luyện Lý Nghiêm, chỉ cần Lý Nghiêm bớt cái tính cố chấp của mình, hắn tin tưởng bất luận là Văn Sính, hay là Lưu Kỳ, đều sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước mà trọng dụng hắn, không ngờ Lý Nghiêm không chịu được như vậy, không chỉ không cảm nhận được ý tốt của Văn Sính, mà còn chạy tới Tương Dương, người như Lý Nghiêm ở Tương Dương rất dễ bị người khác lợi dụng.
Giống như nho sinh Lý Nghiêm vậy, không có bối cảnh gia thế lớn, muốn nhanh chóng trở nên nổi bật, cách đơn giản nhất chính là dựa vào người có thế gia, được người có thế gia thu nhận làm môn nhân rồi tiến cử lên Lưu Biểu. Có điều sau khi bị người thế gia thu nhận làm môn nhân, trừ phi là có bản lĩnh, nếu không cũng chỉ có thể bị khống chế.