Chương 226
- Được rồi, đã như vậy thì Chương bá đưa thần y đến sau viện đi, ta thăm Tam đệ chút liền đi qua.
Thấy Hoa Đà kiên trì, Lưu Kỳ cũng không phản đối, cũng do hắn sợ kéo dài thời gian thì bệnh tình của Đại Kiều sẽ biến đổi.
- Tam công tử vừa mới tỉnh lại, thân thể còn suy yếu, không nên nói nhiều. Đại công tử nên chú ý một chút.
Hoa Đà nói với Lưu Kỳ.
- Đa tạ thần y nhắc nhở.
Lưu Kỳ chắp tay với Hoa Đà, xoay người đi vào phòng.
Trong phòng, Lưu Tu yên tĩnh nằm trên giường, vết thương trên người được băng bó kĩ, có một vài thị nữ đang lau chùi thân thể Lưu Tu, nhìn thấy Lưu Kỳ vào liền đến thi lễ.
- Lần sau nếu dùng khăn vải băng bó vết thương phải ngâm qua nước nóng rồi mới băng bó, chốc nữa ta sai người làm tấm bình phong chắn cửa sổ, đừng để miệng vết thương gặp gió.
Lưu Kỳ dặn dò vài tiếng tiến lên cẩn thận nhìn Lưu Ty, thấy Lưu Tu hô hấp đều đặn như đã ngủ, Lưu Kỳ mới lặng lẽ rời phòng.
Đi vào trong viện của Đại Kiều, chỉ thấy giống lúc ở trong viện của Lưu Tu tất cả mọi người đều bị đuổi ra khỏi phòng, chỉ để lại hai thị nữ hỗ trợ.
- Thần thiếp bái kiến phu quân!
Thấy Lưu Kỳ tiến vào, Uyển nhi liền ra thi lễ. Trong lòng nàng Đại Kiều chính là chính thê tương lai của Lưu Kỳ, bây giờ Đại Kiều bị thương, nàng cứ đây chăm sóc.
- Ừm, sao nàng tới đây? Chương bá sắp xếp sao?
Lưu Kỳ kinh ngạc nhìn Uyển nhi. Hôm nay bảo Chương ba sắp xếp công việc cho Uyển nhi, không ngờ lại đụng phải chuyện này.
- Nghe nói tỷ tỷ bị thương, thần thiếp tới đây chăm sóc. Buổi sáng hôm nay phu quân đi rồi, Chương bá cũng đã báo cho mọi người trong phủ, cũng sắp xếp thị nữ cho thần thiếp.
Uyển nhi đỏ mặt nói.
- Hôm nay có một số việc, tiệc cưới của chúng ta không thể cử hành, tuy nhiên chờ vài ngày nữa ta sẽ cho Chương bá sắp xếp.
Lưu Kỳ nói.
- Không sao. Phu quân không cần bận tâm vì chuyện của thần thiếp.
Uyển nhi ngẩng đầu nói.
- Hừ!
Hai người đang nói chuyện chợt nghe một tiếng hừ lạnh, chính là tiểu Kiều đang ở bên cạnh nhìn. Căm bản hôm qua chính là nàng là người ở trước mặt phụ thận cầu xin cho tỷ tỷ và Lưu Kỳ. không ngờ trong một đêm mà Lưu Kỳ đã nạp thêm thê thiếp, lúc này thấy Lưu Kỳ xì xào to nhỏ với thê thiếp, trong lòng nảy sinh tức giận.
Tuy rằng bây giờ con của thế gia, tuy đã chính thức kết hôn thì cũng phải có vài ba thê thiếp, nhưng bây giờ nhìn thấy Lưu Kỳ như vậy, trong lòng có chút mất hứng, nàng sợ tỷ tỷ sẽ tức giận nên cố ý giấu chuyện này.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn tiểu Kiều, thấy tiểu Kiều chu cái miệng nhỏ nhắn tức giận nhìn bọn họ, không khỏi bật cười, kéo Uyển nhi tới.
- Vị này chính là tiểu Kiều cô nương.
Lưu Kỳ chỉ vào tiểu Kiều nói.
- Uyển nhi bái kiến tỷ tỷ.
Nhìn Uyển nhi trước mặt khéo léo đẹp đẽ, lại có khí chất tao nhã, tiểu Kiều phải thầm khen con mắt chọn người của Lưu Kỳ. Cô nương như vậy nàng cũng thấy lần đầu, so sánh chính mình với cô ấy cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên cảm giác được lòng bàn tay ấm áp, Uyển nhi cười nói.
- Hứ! Ta không phải tỷ tỷ của cô.
Thấy dáng vẻ Uyển nhi không tầm thường, thản nhiên quyến rũ mà lại không biểu lộ ra ngoài, tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng, ưỡn ngực ngửa đầu nói.
- Ha ha.
Nhìn thấy bộ dạng của tiểu Kiều, Lưu Kỳ mỉm cười. Tuy rằng tiểu Kiều hoạt bát đáng yêu nhưng bình thường không lộ ra, người ngoài luôn thấy đây là một tiểu cô nương nhu mì khiến cho người khác yêu thương, bây giờ thấy tiểu Kiều như vậy trước mặt người khác, Lưu Kỳ mỉm cười.
Thấy Lưu Kỳ như vậy, tiểu Kiều hung hăng trừng mắt liếc Lưu Kỳ.
- Đây là thê tử của ta Uyển nhi, về sau nếu nàng nhàm chán có thể tìm Uyển nhi hàn huyên.
Lưu Kỳ chỉ vào Uyển nhi nói.
- Vâng.
Lần này tiểu Kiều không gây rắc rối nữa, nhìn Uyển nhi gật đầu.
- Tỷ tỷ không cần lo lắng, đã có thần y Hoa Đà ở đây, nhất định không sao đâu.
Uyển nhi thực sự có lòng muốn chung sống lâu dài với tỷ muội tiểu Kiều, lúc này tiến lơi cầm bàn tay nhỏ bé của tiểu Kiều an ủi.
- Cảm ơn.
Nhìn thấy Uyển nhi hòa nhã, tiểu Kiều cũng thấy thân thiết hơn với Uyển nhi.
Hai nàng tay cầm tay, trong chốc lát đã trở nên thân thiết, cười tươi, hai đôi mắt đẹp không nhìn Lưu Kỳ.
“Két…”
Không bao lâu chợt nghe tiếng mở cửa, Hoa Đà đi ra khỏi phòng, vẻ mặt suy sụp.
Nhìn thấy Hoa Đà thâm sâu như vậy, Lưu Kỳ biến sắc, bước nhanh về phía trước hỏi:
- Hoa Đà tiên sinh, thế nào rồi?
Uyển nhi, tiểu Kiều biến sắc đi tới.
- Ồ.
Hoa Đà bừng tỉnh đi tới nói:
- Nàng không sao rồi, độc tố nàng trúng giống với Tam công tử, chỉ cần điều trị vài ngày là chuyển biến. Chỉ là trước kia đã có ai trị liệu qua chưa?
- Đúng vậy, lúc trước có một vị tiền bối muốn trị liệu cho nàng ấy, ông ấy nói chỉ có thể kéo dài thêm mấy ngày.
Lưu Kỳ gật đầu nói.
- Vậy đúng rồi, loại chất độc này cực kì lợi hại, hắn là người nọ thủ đoạn cũng không tầm thương, ta suy nghĩ lâu cũng không hiểu, không biết bây giờ y đang ở đâu?
Hai mắt Hoa Đà nhìn chằm chằm Lưu Kỳ.
- Ông ấy ở trong phủ, nếu ông muốn gặp ta liền sai người dẫn đi.
Lưu Kỳ hỏi.
- Được.
Hoa Đà nói.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn Chương bá, ra hiệu Chương bá sắp xếp việc này, sau đó Lưu Kỳ đưa tiểu Kiều và Uyển nhi vào phòng.
Trong phòng, sắc mặt của Đại Kiều đã hồng nhuận, đã hơn so với hôm qua khá nhiều, nhìn thấy đám người Lưu Kỳ đi vào định ngồi dậy, thì bị Lưu Kỳ khoát tay ngăn cản.
- Bây giờ nàng thấy thế nào?
Lưu Kỳ nhìn Đại Kiều hỏi.
- Tốt hơn nhiều rồi, hẳn là không sao.
Đại Kiều cười nói.
- Vậy là tốt rồi.
Lưu Kỳ thở phảo nhẹ nhõm.
Đúng lúc này tiểu Kiều kéo Uyển nhi đến, đi tới trước giường, chỉ vào Uyển nhi:
- Tỷ tỷ, đây là Uyển nhi muội muội.
Nói xong mới quay lại nói với Uyển nhi:
- Đây là tỷ tỷ của ta.
- Bái kiến tỷ tỷ.
Trong lòng Uyển nhi có chút hồi hộp, thi lễ với Đại Kiều.
- Đây là…
Đại Kiều nghi hoặc nhìn về phía tiểu Kiều.
- Khụ, đây là thê tử của ta Uyển nhi, về sau các nàng có thể hàn huyên với nhau.
Lưu Kỳ có chút lúng túng nói.
Đầu tiên Đại Kiều sửng sốt nhưng lập tức liền gật đầu với Uyển nhi.
- Tỷ tỷ, người thật may mắn, Uyển nhi muội muội tốt như vậy mà vẫn chỉ làm thê thiếp thôi.
Tiểu Kiều hừ mạnh, nói.
- Khụ, ta còn một số việc, các nàng ở lại trò chuyện.
Nói xong Lưu Kỳ đứng lên, vội vàng đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lưu Kỳ bối rối như vậy, mọi người trong phòng đều che miệng cười khẽ.
- Đại công tử.
Lưu Kỳ vừa mới ra hậu viện, Vương Nghị liền chạy tới.
- Đã gặp Vương lão tướng quân?
Lưu Kỳ nhìn Vương Nghị.
- Đại công tử, phụ thân sẽ đáp ứng cấp binh mã cho Đại công tử, hiện tại bên ngoài có ba nghìn binh mã chờ chực.
Vương Nghị nói.
- Ba nghìn binh mã? Không phải hai nghìn binh mã sao?
Lưu Kỳ có chút nghi ngờ.
- Phụ thân nói hai nghìn binh mã có lẽ không đủ, nên cho thêm một nghìn binh mã nữa.
Vương Nghị nói.
- Được, ngươi chọn ra một nghìn binh mã canh giữ ở cửa thành, lúc chạng vạng nhớ đóng kín cửa thành, nói Chinh Nam tướng quân gặp chuyện, tối nay cấm đi lại ban đêm để tiện bắt giữ thích khách.