Chương 224
Đúng lúc này tiếng bước chân vang lên, Y Tịch, Lý Khuê hổn hển chạy tới.
- Chủ công có lệnh!
Y Tịch chạy vào viện liền cao giọng nói.
- Hử?
Mọi người nghe lời nói của Y Tịch đều nhìn về phía Y Tịch.
- Chủ công có lệnh! Việc này giao toàn quyền cho Chinh Nam tướng quân xử lý, Vương Uy thống lĩnh Phi Hổ Quân hiệp trợ, nếu có người ngăn cản, giết! Hung thủ giao cho Chinh Nam tướng quân xử trí!
Hít một hơi sâu Y Tịch trầm giọng nói.
- Cái gì?
Nghe thấy Y Tịch nói to, Thái Mạo kinh ngạc lên tiếng. Chủ mưu ám sát Lưu Kỳ là hắn, chỉ cần người có chút đầu óc sẽ biết, Lưu Biểu giao việc này cho Lưu Kỳ xử lý, chắng phải là muốn trở mặt với bộ tộc Thái Thị sao.
Không chỉ có Thái Mạo kinh ngạc mà toàn bộ người trong nội viện đều có chút ít kinh ngạc, Lưu Biểu có tỏ ý Lưu Kỳ chính là Thứ sử phủ Kinh Châu, sau đó lại cho Lưu Kỳ toàn quyền xử lý chuyện này, mà ngay cả Thống lĩnh Phi Hổ Quân Vương Uy cũng nghe lệnh hắn, thật là chuyển biến lớn.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Thái Mạo đã có chút thay đổi, bộ tộc Thái Thị luôn nhằm vào Lưu Kỳ, mấy lần đã ám sát Lưu Kỳ, hiện tại Lưu Kỳ có quyền thế là chuyện ván đã đóng thuyền, như vậy bộ tộc Thái Thị chẳng phải là đối tượng hàng đầu Lưu Kỳ cần loại bỏ sao, Lưu Kỳ nắm trong tay Phi Hổ Quân liệu có trừ bỏ bộ tộc Thái Thị không, coi như là loại không được cũng khiến cho bộ tộc Thái Thị trọng thương. Nghĩ vậy sắc mặt mấy quan viên phía sau Thái Mạo không được tự nhiên. Giờ đây nếu Lưu Kỳ loại bỏ Thái Thị thì chuyện loại bỏ bọn họ cũng dễ dàng.
Dù thế lực của bộ tộc Thái Thị rất lớn, nhưng so với Lưu Biểu đứng đầu Kinh Châu này có khi không bằng. Nếu có Lưu Biểu giúp đỡ đằng sau Lưu Kỳ, nhất định bộ tộc Thái Thị sẽ lâm vào nguy hiểm.
- Rốt cuộc Lưu Biểu muốn làm gì, lẽ nào thật sự muốn trở mặt với bộ tộc Thái Thị ta?
Trong lòng Thái Mạo có chút cấp bách, dù thế lực của bộ tộc Thái Thị khổng lồ, nhưng hiện tại không thể trở mặt với Lưu Biểu được, nếu không người thiệt hại nhiều hẳn là bộ tộc của y. Mặc dù bộ tộc Thái Thị nắm rất nhiều binh mã, nhưng lại quá nửa binh lính tâm thuận Lưu Biểu, nếu đánh nhau thật có lẽ chỉ một nửa là nghe lệnh của bộ tộc Thái Thị.
Dù sao Lưu Biểu đứng đầu Kinh Châu, hơn nữa Lưu Biểu cai quản Kinh Châu cũng rất yên ổn, giàu có, nếu đánh nhau đương nhiên bộ tộc Thái Thị chính là phản quân, không được lòng dân. Đến lúc đó mặc dù có thể chạy trốn cũng sợ bộ tộc Thái Thị tất lâm vào cảnh thương vong nặng nề, sức lực giảm mạnh. Như vậy bộ tộc Thái Thị có nguy cơ sẽ trở thành vật quý trong mắt người khác, cuối cùng cũng là bị giết. Dù sao bộ tộc Thái Thị cũng đã kinh doanh ở Kinh Châu vài thập niên, tiền tài tích lũy trong mấy thập niên này ai thấy mà không thèm.
- Quân sư còn muốn nói gì không?
Nghe thấy lệnh của Lưu Biểu, Vương Uy nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Thái Mạo hỏi.
- Hừ!
Thái Mạo hừ lạnh một tiếng, xoay người quay lại hậu viện, giờ đây y chỉ có thể tìm tỉ tỉ của y Thái phu nhân giúp đỡ.
Nhìn thấy Thái Mạo xoay người rời đi, mấy tên quan phía sau Thái Mạo lui về chỗ mình ngồi, đến Thái Mạo còn không ra được nói gì là bọn họ.
Vương Uy quay người gật đầu với Y Tịch, xoay người phân phó binh Phi Hổ Vệ bẩm báo mệnh lệnh của Lưu Biểu cho Lưu Kỳ, sau đó Vương Uy đứng dậy, đi về hướng thư phòng, chuẩn bị đi tố cáo với Lưu Biểu về hành động của bộ tộc Thái Thị. Lưu Biểu ra lệnh chuyện này để cho Lưu Kỳ toàn quyền xử lý, mục đích của việc này Vương Uy rất rõ ràng, nhưng chính bởi như thế, mới không khiến cho đám người Thái Mạo hiểu lầm Lưu Biểu muốn trở mặt với bộ tộc Thái Thị.
Vương Uy vừa đi không xa thì có một binh lính Phi Hổ Vệ chạy tới truyền mệnh lệnh của Lưu Biểu, nghe thấy Lưu Biểu cố ý dặn dò không cho phép Thái phu nhân, Lưu Tông rời khỏi phủ Châu Mục, Vương Uy thở dài, phất tay kêu mấy người Phi Hổ Vệ an bài chuyện này, Vương Uy đi vào thư phòng.
- Chủ công.
Nhìn thấy Lưu Biểu đang đi qua đi lại, Vương Uy cung kính nói.
- Vương Tướng quân, ngươi tới thật đúng lúc, chuyện trong nội viện ngươi đã biết?
Lưu Biểu hỏi.
- Khởi bẩm Chủ công, chuyện xảy ra trong nội viện mạt tướng đã biết rõ, vẫn có chút mâu thuẩn với Quân sư.
Vương Uy nói chi tiết.
- Thái Mạo? Sao hai ngươi lại xảy ra mâu thuẫn?
Lưu Biểu dừng lại hỏi.
- Quân sư muốn rời phủ đệ, mạt tướng có tiến lên ngăn cản, nên đã phát sinh mâu thuẫn.
Vương Uy nói qua.
- Hừ!
Lưu Biểu hừ lạnh một tiếng nói:
- Hắn càng ngày càng kiêu ngạo rồi.
- Chủ công, mạt tướng cho rằng hiên tại vẫn không nên trở mặt với bộ tộc Thái Thị.
Vương Uy tiến lên phía trước nói.
- Ngươi nghĩ ra ta cho ngươi và Kỳ nhi toàn quyền xử lý chuyện này là có ý trở mặt với bộ tộc Thái Thị à?
Lưu Biểu quay đầu nhìn Vương Uy nói.
- Đương nhiên mạt tướng không nghĩ vậy, chỉ sợ bộ tộc Thái Thị lại không nghĩ như thế. Mạt tướng đến còn muốn bẩm báo một chuyện quan trọng, những ngày nay, bộ tộc Thái Thị điều động rất nhiều binh mã đến, hôm nay cũng có mấy ngàn binh mã đến Tương Dương.
Vương Uy lo lắng nói.
- Cái gì? Không ngờ Thái Mạo thật to gan.
Lưu Biểu biến sắc, sặc mặt bất ngờ âm trầm.
- Chủ công không cần quá lo lắng, mạt tướng cho rằng Thái Mạo cũng chỉ là đề phòng thôi, mấy ngày nay bộ tộc Thái Thị có ý đồ ám sát Đại công tử, đương nhiên bọn họ cũng phải đề phòng, chỉ cần Chủ công khiến cho bộ tộc Thái Thị hiểu hiện tại không trở mặt với họ, mạt tướng cho là họ sẽ lui chạy.
Vương Uy nói.
- Bây giờ Thái Mạo ở đâu?
Lưu Biểu hỏi.
- Vừa nãy mạt tướng và hắn tranh cãi một trận, giờ này chắc hắn đang ở chỗ Thái phu nhân.
Vương Uy chỉ bên ngoài.
- Ừ, ta biết rồi, ngươi đi đi, chớ để Kỳ nhi làm ra chuyện kích động.
Lưu Biểu khoát tay ý Vương Uy lui ra. Thái Mạo tìm tới chỗ Thái phu nhân, vậy nhất định sẽ tới tìm mình, không phải vạn bất đắc dĩ, ông cũng sẽ không trở mặt với bộ tộc Thái Thị, như vậy ông cũng không cần vội vàng nóng nẩy.
Trong hoa viên, Thái Mạo nhìn thấy Thái phu nhân, bước lên trước nói:
- Tỷ tỷ!
- Đệ đến tìm ta gấp vậy, xảy ra chuyện gì rồi?
Vốn lúc Thái phu nhân từ chỗ Lưu Biểu trở về mang theo một bụng tức giận, bây giờ thấy Thái Mạo lại vội vàng đến, trầm mặt hỏi.
- Tỷ tỷ, Thái Thị sắp gặp đại họa lâm đầu, giờ này chỉ có tỷ tỷ có thể cứu Thái Thị thôi.
Thái Mạo lo lắng nói.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thái phu nhân thất kinh hỏi.
- Chủ công ra lệnh cho Lưu Kỳ toàn quyền xử lý chyện ám sát hôm này, vừa nãy ta về phủ liền bị chặn lại, ta sợ rằng hắn muốn động thủ với Thái Thị.
Thái Mạo phái người ám sát Lưu Kỳ, chuyện này Thái phu nhân biết rõ.
- Cái gì? Hắn điên rồi?
Thái phu nhân kinh hô.
- Không chỉ có vậy, hắn còn giao Phi Hổ Quân cho Lưu Kỳ, nếu Lưu Kỳ nhất thời kích động, vậy nguy rồi.
Thái Mạo ảo não nói.
- Vậy phải làm gì?
Thái phu nhân kinh hoàng nói. Nếu thực sự Lưu Kỳ khống chế Kinh Châu, không chỉ loại bỏ Thái Thị mà ngay cả mẹ con nàng cũng bị vứt bỏ.