Chương 216
- Bái kiến mấy vị tiên sinh.
Đi tới trước mặt mấy người Tư Mã Huy khom người thi lễ.
- Ha ha, công tử xin đứng lên.
Tống Trọng Tử cười giơ tay đỡ. Y lúc này không mặc quan phục, lấy danh vọng của y ở Kinh Châu đối với Lưu Kỳ tự nhiên tự cho mình là bề trên.
Tư Mã Huy, Bàng Đức Công cũng đều khẽ gật đầu giơ tay đỡ, chỉ có Hoàng Thừa Ngạn bên cạnh là vẻ mặt âm trầm không thèm nhìn tới Lưu Kỳ.
- Vị này chính là tộc trưởng bộ tộc Hoàng thị Hoàng Thừa Ngạn tiên sinh, là một kỳ nhân ẩn sĩ đức độ chân chính đương thời, hôm nay có duyên được gặp đúng là có phúc ba đời. – Lưu Kỳ cười thi lễ nói với Hoàng Thừa Ngạn.
Nội dung truyện
- Ừ?
Hoàng Thừa Ngạn kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ, y không ngờ Lưu Kỳ lại lễ nghĩa biết trên dưới như vậy …
Hán Triều tuy rằng lấy hiếu trị quốc, nhưng trên căn bản vẫn là lấy lễ trị quốc, trung hiếu lễ nghĩa. Lễ nghĩa đã sớm xâm nhập vào lòng người, tuy nhiên hiện lại lễ nghĩa sụp đổ vui vị phá hư, chư hầu hỗn chiến, lòng người từ lâu đã không còn chân thật chất phác, các lễ nghi đó các chư hầu đã sớm không còn tuân thủ nữa rồi, Lưu Kỳ làm con trai của chư hầu có thể tuân thủ lễ nghi như vậy thật sự hiếm thấy.
Chẳng qua nghĩ đến Hoàng Tổ, Hoàng Thừa Ngạn vẫn hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lưu kỳ trậm giọng nói:
- Ngươi chính là Lưu Kỳ?
- Không sai.
Lưu Kỳ đứng thẳng lên gật đầu khi nghe được Hoàng Thừa Ngạn hỏi.
- Ngươi cũng biết Hoàng Tổ là người của bộ tộc Hoàng thị?
Hoàng Thừa Ngạn thấy Lưu Kỳ như thế, trong lòng lại xem trọng hắn thêm mấy phần, tuy nhiên vẫn giữ mặt lạnh hỏi.
- Biết. – Lưu Kỳ nói.
- Hừ, nếu ngươi đã biết Hoàng Tổ xuất thân từ Hoàng thị còn đối với hắn như vậy, chẳng phải là không coi ta và bộ tộc Hoàng thị ra gì hay sao? – Hoàng Thừa Ngạn quát.
Theo tiếng quát của y, nho sinh bốn phía đều lui về phía sau, đứng trang nghiêm mà không dám có chút dị nghị nào.
Một bên là Tư Mã Huy và hai người còn lại mỉm cười không nói gì nhìn Lưu Kỳ và Hoàng Thừa Ngạn, Tông Trung Tử có chút bận tâm, thỉnh thoảng do dự nhìn về phía Hoàng Thừa Ngạn muốn mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì, trong lòng âm thầm lo lắng. mà Vương Nghị và Cam Ninh phía sau của Lưu Kỳ trợn mắt nhìn Hoàng Thừa Ngạn, rất bất mãn khi Hoàng Thừa Ngạn quát lớn Lưu Kỳ như vậy.
- Chính là bởi vì vãn bối biết Hoàng Tổ xuất thân từ bộ tộc Hoàng thị, cho nên ta mới áp tải hắn về Tương Dương.
Lưu Kỳ không hề để tâm đối với chuyện Hoàng Thừa Ngạn quát mình cười nói. Y Tịch từng nói qua về tính tình cổ quái của Hoàng Thừa Ngạn, Lưu Kỳ sớm đã có chuẩn bị.
- Ha ha, bộ tộc Hoàng thị ta chưa từng bị người nào khinh thị như vậy, được lắm, được lắm!
Hoàng Thừa Ngạn giận quá mà cười, lần này thì thật sự nổi giận, thấy Lưu Kỳ biết lễ nghĩa nên nghĩ hắn là người biết điều, vốn nghĩ chỉ cần Lưu Kỳ nhận lỗi với y thì y sẽ bỏ qua chuyện này, không ngờ Lưu Kỳ đánh vào mặt bộ tộc Hoàng thị ngay trước mặt y.
Tuy rằng Hoàng Tổ bị bộ tộc Hoàng thị bài xích bên ngoài, nhưng nói cho cùng cũng là người của bộ tộc Hoàng thị, Lưu Kỳ chế nhạo bộ tộc Hoàng thị ngay trước mặt Hoàng Thừa Ngạn và chư vị nho sinh, y làm sao có thể không giận.
Tại lúc này Hoàng Thừa Ngạn có thể nhận lời Thái Mạo trợ giúp bộ tộc Thái thị đối phó với Lưu Kỳ, may mắn là y biết chuyện này quan hệ trọng đại, liên quan đến vận mệnh toàn bộ bộ tộc Hoàng thị nên y mới kìm chế lại, tuy nhiên y đã quyết định cho Lưu Kỳ một bài học.
- Này …
Bàng Đức Công bọn họ nhìn nhau có chút kinh dị, bọn họ là bạn tốt của Hoàng Thừa Ngạn, tự nhiên biết bình thường Hoàng Thừa Ngạn cái gì cũng không để ý, duy chỉ có bộ tộc Hoàng thị thì khác, mặc dù y bị ép làm tộc trưởng bộ tộc Hoàng thị, nhưng đối với bộ tộc Hoàng thị hết sức coi trọng, không cho phép bất cứ kẻ nào mạo phạm, trước kia Lưu Kỳ ra tay đối phó Hoàng Tổ còn có thể giải thích vì ân oán cá nhân, còn có thể có con đường sống, nhưng lúc này Lưu Kỳ lại đánh vào mặt bộ tộc Hoàng thị trước mặt mọi người thì không thể có còn đường sống vẹn toàn rồi.
Hai người nhìn Lưu Kỳ chỉ lấy Lưu Kỳ khẽ mỉm cười mà không nói lời nào nữa, hiển nhiên không hề giống như nhất thời kích động, hai người đều nghĩ không biết Lưu Kỳ có tính toán gì không.
Hoàng Thừa Ngạn quát đến chói tai mọi người đều nghe rõ, tuy nhiên thấy Lưu Kỳ trước mặt Hoàng Thừa Ngạn mọi người đều hiểu nguyên do vì sao, âm thầm để ý xem rốt cuộc Hoàng Thừa Ngạn sẽ làm thế nào.
“Ngu xuẩn! Lúc này còn đi chọc giận hắn, chẳng phải là tự mình chuốc lấy khổ đừng trách người khác, ngươi hãy đợi lửa giận của bộ tộc Hoàng thị đi.
Hoàng Thừa Ngạn, ta tìm ngươi tìm kế đối phó Lưu Kỳ, ngươi không biết tốt xấu từ chối, hiện tại khiến cho bộ tộc Hoàng thị và Lưu Kỳ người chết ta sống, đến lúc đó ta vừa thu thập được Lưu Kỳ vừa thâu tóm được bộ tộc Hoàng thị.” – Thái Mạo nhìn hai người Lưu Kỳ và Hoàng Thừa Ngạn mắt lóe ra, âm thầm tính toán trong lòng.
- Không biết tiên sinh có nghe nói qua về Hoàng Hương?
Lưu Kỳ xem như không thấy sự phẫn nộ của Hoàng Thừa Ngạn, cười nói.
- Lưu Kỳ này không phải là còn muốn sỉ nhục tổ tông bộ tộc Hoàng thị nữa chứ?
Mọi người chung quanh đều kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ. Mọi người đều biết Hoàng Hương là tộc trưởng đời thứ nhất của bộ tộc Hoàng thị ở Kinh Châu, Lưu Kỳ không đầu không đuôi nhắc đến Hoàng Hương thật sự là vượt ngoài dự kiến của mọi người.
“Cũng tốt, như vậy Lưu Kỳ và bộ tộc Hoàng thị sẽ trở thành tử địch.” – Thái Mạo mơ hồ đoán.
- Hừ.
Hoàng Thừa Ngạn nghe Lưu Kỳ nói liền thu hồi bộ mặt tức giận lạnh giọng nói:
- Hoàng Hương là tổ tiên của bộ tộc Hoàng thị, không biết ngươi có gì chỉ giáo?
Nói xong Hoàng Thừa Ngạn nhìn chằm chằm vào Lưu Kỳ, dường như một lời không hợp sẽ liều mạng với Lưu Kỳ.
- Ha ha, Hoàng Hương mùa hè thì quạt mát, mùa đông thì chăn ấm áp nhân đức cỡ nào, không ngờ hôm nay người của bộ tộc Hoàng thị lại hiếp đáp bách tính, tham lam thành tính, thực sự khiến người ta thất vọng.
Lưu Kỳ lắc đầu vẻ mặt ai thán.
Hoàng Hương là tổ tiên của Hoàng Thừa Ngạn thì Lưu Kỳ không biết, nhưng Hoàng Hương là một trong “ Nhị thập tứ hiếu” (24 tấm gương hiếu thảo) được ghi chép tại Hiếu kinh thì Lưu Kỳ có nghe nói, vốn nghĩ Hoàng Hương là người của Hán triều, không chừng còn có chút quan hệ với bộ tộc Hoàng thị ở Kinh Châu, không ngờ lại là tổ tông trực hệ của Hoàng thị.
Trong Hiếu kinh nói Hoàng Hương chín tuổi biết hiếu kính cha mẹ, mùa hè nóng bức lắc quạt đuổi muỗi cho cha mẹ, đợi đến lúc chiếu nguội mới để cha mẹ nằm, mùa đông làm cho chăn ấm lên mới để cho cha mẹ lên giường nghỉ ngơi, Lưu Kỳ chính là muốn dùng việc của Hoàng Hương để ngăn chặn miệng của bộ tộc Hoàng thị.
- Sao?
Hoàng Thừa Ngạn có chút nghi hoặc nhìn Lưu Kỳ, thanh âm đã không còn lạnh như vừa rồi, hỏi:
- Ngươi có ý gì?
- Ha ha, những việc mà Hoàng Tổ đã làm ở Giang Hạ chẳng lẽ tiên sinh lại không biết sao? - Lưu Kỳ kinh ngạc nhìn Hoàng Thừa Ngạn.