Chương 217
- Ngươi nói …
Hoàng Thừa Ngạn nói, những gì Hoàng Tổ đã làm y cũng biết một ít, nhưng cũng không để ý, lúc này nghe Lưu Kỳ nhắc tới, Hoàng Thừa Ngạn không gây sự như vừa rồi.
- Ta vốn cho là thiên hạ Kinh Châu vốn là nơi rất giàu có, không ngờ thời gian ở Giang Hạ lại thấy dân chúng Giang Hạ có ruộng mà không thể trồng, có nhà mà không thể trở về, có tiền tài cũng không dám mua đồ. – Lưu Kỳ lắc đầu vẻ mặt cảm thán nói.
- Ồ, kính xin đại công tử kể lại tỉ mỉ một chút.
Tống Trọng Tử cố ý giải vây cho Lưu Kỳ, không đợi Hoàng Thừa Ngạn nói chuyện liền hỏi Lưu Kỳ.
- Lúc ta ở Giang Hạ, đất đai vùng Giang Hạ hơn nửa là hoang vu, là một trong những huyện thành chưa đến vạn nhân khẩu, mà vạn người này tất cả đều là người già và trẻ con, người nào có thể rời khỏi Giang Hạ sớm đã rời đi rồi, những người còn lại chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày, mỗi ngày ăn bữa nay lo bữa mai, cho dù là quan huyện úy cũng không ngoại lệ. – Lưu Kỳ nghĩ đến tình hình của Giang Hạ cười khổ một tiếng nói.
- A.
Những người ở gần nghe được Lưu Kỳ nói như thế đều có vẻ mặt kinh ngạc, hàng năm ở Kinh Châu không có binh đao, dân chúng no đủ chưa từng nghe qua có nơi nào như vậy, nghe được Lưu Kỳ nói như vậy … mọi người xung quanh không khỏi nhớ tới lúc Lưu Biểu chưa tới, đoạn thời gian Kinh Châu bị hỗn chiến vây quanh kia, ngay cả mấy người Bàng Đức Công cũng khó có thể tin được.
- Đại công tử nói như vậy chắc là đã biết nguyên nhân, không ngại thì hãy nói nghe một chút.
Bàng Đức Công hít một hơi thật sâu trầm giọng nói, mà ngay cả Tư Mã Huy chưa từng tức giận thì mặt lúc này cũng rất âm trầm, với tài trí bọn họ đương nhiên biết Lưu Kỳ nói tới ai nhưng bọn họ vẫn muốn Lưu Kỳ xác nhận lại
- Ha ha, thái thú Giang Hạ Hoàng Tổ từ khi đến nhận chức tới nay chiến bị không ngớt, thuyền không làm, hắn đem tất cả binh mã tập trung đến ba thành Giang Hạ, Hạ khẩu và Giang Lăng, đối với những nơi khác không quan tâm, để mặc binh mã Giang Đông đi lại biên giới Giang Hạ, một huyện có mấy trăm người già yếu, thành trì cũ nát có thể chống được bao nhiêu đại quân Giang Đông, nơi như vậy dân chúng nào dám dừng lại.
- Thân là Thái thú một huyện lại để binh mã Giang Đông tùy ý đi lại, giết chóc dân chúng Kinh Châu, cướp đoạt tài vật Kinh Châu, dân chúng trồng lương thực, liền bị đốt hết, bị giết hết, còn lại một chút lương thực chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh tồn, chỗ như thế dân chúng nào dám trồng trọt, cả ngày trốn ở trong thành chờ chết cũng không dám canh tác.
- Thân là thái thú một huyện lại tham lam thành tính, đoạt lấy tài vật của người khác, thôn tính đất đai, thủ hạ bên dưới một lời không hợp liền giết người đoạt của, thuế vụ bề bộn, người dân Giang Hạ không dám tùy ý mua đồ, bởi vì ngày nào đó nói không chừng cũng bị giết người đoạt của, gia tăng thuế má.
- Một quan viên như vậy chẳng lẽ không nên trừng phạt?
Lưu Kỳ nhìn thẳng vào Hoàng Thừa Ngạn lớn tiếng quát.
- Đáng chết.
Bàng Đức Công tức giận, y không ngờ tình trạng như vậy sẽ xuất hiện ở Kinh Châu, nho sinh bốn phía đều có vẻ mặt phẫn nộ xúc động, nghe được Bàng Đức Công nói như vậy đều gật đầu đồng ý.
- Đích thực đáng chết, bộ tộc Hoàng thị xuất hiện người như vậy thật sự là nỗi sỉ nhục của bộ tộc, từ nay về sau, Hoàng Tổ sống hay chết ta cùng với bộ tộc Hoàng thị cũng không liên quan.
Hoàng Thừa Ngạn nhìn vẻ mặc xúc động của nho sinh bốn phía trầm giọng nói.
Hoàng Thừa Ngạn nói xong lại quay sang Lưu Kỳ nói:
- Việc này là lỗi của bộ tộc Hoàng thị ta, nhưng ta sẽ phái người đi Giang Hạ xem xét, nếu lời người nó có bất kì sự dối trá nào, bộ tộc Hoàng thị ta tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Tiên sinh yên tâm, chuyện này cũng không phải bí mật gì, tiên sinh chỉ cần phái người đến đó hỏi thăm, nếu có nửa lời dối tra ta nguyện cạo tóc trước mặt mọi người để đền tội.
Lưu Kỳ không chút do dự nói. Việc xấu Hoảng Tổ làm ở Giang Hạ nhiều không đếm xuể hắn chỉ nói ra một phần nhỏ, cũng không sợ bộ tộc Hoàng thị phái người đến điều tra.
Thấy Lưu Kỳ nói như vậy, Hoàng Thừa Ngạn đã tin lời nói của Lưu Kỳ … nếu thật sự phải cạo tóc thì cuộc đời này của Lưu Kỳ sẽ không còn khả năng xoay chuyển. Nguyên y còn muốn bảo vệ Hoàng Tổ, nhưng không ngờ Hoàng Tổ lại làm như vậy, ngay cả Hoàng Thừa Ngạn cũng nhịn không nổi muốn giết gã, y dám khẳng định nếu chuyện này truyền về trong nội tộc, nhẹ thị Hoàng Tổ sẽ bị trục xuất khỏi bộ tộc Hoàng thị, nặng thì trực tiếp bị xử tử, gia quy thế gia lớn hơn trời, liên quan đến danh dự thể diện của bộ tộc, bất cứ kẻ nào làm chuyện sai lầm đều phải bị trừng phạt, huống chi vẫn không chịu chào đón Hoàng Tổ.
Hít một hơi thật sâu ánh mắt Hoàng Thừa Ngạn đối với Lưu Kỳ đã thay đổi, y vốn định gây sự với Lưu Kỳ, không ngờ lại bị Lưu Kỳ làm cho á khẩu không trả lời được, lúc này nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Lưu Kỳ, mới biết được là Lưu Kỳ cố ý chọc giận mình, thở dài nghĩ đến thanh nhiên mặc nho bào Ngọa Long Cương, mìm cười.
Thấy Hoàng Thừa Ngạn không dây dưa nữa, Lưu Kỳ cũng thở dài nhẹ nhõm. Lần này sở dĩ có thể dễ dàng bãi binh bộ tộc Hoàng thị nhưng Lưu Kỳ cũng mất không ít công sức. Hoàng Thừa Ngạn không một chút hiểu biết gì về Lưu Kỳ, nhiều nhất cũng chỉ là nghe qua mà thôi, mà Lưu Kỳ lại hiểu rất rõ về Hoàng Thừa Ngạn, trước khi đến hắn đã sai người đi tìm hiểu về tính tình, kiêng kị của Hoàng Thừa Ngạn, sau khi cùng Y Tịch tiên sinh nói chuyện, hôm nay hoàn toàn là do Lưu Kỳ chuẩn bị kỹ lưỡng.
- Không ngờ họ Lưu ở Kinh Châu lại có hậu nhân như vậy, xem ra Hán thất cũng không phải là không có hi vọng. – Hoàng Thừa Ngạn nhìn Lưu Kỳ khen ngợi.
- Ha ha, Hoàng lão tiên sinh quá khen. – Lưu Kỳ chắp tay nói.
- Ha ha ha …
Mấy người Tư Mã Huy bên này cũng cười ha hả theo, có thể làm cho Hoàng Thừa Ngạn kinh ngạc như vậy thật sự rất hiếm có.
“Làm sao có thể như vậy? Lưu Kỳ này rốt cuộc đã nói gì mà có thể thay đổi chủ ý của Hoàng Thừa Ngạn.”
Thái Mạo cách đó không xa vừa mới nhìn thấy hai người tranh phong mà trong nháy mắt đã cười nói như bằng hữu, nhất thời cảm thấy khó hiểu.
Vừa rồi Lưu Kỳ nhắc tới Hoàng Hương thì không nói to nên cũng chỉ có vài vị nho sinh gần đó nghe được, những người khác không nghe được, đúng lúc đó lại nhìn thấy Lưu Kỳ cùng Hoàng Thừa Ngạn cười nói nên trong lúc nhất thời có chút không tiếp thu được.
- Lưu Kỳ và Hoàng thị giải hòa rồi hả?
- Tám phần là đúng rồi, ngươi xem hai người đó vừa cười vừa nói một hồi sao còn tính toán chuyện kia.
- Ngươi không nghe thấy vừa rồi Hoàng lão tiên sinh nói muốn giết Hoàng Tổ của bộ tộc Hoàng thị sao, xem ra là Chinh Nam đại tướng quân thắng rồi.
Nhìn thấy Lưu Kỳ và bộ tộc Hoàng thị giải hòa, tất cả mọi người xung quanh đều nghị luận.
- Châu Mục đại nhân đến.
Đột nhiên lễ quan hét to thức tỉnh mọi người, mọi người bên trong nghe được Lưu Biểu tới liền vội vã trở về chỗ ngồi của mình đứng chờ.