Chương 227
Lưu Kỳ hạ lệnh.
- Còn dư hai nghìn binh mã cho họ về quân doanh nghỉ ngơi trước, lúc chạng vạng tối đến giáo trường trong thành tập hợp, chuẩn bị tốt đuốc cung tiễn. Hai nghìn Phi Hổ Quân này do ngươi thống lĩnh.
Lưu Kỳ dặn dò.
- Tuân lệnh.
Vương Nghị khom người, xoay người rời đi.
- Đến khi trời tối còn hai canh giờ, hai canh giờ này không cho phép một người Hắc Y Vệ nào lọt lưới, nếu phát hiện có người rời khỏi liền phái người đuổi theo, tốt nhất là loại bỏ, nếu không cũng phải biết họ đi đâu.
Lưu Kỳ quay đầu nói với Cam Ninh. Lưu Kỳ có ý muốn bắt Hắc Y Vệ giống như chặt đứt một cánh tay của Thái Thị.
- Tuân lệnh.
Cam Ninh khom người nói.
- Còn nữa, hôm này chờ ta đi rồi cũng phải đảm bảo an toàn trong phủ, không được lơi lỏng, nhớ lưu lại một ít nhân thủ, không cần lộ ra.
Lưu Kỳ nghĩ lúc này không có mấy thị vệ trong phủ liền dặn dò.
- Chủ công yên tâm, thuộc hạ sẽ sắp xếp chuyện này, đảm bảo không xảy ra sai sót gì trong phủ.
Cam Ninh gật đầu, thi lễ với Lưu Kỳ, xoay người đi chuẩn bị.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ thành Tương Dương lập tức trở nên yên tĩnh, hỡn mười nay nay đây là lần đầu cấm đi lại ban đêm ở Tương Dương, tin tức Lưu Kỳ bị ám sát cũng được truyền đi, vì vậy đối với việc cấm đi lại ban đêm dân chúng trong thành cũng không tức giận…
Trên giáo trường thành Tương Dương, hai nghìn Phi Hổ Quân đã tập kết, Lưu Kỳ, Cam Ninh, Vương Nghị thúc ngựa, đứng đánh giá Phi Hổ Quân trước mặt, đằng sau đám người Lưu Kỳ là mấy trăm người Phi Hổ Vệ và Cẩm Phàm tặc cũng thúc ngựa đứng.
Trên giáo trường yên tĩnh đáng sợ, trong thành truyền đến tiếng bước chân đông đúc, đó là Phi Hổ Quân tuần tra ở thành Tương Dương, Lưu Kỳ không muốn hôm nay có chuyện ngoài ý muốn.
- Đại công tử, đã chuẩn bị xong.
Vương Nghị ngồi ngay ngắn, lập tức cung kính nói.
- Vậy lên đường, không tha cho bất cứ người nào.
Lưu Kỳ gật đầu nói.
- Xuất phát!
Vương Nghị hét to, giục ngựa chạy, phía sau mấy trăm Phi Hổ Vệ nhanh chóng chạy theo, ngau sau đó là hai nghìn Phi Hổ Quân đi rầm rầm.
- Vương Tướng quân đã xuất phát, Hưng Bá cũng nên xuất phát.
Đợi cho Phi Hổ Quân biến mất, Lưu Kỳ mới nói với Cam Ninh.
- Tuân lệnh.
Cam Minh vung tay lên, mang theo mấy trăm Cẩm Phàm tặc rời đi, không bao lâu đã lập tức chia ra mười mấy hướng mà đi.
Sau khi Cẩm Phàm tặc rời khỏi, Lưu Kỳ mới thúc ngựa về chỗ phòng nhỏ nới giáo trường, không bao lâu đám người Lưu Kỳ đã tới chỗ phòng ốc.
- Đại công tử.
Hai gã Phi Hổ Vệ đi ra khỏi phòng thi lễ với Lưu Kỳ, tiến lên giúp dắt Tuyệt Ảnh.
- Ừ!
Lưu Kỳ gật đầu xuống ngựa, đi vào phòng. Trong phòng cũng không có gì nhiều, chỉ có một cái bàn giản dị và một bếp lò đun nước chè, bên cạnh bếp lò là hai Phi Hổ Vệ không ngừng bận bịu.
Lưu Kỳ đi đến chỗ bếp lò thì ngồi xuống, hai gã Phi Hổ Vệ vội đưa trà nóng.
- Có tin tức gì lập tức báo ta.
Lưu Kỳ nói với vài tên Phi Hổ Vệ, tối nay Lưu Kỳ sẽ ở đây, hoàn thành mục tiêu của hắn.
- Dạ.
Trong phòng có hơn mười Phi Hổ Vệ nhanh chóng lui ra khỏi phòng.
Trong viện ở thành Tây Tương Dương, bóng người liên tục từng tên Hắc Y nhân ra ra vào vào không ngừng bận rộn, mà trên đại điện có ba gã Hắc Y nhân mặt thâm trầm an tĩnh ngồi đó, mấy Hắc Y nhân thỉnh thoảng lại nhìn về phía đại điện nhưng ánh mắt cũng rất nhanh rời đi.
- Đại ca, đừng do dự nữa, bằng không trễ mất.
Vẻ mặt Nhị thủ lĩnh vội vàng nhìn Đại thủ lĩnh nói.
- Đúng đấy đại ca, nếu bây giờ không bỏ chạy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Lưu Kỳ tìm ra.
Tam thủ lĩnh cũng lo lắng nhìn Đại thủ lĩnh.
Ba người này chính là ba vị thủ lĩnh của Hắc Y Vệ, bọn họ ám sát Lưu Kỳ trong yến tiệc, không ngờ Lưu Tu lại chạy ra đỡ cho Lưu Kỳ, kết quả sắp thành lại bại, lúc này Nhị thủ lĩnh và Tam thủ lĩnh đang khuyên Đại thủ lĩnh bỏ chạy.
- Ai…
Đại thủ lĩnh thở dài nói:
- Bây giờ cấm đi lại vào ban đêm cũng không có chỗ rút lui nha.
Đại thủ lĩnh cười khổ nói.
- Đại ca, trong viện nhiều người như vậy, cùng nhau chạy bọn họ cũng không ngăn được, sau đó ba người chúng ta lặng lẽ rời đi, nếu Lưu Kỳ tìm được đây, dẫn đại quân đến tấn công thì có mọc cánh cũng không bay thoát.
Nhị thủ lĩnh chua xót nói.
- Nhưng, cho dù là chạy trốn cũng không có chỗ đi, toàn bộ Tương Dương này còn ai dám thu nhận và giúp đỡ chúng ta.
Đại thủ lĩnh cười khổ. Lần này dù là Thái Mạo cũng không dám đứng ra bảo vệ bọn họ, ngoài Thái Mạo ra mấy quan viên khác đều bị giam lỏng trong phủ Châu Mục, ba người bọn họ lao ra cuối cùng cũng sẽ bị phát hiện. Nếu ở trong viện, có khi đám người Lưu Kỳ còn không tìm được, bọn họ còn có hy vọng, nhưng lao ra rổi thì liền bại lộ, một khi bị phát hiện thì không còn chút hy vọng nào.
- Đại ca, Hắc Y Vệ tồn tại một thời gian dài, ở đây cũng có không ít người, bên kia Vương Nghị thống lĩnh Phi Hổ Vệ, chỉ sợ Vương Uy sớm đã biết nơi này rồi, bây giờ nếu tiếp tục ở lại sẽ nguy mất.
Nhị thủ lĩnh khuyên nhủ.
- Đúng vậy đại ca, chỉ cần lao ra viện, tùy tiện vào một nhà dân ở một đêm, ngày mai có thể rời thành rồi, hôm nay huynh phái người đi tìm Chủ công cũng biết hắn đã không để ý đến chuyện sinh tử của chúng ta nữa, không chừng bây giờ hắn lại tìm cách loại bỏ chúng ta đó.
Bình thường tính khí Tam thủ lĩnh rất táo bạo nhưng bây giờ cũng lo lắng khuyên nhủ.
- Chuyện này…
Đại thủ lĩnh có chút do dự, một khi ra khỏi cửa bọn họ sẽ hoàn toàn cắt đứt với Thái Mạo, từ nau về sau có thể bọn họ sẽ bị cả Lưu Kỳ và Thái Mạo đuổi giết.
- Đại ca, không thể do dự được nữa.
Nhị thủ lĩnh đột nhiên đứng lên, Tam thủ lĩnh cũng đứng lên.
- Được rồi.
Đại thủ lĩnh thở dài, cũng đứng lên nói.
- Rầm, rầm, rầm…
Đúng lúc này tiếng bước châm ầm ầm vang lên, ba người ở đại điện biến sắc, bước nhanh tới trước cửa.
- Báo cáo thủ lĩnh, bên ngoài có rất nhiều binh mã.
Một gã Hắc Y hoảng loạn chạy tới nói.
- Cái gì?
Tam thủ lĩnh tính khí táo bạo quát to, bắt tên Hắc Y trước mặt, trong mắt lộ rõ vẻ không tin.
- Báo..báo…bên ngoài rất nhiều binh mã.
Hắc Y nhân nói gấp.
- Khốn kiếp!
Tam thủ lĩnh quăng tên Hắc Y nhân ra ngoài, tên Hắc Y nhân bị quăng ngã trên mặt đất, thậm chí có thể nghe được tiếng xương vỡ vụn.
- Kết thúc rồi, kết thúc rồi….Chúng ta nhất định chết chắc.
Nhị thủ lĩnh ủ rũ nói.
- Đại ca, liều mạng với bọn chúng.
Tam thủ lĩnh giận dữ nói.
- Liều? Lấy cái gì liều? Bên ngoài toàn Phi Hổ Quân, người của ta cũng không đủ giết.
Nhị thủ lĩnh đột nhiên hét to.
- Được rồi, trước hết tập hợp Hắc Y Vệ.
Đại thủ lĩnh nói xong đưa tay lên miệng,ngay sau đó tiếng thét vang lên, từng tên Hắc Y vọt ra.
Thời gian trôi qua, Hắc Y đã tập hợp đủ, năm tram tên Hắc Y Vệ đứng chỉnh tề trước mặt, không có chút tiếng động nào, những người này được giáo huấn có chút chết lặng, ra mệnh lệnh gì cũng không quá để ý.