Chương 223
Đi vào trong viện, Vương Uy liếc mắt nhìn mọi người trong viện, trầm giọng quát:
- Sự việc chưa được điều tra rõ ràng. Bất cứ kẻ nào cũng không được rời khỏi viện này. Kẻ nào trái lệnh, chém!
- Rõ!
Ngay sau đó tiếng bước chân vang lên, từng Phi Hổ Vệ chạy vào trong viện vây kín bốn phía, sát khí lạnh lẽo hung tàn bao phủ khắp viện, căn bản mấy tên quan vừa nãy khuyên Thái Mạo rời đi giờ đây câm như hến, cúi đầu theo sau Thái Mạo, không dám mở mồm nói câu gì.
Tuy rằng mấy năm nay Vương Uy ít xuất hiện, nhưng thế lực của hắn vẫn còn đó, không người nào dám đứng lên mạo phạm vị tướng quân thống lĩnh Phi Hổ Quân này, một khi đã chọc giận đến Vương Uy, bị hắn chém giết tại chỗ cũng không rõ lí do.
- Hừ! Điệu bộ của Vương Tướng quân thật lớn nha!
Thấy Vương Uy không nể mặt mình như vậy, Thái Mạo không khỏi hừ lạnh một tiếng nói.
- Bái kiến Quân sư!
Vương Uy làm như đến giờ mới nhìn thấy Thái Mạo, chắp tay nói. Tuy rằng trực tiếp thống lĩnh Phi Hổ Quân dưới trướng Lưu Biểu, nhưng chức quan của Thái Mạo quả là cao hơn hắn.
- Không có mệnh lệnh của Chủ công, Vương Tướng quân dám hạ lệnh giảm lỏng quan viên trong viện, không sợ Chủ công trách tội ư!
Thái Mạo nhìn Vương Uy trầm giọng nói, vừa rồi nếu không phải Vương Uy tới thì y đã sớm rời khỏi phủ Châu Mục rồi.
- Ha ha, để Quân sư phải lo nghĩ rồi, việc này đương nhiên mạt tướng sẽ giải thích lại với Chủ công.
Vương Uy cười cười nói. Mặc dù không có mệnh lệnh của Lưu Biểu, nhưng cũng không quá to tát, Lưu Kỳ bị ám sát ở phủ Châu Mục, lúc này hẳn là Lưu Biểu đã biết, cho dù Vương Uy không đến, chỉ sợ Lưu Biểu cũng phái người gọi, nếu đã như vậy hắn cũng nên đến trước xem có thể giúp đỡ gì không. Trong lòng hắn thật sự đã có chút thuận Lưu Kỳ, nhìn thấy đám người Thái Mạo muốn rời khỏi đương nhiên sẽ tới ngăn cản.
- Ngươi dám tự mình điều binh, đây là tội chết!
Một gã quan sau Thái Mạo đi ra ngoài mạnh miệng nói.
- Hử?
Vương Uy nhìn về phía tên kia, ánh mắt như điện.
- A!
Tên quan kia bị Vương Uy nhìn, sợ đến nỗi bật người lui sau Thái Mạo.
- Hừ!
Thái Mạo hừ lạnh một tiếng bước lên trước nói:
- Bổn quan phải về phủ, mong Vương tướng quân tránh ra.
- Mạt tướng vừa nói qua, bất kể kẻ nào cũng không được rời đi, cho dù là quân sư cũng không thể.
Vương Uy thản nhiên nói.
- Nếu như bổn quan khăng khăng rời khỏi thì sao?
Thái Mạo lạnh lùng nói.
- Vậy xin thứ lỗi mạt tướng mạo phạm!
Vẻ mặt Vương Uy vẫn như thường nói.
- Ha ha, Vương Uy, bổn quan chính là nể mặt Chủ công nên không tính toán với ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu cố ý gây khó xử cho ta. Hôm nay trước mặt quan viên Tương Dương, bổn quan muốn xem ngươi sẽ giết bổn quan như thế nào!
Thái Mạo giận quá mà cười, tiếp theo hừ lạnh một tiếng, giậm chân về phía trước ý muốn rời khỏi viện.
Nhìn thấy Thái Mạo như vậy, trong lòng Vương Uy cũng rất căng thẳng, quả thật hắn không dám chém chết Thái Mạo tại chỗ, đương nhiên hắn cũng biết hành động của bộ tộc Thái Thị, mấy ngày nay thường xuyên điều động binh mã xung quanh Tương Dương, ít nhất cũng phải mấy vạn binh mã, ngay vừa rồi phía Tây cũng có mấy ngàn binh, dường như muốn ngầm ra oai, bây giờ thấy Thái Mạo cứng rắn như vậy, Vương Uy khẳng định rằng lần ám sát này là Thái Mạo chủ mưu.
Nếu lúc này chém chết Thái Mạo, chỉ sợ Tương Dương sẽ lâm vào đại loạn, dựa vào Phi Hổ Quân cũng không đủ để trấn áp gần mười vạn binh trong tay Thái Thị. Hơn nữa Phi Long quân đang giao chiến với Giang Đông, một khi Tương Dương nảy sinh nội loạn, chỉ sợ Kinh Châu sẽ lập tức sụp đổ, đến lúc đó Bắc có Trương Tú, Đông có Tôn Sách, Nam có năm tộc Man Di, chỉ sợ toàn bộ Kinh Châu sẽ lâm vào chiến tranh lớn, ai cũng không cứu nổi.
Hơn nữa, ở Kinh Châu này Thái Mạo dưới một người trên vạn người, danh tiếng lại trên Vương Uy, nếu vô cớ chém chết y, chỉ sợ nhân dân Kinh Châu không phục.
- Cái này…
Nhìn thấy tình huống giương cung bạt kiếm trong viện, đừng nói là quan viên Tương Dương, ngay cả Tư Mã Huy, đám người Tống Trọng Tử cũng không ngờ được.
Theo bọn họ nghĩ, nếu Vương Uy đem chuyện này bẩm báo với Lưu Biểu, có khi Lưu Biểu lại giải quyết được. Nhưng Vương Uy lại trực tiếp hạ lệnh phong tỏa sân, lại còn dẫn theo gần ngàn Phi Hổ Quân đến, giam lỏng quan viên Tương Dương thì không nói vì có nhiều người cũng không biết đến, nhưng Thái Mạo này, đến cả đám người Y Tịch cả ngày nay cũng không dám mạo phạm, không ngờ rằng Vương Uy lại dám giam lỏng Thái Mạo.
Vương Uy không để ý đến thân phận của Thái Mạo mà giam lỏng y, nhưng Thái Mạo lại không khoan nhượng, lập tức lệnh rời phủ cũng khiến cho mọi người khó hiểu. Địa vị của Thái Mạo ở Tương Dương rất đặc biệt, chỉ cần bẩm báo Lưu Biểu, đương nhiên Lưu Biểu sẽ cho y đi, mà y lại ở trước mặt Vương Uy cứng rắn muốn rời.
- Ẩn tình chuyện này chúng ta có lẽ không biết rồi.
Tống Trung Tử cười khổ, nói. Mặc dù y rất bất mãn việc Thái Mạo ám sát Lưu Kỳ, nhưng bây giờ không phải là lúc trở mặt với bộ tộc Thái Thị.
- Có lẽ vậy.
Mấy người Tư Mã Huy gật đầu nói.
- Sau hôm nay có lẽ Tương Dương càng thêm náo loạn.
Hoàng Thừa Ngạn lại có chút vui sướng khi người khác gặp họa, nói.
- Ngươi nha, ngươi.
Bàng Đức Công chỉ vào Hoàng Thừa Ngạn bất đắc dĩ nói, một khi Hoàng Thừa Ngạn nói vậy hẳn là sẽ ở lại xem náo nhiệt rồi.
- Mọi người xem đi!
Đột nhiên Tống Trọng Tử chỉ vào cửa viện nói.
Mọi người nhìn hướng cửa, thấy Thái Mạo tiến lên trước chỗ Vương Uy.
- Vương Tướng quân, thuận thế mới có thể tồn tại, lần này ngươi giam lỏng nhiều quan viên Tương Dương như vậy, hẳn là khiến nhiều người tức giận, sợ rằng không bảo vệ được ngươi rồi.
Thái Mạo vừa đi vừa nói, đi đến trước mặt Vương Uy.
- Không nhọc quân sư lo lắng.
Nói xong Vương Uy tránh ra.
Đám người Thái Mạo tưởng Vương Uy chùn bước liền nhanh rời khỏi viện, chợt nghe Vương Uy thản nhiên nói:
- Hễ có kẻ nào ra khỏi cửa, giết!
- Ngươi!
Thái Mạo chỉ vào Vương Uy nói.
- Tất nhiên Quân sư đây mạt tướng không dám mạo phạm, đành chờ Chủ công giải quyết thôi!
Nói xong liền không để ý đến mọi người liền rời đi.
- Vương Uy, ngươi thật sự muốn đối đầu với bộ tộc Thái Thị ta. Ngươi còn nhớ Lã Công!
Đột nhiên Thái Mạo quát.
Nghe thấy từ Lã Công, bước chân Vương Uy chậm lại, xoay người lại.
Lã Công, phó tướng của hắn, vì đắc tội với Thái Mạo liền bị Thái Mạo phái đi đánh Tôn Kiên, tuy rằng trong rừng Lã Công đã dùng cung bắn chết Tôn Kiên, nhưng chính bản thân Lã Công cũng bị thuộc hạ Tôn Kiên sát hại.
Nghe thấy Lã Công, mặt Vương Uy lạnh lùng, tay nắm chặt chuôi kiến đến nỗi nổi gân xanh, ngón trỏ hơi vuốt chuôi kiếm, đây chính là điềm báo Vương Uy đang tức giận.
- Lã Công nghịch thế cuối cùng cũng chết, chẳng lẽ ngươi muốn làm một Lã Công tiếp sao?
Dường như Thái Mạo không chú ý đến lửa giận của Vương Uy, thản nhiên nói.
Vương Uy xoay người, chậm rãi tới chỗ Thái Mạo, sắc mặt cực kỳ u ám.
Nhưng không bởi vậy mà Thái Mạo chùn bước, tiếp tục nói:
- Ngày hôm nay của Vương Tướng quân có khi lại giống ngày hôm đó của hắn.