Chương 219
Lưu Biểu vốn là muốn tăng uy vọng cho Lưu Kỳ, khiến cho hắn đối kháng với bộ tộc Thái thị. Tuy nhiên, lúc này nói xong ông ta lại cảm thấy Lưu Kỳ đúng là như vậy chứ không sai. Sau khi ông dẫn dắt Kinh Châu đều bị người khác bắt nạt rồi phản kích, bất luận là đánh chết Tôn Kiên hay là chém chết Trương Tế đều là bị dồn vào đường cùng ở Tương Dương mới phản kích giết chết bọn họ, thật sự không giống như Lưu Kỳ trực tiếp tiến giết Giang Đông, giết chết đại tướng Giang Đông, ở trong nội chiến đấu đá lung tung vẫn có thể bình yên trở về, không chỉ khiến sĩ khí Giang Đông hạ xuống mà còn khiến Giang Đông tổn thất nặng nề, thậm chí có thể chiếm lĩnh lãnh địa của Giang Đông, cái đó với việc mở rộng biên cương có gì khác nhau.
Mà ông ta làm Kinh Châu mục hơn mười năm, không chỉ không có mở mang bờ cõi, mà ngay cả nguyên phủ Nam Dương cũng không thu hồi, so với Lưu Kỳ thật là không bằng. Lưu Biểu nghĩ vậy ánh mắt nhìn về phía Lưu Kỳ cũng nhu hòa thêm mấy phần, ông không làm được nay để cho con của ông làm, mặc dù tính ông đa nghi nhưng không hoài nghi con của mình, đặc biệt ông có phần giống như Lưu Kỳ.
- Cung chúc Chinh Nam tướng quân ngăn địch bên ngoài, tăng quân uy cho Kinh Châu.
Theo lời Lưu Biểu nói… mọi người lại hướng về Lưu Kỳ mời rượu, trong lòng càng thêm chắc chắn Lưu Kỳ chính là người đứng đầu Kinh Châu trong tương lai.
- Lưu Biểu này rốt cuộc là đang làm gì, cho dù là phải lập Lưu Kỳ làm người kế thừa cũng không cần phải long trọng như vậy chứ.
Phía dưới đám người Thái Mạo, Khoái Việt, Y Tịch lúc này đã nhận ra điều cổ quái, mà mấy người Hoàng Thừa Ngạn cũng kỳ quái nhìn Lưu Biểu, nghĩ không ra dụng ý của Lưu Biểu.
Thấy vẻ mặt kỳ quái của mọi người, Lưu Biểu cười cười không nói gì, ông ta chỉ là muốn nâng đỡ Lưu Kỳ đối kháng với bộ tộc Thái thị, mấy năm nay ông ta cùng bộ tộc Thái thị vẫn tồn tại ăn ý bình an vô sự, lúc này đột nhiên ra tay đối phó Thái thị làm sao mọi người có thể đoán ra được dụng ý của ông.
- Đa tạ phụ thân.
Lưu Kỳ tiếp nhận rượu mà tì nữ đưa tới uống một hơi cạn sạch. Tuy rằng không biết dụng ý của Lưu Biểu, nhưng lúc này trong tay hắn nắm giữ binh quyền, lại không chế Trường Sa, dù chưa đủ để xuất đến Tương Dương, tự mình giành chính quyền, không có sự trợ giúp của Lưu Biểu sẽ có khó khăn nhưng hắn rất có lòng tin.
- Con ta tửu lượng rất tốt.
Nói xong Lưu Biểu giơ lên chén thứ ba nói:
- Chén thứ ba này chúc mừng Chinh Nam tướng quân tung hoành Giang Đông, bình an trở về.
Nâng cao uy danh của Lưu Kỳ như vậy đã đủ, Lưu Biểu thầm nhủ trong lòng.
- Rốt cuộc phụ thân muốn làm gì?
Thấy Lưu Biểu lại giơ chén rượu lên, tay Lưu Tông nắm chặt lại, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Lưu Biểu, trong mắt tràn đầy kinh hoảng.
Nếu vừa rồi chỉ có đám người Thái Mạo nhận ra được sự việc hôm nay không bình thường, thì hiện tại, đến cả mấy tên quan bình thường trong viện cũng nhận thấy kì lạ.
Chỉ vì để đón tiếp Lưu Kỳ mà Lưu Biểu phải tự thân kính Lưu Kỳ ba chén rượu sao? Lần trước trong tiệc rượu mừng thọ của Lưu Biểu, Lưu Biểu cũng chỉ kính mọi người một ly, mà lần này vừa tới liền kính mọi người ba ly, hơn nữa không phải vì ông ta mà là vì Lưu Kỳ.
Lúc này mọi người thấy ánh mắt của Lưu Kỳ có chút khác biệt rồi, nếu như vừa rồi mới chỉ phỏng đoán Lưu Kỳ sẽ trở thành chủ Kinh Châu thì hiện tại tất cả đã chắc chắn rằng Lưu Kỳ chính là chủ Kinh Châu rồi.
- Chúc mừng chính nam tướng quân khải hoàn trở về!
Nghĩ vậy, mọi người nhìn Lưu Kỳ cũng có phần cung kính hơn, thậm chí có thể nói là có chút kính sợ. Nguyên căn trong cuộc tranh đoạt ngôi vị lần này Lưu Kỳ bị lâm vào thế bất lợi, không ngờ vừa đến Tương Dương tình thế liền chuyển biến lớn, trong thời gian ngắn không chỉ lập được chiến công hiển hách nhận được sủng ái của Lưu Biểu mà còn nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu Kinh Châu.
Chẳng kể đến bọn họ, ngay cả Lưu Kỳ cũng không thể hiểu được, lúc này hắn đã bị mấy lời khen ngợi của Lưu Biểu làm cho đầu óc rối mù, căn bản là không hiểu rõ dụng ý của Lưu Biểu.
- Binh đến tướng chặn là được.
Lưu Kỳ nâng chén rượu, một lời cũng không nói, ngửa đầu uống cạn, nhìn bên kia đám người Lưu Thông và Thái Mạo mặt âm trầm thì cười cười không nói gì. Đương nhiên hiện tại bọn họ cảm thấy vạn phần khó hiểu.
Lưu Kỳ uống xong thấy mọi người cũng đã uống xong chỉ chờ Lưu Biểu, kết quả lại nghe thấy Lưu Biểu nói:
- Phía dưới mọi người cứ uống rượu thỏa thích là được.
Nói xong, Lưu Biểu cười lớn rời khỏi Thành ủy.
Lưu Biểu vừa đi khỏi toàn bộ sân đều ồn ào, mấy quan viên túm năm tụm ba trong viện cùng nhau bàn tán chuyện này.
- Đại ca, việc hôm nay thật kỳ quái, thái độ của phụ thân biến hóa làm cho mọi người đoán không ra.
Lưu Tu lo lắng nói.
- Không sao, tuy rằng không biết dụng ý của phụ thân là gì, nhưng hiện tại, ta thấy mọi chuyện cũng không quá mức e ngại, ta nghĩ không lâu sau mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.
Hai ngày này Từ Thứ sẽ tới Tương Dương, chỉ cần Từ Thứ đến là mọi chuyện sẽ dễ dàng được giải quyết, có rất nhiều chuyện hắn không thể nhìn thấu bởi hắn cũng nằm trong vở kịch này, không thể đặt mình vào thế ngoài, má Từ Thứ khác hắn, có cơ trí hơn nên có thể đoán ra dụng ý của Lưu Biểu.
- Chủ công, tình hình rối loạn như vậy hay ta về phủ trước?
Cam Ninh nhìn bốn phía đều là đám người hung dung, hắn có chút lo lắng.
- Không được, tiệc rượu này là vì ta mà bày nên, bây giờ ta lại chạy mất vậy làm trò cười cho người khác rồi, hơn nữa đây là phủ Châu Mục, canh phòng rất nghiêm ngặt, người bình thường không thể vào được, không cần lo lắng.
Lưu Kỳ khoát tay nói, đây là yến tiệc tiếp đãi hắn, nếu hắn chỉ vì chút chuyện này mà bỏ đi mà mọi người sẽ nghĩ gì. Trong yến tiệc thiết đãi mình mà Lưu Kỳ lại tự ý rời đi chỉ sợ tất cả mọi người sẽ nói hắn không hiểu lễ nghi, nhưng thật ra hắn có thanh minh cũng không ai tin.
- Chúc mừng Đại công tử.
Lưu Kỳ vừa dứt lời thì một gã quan viên đi về phía Lưu Kỳ chắp tay nói. Tên này là một viên quan nhỏ ở Tương Dương đang lo không có cơ hội phất lên, vừa hay thấy Lưu Biểu có ý ân trọng Lưu Kỳ liền đi tới ý muốn quy thuận Lưu Kỳ.
- Ha ha, đa tạ.
Lưu Kỳ thản nhiên nói, đối với viên quan này hắn cũng không co hứng hú, nhưng cũng không muốn bị coi là không có lễ nghĩa, mặc dù hắn không cần mấy người này nhưng cũng không nỡ đẩy toàn bộ cho Lưu Tông.
- Chúc mừng Đại công tử.
Có một người khởi xướng lại tức những người sau liền xông tới, rối rít thể hiện thiện ý của mình.
Mười mấy viên quan lập tức vây chặt Lưu Kỳ, hai người Cam Ninh, Vương Nghị mỗi người hộ tống một bên của Lưu Kỳ đề phòng có người đánh lén.
- Láo xược, các người coi đây là đâu là không biết hành xử lễ nghĩa như vậy?
Ngay lúc Lưu Kỳ bị vây chặt đến nỗi choáng váng thì có tiếng quát chói tai truyền tới.
Tiếng quát vừa vang lên, hơn mười người liền yên tĩnh trở lại, quay nhìn về phía người tới, chỉ thấy vẻ mặt uy nghiêm của Lý Khuê. Nhìn thấy Lý Khuê ai ai cũng tự động nhường đường, ở Tương Dương này tiếng tăm Lý Khuê cương trực không ai không biết, những người kia thấy Lý Khuê tức giận đi tới im re, không dám nói lời nào, đều lùi ra sau, để lộ ra Lưu Kỳ đứng giữa.