Chương 228
Bên ngoài viện môn, Vương Nghị cầm trường thương ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, phía sau có hai nghìn Phi Hổ Quân bao vây viện, bốn phía có Phi Hổ Quân cầm cung đề phòng trong viện.
- Ngươi bên trong nghe rõ, lập tức bỏ vũ khí xuống, nếu không xử lý tội mưu phản.
Vương Nghị quát trong viện, thanh âm tuyên truyền giác ngộ, mọi người trong viện nghe được rõ rang.
- Đại ca…
Nghe được tiếng quát của Vương Nghị, Nhị thủ lĩnh nhìn về phía Đại thủ lĩnh.
- Không cần nói nữa, lần này chúng ta trốn cũng không thoát, nhưng không thể rơi vào tay Lưu Kỳ. Ta đã ám sát Lưu Kỳ vài lần, lần này Lưu Kỳ sẽ không bỏ qua cho ta, hiện tại chỉ có thể giết, sinh tử đều là ý trời.
Đại thủ lĩnh vung tay ngăn không cho Nhị thủ lĩnh nói thêm.
Lúc này, nghe được tiếng quát của Vương Nghị, trong viện ngoại trừ những thích khách và tử sĩ ra thì những người khác đều lộ rõ vẻ bối rối. Trong viện này ngoại trừ năm tram thích khách ra còn có gần tram những người khác, những người này chủ yếu làm công việc tình báo, xử lý việc vặt, nghe được lời nói của Vương Nghị đều hoảng loạn nhìn ra ngoài cửa, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Các vị, bên ngoài đều bị Phi Hổ Quân vây kín, bây giờ bọn họ muốn tiêu diệt thích khách đến ám sát Lưu Kỳ, mà chính chúng ta đã sai thích khách ám sát Lưu Kỳ, bởi vậy không còn cách nào khác, sống hay chết, chỉ là ý trời mà thôi.
Đại thủ lĩnh đột nhiên hô với bên dưới.
- Mở cửa!
Đại thủ lĩnh vung tay, hai tên Hắc Y Vệ chạy tới mở cửa viện.
- Tướng quân, ngài xem.
Một Phi Hổ Vệ bên cạnh Vương Nghị chỉ vào cửa viện nói.
- Đề phòng.
Không đợi Phi Hổ Vệ nói xong, Vương Nghị đã hạ lệnh.
- Chạy mau.
Vương Nghị vừa mới hô đề phòng thì trong viện có gần trăm Hắc Y nhân chạy ra, điên cuồng chạy về tứ hướng.
- Ngu xuẩn mất linh.
Vương Nghị hừ lạnh một tiếng, cao giọng quát:
- Bắn tên!
CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!! ... ... ... .
Vô số mũi tên lao tới băn vào đám Hắc Y.
A! A! A! ... . . . . .
Đám người Hắc Y này bị Đại thủ lĩnh dùng để khơi sự chú ý của Phi Hổ Quân, bọn họ không có sức phản kháng đã bị tên bắn xuyên qua, cảm nhận hô hấp của mấy trăm Hắc Y đã bị giết chết hầu như không còn, thi thể nằm ngổn ngang trong sân viện dưới quân Phi Hổ Quân, máu chảy khắp nơi.
Vù! Vù! Vù!...
Tiếng chém giết, còn có từng bóng dáng lướt qua tường, vọt ra ngoài, đám người Hắc Y đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt nắm chắc cơ hội, đúng lúc Phi Hổ Quân còn chưa bắn tên liền vọt ra lấy tên.
- Hừ!
Vương Nghị hừ lạnh một tiếng, hướng trường thương ra sau, quát:
- Bắn tên!
Vừa rồi Phi Hổ Quân ở phía trước nay lui ra sau, lộ ra trận địa Phi Hổ Quân phía sau sẵn sàng đón địch, từng chiếc mũi tên lông vũ sắc bén theo lệnh của Vương Nghị đột nhiên phóng ra.
CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!! ... . . . . .
Tên bay như mưa rơi, ùn ùn phóng tới về phía Hắc Y Vệ, ngay cả Hắc Y Vệ có thân thủ mạnh mẽ cũng tử thương thế thảm, nghiêm trọng. Trong chốc lát, dưới lớp mưa tên đó còn có gần hai trăm tên Hắc Y Vệ chết oan chết uổng, bị bắn thành con nhím.
Còn lại bóng dáng mấy Hắc Y Vệ lẩn trốn. Dưới lớp mưa tên dần dần tiếp cận Phi Hổ Quân, lập tức muốn chém giết Phi Hổ Quân.
- Giết!
Đúng lúc này Vương Nghị dùng trường thương vỗ mạnh vào lưng ngựa, ngựa bị đau lập tức nhảy vọt lên, xông vào Hắc Y Vệ.
"Xì" "Xì" ... ...
Ngựa nhảy lên, Vương Nghị cầm trường thương kích dộng, thỉnh thoảng đâm về phía đám Hắc Y, trong nháy mắt bốn năm tên Hắc Y Vệ chết bởi thương của Vương Nghị.
- Giết!
Theo tiếng quát của Vương Nghị, Phi Hổ Quân lập tức xông tới, lao vào đám Hắc Y Vệ. Toàn thân Phi Hổ Quân đều là giáp trụ, ngoài mặt thì không để ý đến ám khí ám sát bởi xung quanh đều là đường phố trống trải, nhưng lúc này Phi Hổ Quân đột ngột xông lên đã phá hỏng toàn bộ đường phố, Hắc Y Vệ am hiểu ám sát căn bản cũng không có không gian hoạt động linh hoạt, bốn phía đều là Phi Hổ Quân, từng thanh trường thương đâm tới tứ phía.
Hắc Y vệ không có chỗ để tránh, dưới sự tấn công của Phi Hổ Quân mà không hề ngăn cản được.
“Ầm ầm!”
Phi Hổ Quân xông tới cửa viện, đạp đổ cửa viện.
“Ầm ầm!” Ầm ầm!
Tiếng nổ vang bốn phía, tường vây quanh viện bị Phi Hổ Quân đẩy ngã lộ ra sân viện tịch mịch.
- Giết!
Thấy tường rào quanh viện đã bị đạp đổ, Vương Nghị thét lớn một tiếng, một đao đâm xuyên một gã Hắc Y Vệ, thúc ngựa chạy vào viện.
- Giết!
Nghe được tiếng thét của Vương Nghị, Phi Hổ Quân giơ trường thương xông tới, từng tên Hắc Y Vệ chưa kịp phản ứng đã bị đâm một đao.
"Đinh!", "Đinh!", "Đinh!" ... ... ...
Vương Nghị xông vào viện thì có mấy bóng dáng xông lên, cầm trong tay chủy thủ sắc bén lấp lánh, chăm chăm vào chỗ hiểm trên người Vương Nghị, mấy chủy thủ đó đều được nhúng qua kịch độc, chỉ cần mấy đâm vào chỗ hở của giáp trụ, chọc vào cơ thể của Vương Nghị, chỉ sợ nếu không cứu kịp, chắc chắn Vương Nghị sẽ chết.
Thấy vậy, Vương Nghị hừ lạnh một tiếng, khua trường thương lao đến, thân thể trên ngựa linh hoạt tung bay, ngồi xuống ngựa cũng nhanh chóng né đòn ám sát của Hắc Y.
"Xì!"
Vương Nghị xông ra, có hơn mười tên Hắc Y vây quanh mình, quay người chỉ một đao đã đâm chết Hắc Y phía sau, sau đó, Vương Nghị kéo dây cương, thúc ngựa quay đầu lại xông về, mấy tên Hắc Y không kịp phòng bị, lập tức ba bốn tên Hắc Y bị đâm chết ngay tại chỗ.
Ầm vang! Ầm vang! ... ... ...
Bui mù mịt bốn phía, Phi Hổ Quân bên ngoài xông vào chém chết từng tên Hắc Y, giẫm đạp lên, đám Hắc Y không có chút lực đánh trả.
- Khởi bẩm tướng quân, Hắc Y Vệ bên ngoài hầu như đã bị chém hết, không có một ai chạy thoát.
Vương Nghị chém một gã Hắc Y, đang định xông tới trước thì thấy một tiểu tướng chạy tới báo.
- Phi Hổ Vệ canh phòng bốn phía đề phòng thích khách chạy trốn, những người khác tiếp tục chém giết thích khách.
Vương Nghị cũng không quay lại, nói.
- Tuân lệnh.
Tiểu tướng lập tức xoay người, truyền lệnh.
"Rầm!", " Rầm!" ... ...
Binh Phi Hổ Quân xông vào trong viện nhưng không phân tán ra mà hợp lại thành một trận địa xung kích, mọi thứ chắn trước Phi Hổ Quân đều bị đạp đổ, nghiền ép, một số Hắc Y núp trong bóng tối chuẩn bị đánh lén lại không kịp chạy trốn, cuối cùng bị đè chết.
Cây cối, lan can bị đạp đổ, thậm chí cả cái giếng sâu cũng bị vùi lấp, Hắc Y trong viện căn bản không kịp phản ứng nên bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Ba gã thủ lĩnh của Hắc Y Vệ đang ở gian mật thất riêng của viện.
- Nhị ca, trốn ở đây an toàn không?
Trong bóng tối, Tam thủ lĩnh mở miệng nói. Ngay vừa rồi lúc họ chuẩn bị xông ra, thì Nhị thủ lĩnh kéo lại, nói nên chạy đi. Bình thường Nhị thủ lĩnh là người túc trí đa mưu, có nhiều mưu mẹo, Đại thủ lĩnh, Tam thủ lĩnh do dự một chút rồi theo Nhị thủ lĩnh tới đây.
- Tam đệ yên tâm, nơi này là lúc trước ta bí mật cho xây dựng cũng vì chuẩn bị cho hôm nay, bên ngoài nhìn vào sẽ không thể nhìn ra nơi này có cất giấu một mật thất riêng. Đợi cho Phi Hổ Quân rời đi, ta sẽ lặng lẽ rời khỏi, sau đó mai danh ẩn tích, sẽ không ai tìm thấy chúng ta nữa.