Chương 84
- Bắn!
Dưới thành lúc này vang lên hiệu lệnh, hàng nghìn mũi tiễn lúc này rơi xuống từ khe nứt trên khôi giáp đâm vào trong thịt, máu tươi từ khe nứt trên khôi giáp rỉ ra khiến khôi giáp nguyên bản màu đen nhuộm thành mà đỏ sẫm.
Tô Phi vung đao chém đứt mũi tiễn cắm vào trong thịt, hô lớn với Hoắc Tuấn:
- Hoắc Tướng Quân thế nào?
Nói xong thoáng liếc nhìn khôi giáp loạn bậy trên thành, mỗi đống đều xen lẫn vết máu loang nổ trong đó, nhiễm đỏ cả tường thành. Đôi mắt kiên nghị cũng không khỏi có chút ướt át, tám trăm người này tự nguyện theo y lên tường thành hiện giờ đã thương vong quá nửa, từng mũi từng mũi tiễn xuyên thủng khôi giáp nguyên bản đã có thể tùy thời vỡ nát, tựa như lông chim cuối cùng có thể đè chết lạc đà. Khôi giáp rất dày thoáng chốc vỡ thành từng mảnh. Trên người đám sĩ tốt không chỉ có một mũi tiễn cắm vào, hơn nửa số binh lính thậm chí ngay cả thét còn chưa kịp đã chết, binh lính còn lại dùng đại đao chống dất cắn răng chịu đựng.
Hoắc Tuấn nghe được Tô Phi nói, liền lướt nhanh trên thành lâu, hận ý trong mắt chợt lóe, hô lớn:
- Tô Tướng Quân yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ báo thù cho tướng sĩ đã chết.
Nói xong chỉ vào Tỉnh Lan nói:
- Thành hay bại dựa vào lần cuối cùng này, nhắm bắn cho ta.
Tám trăm mũi tiễn vèo vèo rời cung, từng đám từng đám vũ tiến hợp thành ba mũi tiễn lớn, ầm ầm đánh vào phía cây trụ bên dưới Tỉnh Lan.
Tỉnh Lan rung động một cái liền yên tĩnh trở lại, Hoắc Tuấn và sĩ tốt phía sau đều chằm chằm nhìn về phía Tỉnh Lan không chớp mắt, binh mã Giang Đông ngoài thành thấy vũ tiễn giống như trước không sát thương nhiều người, cả đám sắc mặt hưng phấn phá lên cười. Sĩ tốt giáp sắt trên thành đã vô lực tái chiến, giáp sắt thật dày cũng đã bị hủy diệt, huyện Du tiếp đến lấy đâu ra người tiếp tục vật lộn cùng bọn họ.
Rắc rắc!
Tiếng vang thanh thúy tuy yếu ớt nhưng truyền khắp chiến trường, khiến từng gã từng gã binh sĩ trên chiến trường không khỏi nhìn về phía Tỉnh Lan.
Rắc rắc, rắc rắc. . .
Cây trụ tầng thấp nhất của Tỉnh Lan sụp đổ, ngay sau đó ầm một tiếng Tỉnh Lan cao mười thước liền sập xuống, kể cả binh sĩ trên Tỉnh Lan cũng vùi mình trong cát bịu cuồn cuộn.
Tất thảy binh lính trên chiến trường đều không thể tin được Tỉnh Lan sụp đổ, lô cốt kia nguyên bản có thể từ trên cao nhìn xuống cứ như vậy bị hủy diệt. Mà ngay cả Thái Sử Từ ở phía sau cũng hiện lên vẻ mặt khó tin nhìn hết thảy, đợi sau khi xác định sự thực này mới cười cười nói:
- Không ngờ cái huyện Du nho nhỏ này lại cho ta mở rộng tầm mắt.
Tiếng tán thưởng nhỏ nhẹ đọng lại trong tai Hàn Đương, Hàn Đương không khỏi rùng mình một cái, y biết Thái Sử Từ đã nổi giận. Một khi Thái Sử Từ nổi giận không người thường có thể chịu đựng, kể cả y cũng vậy.
Trên tường thành, sĩ tốt bị thương nhanh chóng được đưa đi, lúc này Lưu Bàn và Mã Lương dẫn theo một nghìn binh mã trong thành lao lên tường thành, cơ hồ một nghìn người này ai lấy đều nhuốm máu đào, bọn họ theo Lưu Bàn lẳng lặng nhìn chiến trường, chiến ý trong mắt điên cuồng mà nóng bỏng.
Trận chiến vừa nãy bọn họ tận mắt thấy được cái gì gọi là tàn khốc cái gì gọi là thảm thiết, bọn họ biết rất có thể mình chính là một người trong số đó, nhưng bọn họ không sợ. Bởi vì có tám trăm người của Tô Phi ở đây, không ai kém ai cả.
Giao chiến công thành ngừng lại trong thời gian ngắn ngủi lại bắt đầu, một đám sĩ tốt Giang Đông không muốn sống xung phong liều chết lên tường thành, Thái Sử Từ phía sau không biết từ khi nào đứng dưới chân thành đích thân chỉ huy binh lính công thành.
Phía trên tường thành, Lưu Bàn, Tô Phi, Hoắc Tuấn và Mã Lương chỉ huy sĩ tốt chém giết quân đội lên tường thành, tường thành không biết từ khi nào đã bị nhuộm thành màu máu. Một gã sĩ tốt gã xuống lại có gã sĩ tốt khác lao lên, chiến đấu ngay từ khi bắt đầu đã vô cùng khốc liệt.
Không biết từ khi nào mặt trời hiện ra ở chân trời phía tây, ánh nắng chiều rọi xuống giống như từng đạo tia sáng bị nhiễm máu.
Đêm tối buông xuống, Thái Sử Từ cũng không thu binh ngược lại thúc giục đại quân gấp rút công thành, ba vạn binh mã Giang Đông như sóng triều dồn dập tấn công huyện Du, hơn một nghìn cây được được đốt sáng chiếu sáng huyện Du giống như ban ngày.
Trong lòng Thái Sử Từ vô cùng tức giận, y tới huyện Du đã hai ngày nhưng chưa công hạ huyện Du nho nhỏ. Mới đầu y lưu thủ lực lượng không chiếm được huyện Du, thế nhưng trải qua một ngày chiến đấu kịch liệt thậm chí sau cùng còn vận dụng Tỉnh Lan cũng không đánh hạ huyện Du, khiến trong lòng y càng cảm thấy bất an.
Y tự nhiên biết sĩ khí quân đội trong vòng bao lâu. Nhiều nhất ba ngày, chỉ là nếu hôm nay không công chiếm được huyện Du sẽ chỉ còn lại ngày mai mà thôi. Y không quen gửi gắm hy vọng vào ngày cuối cùng, bởi vì càng kéo dài thời gian có nghĩa chuyện càng thêm xấu, nhân tố ảnh hưởng tới thắng lợi càng gia tăng.
Lúc này trải qua một ngày một đêm chiến đấu kịch liệt, binh mã trong thành người kiệt sức ngựa hết hơi căn bản không thể ngăn cản bọn họ công kích, thực sự là thời cơ tốt nhất để y đánh chiếm huyện Du.
- Giết! Nếu ai công lên thành trì ta sẽ đề cử gia nhập đội Thân Vệ Quân bảo vệ chủ công.
Thái Sử Từ nhìn trận chiến đấu kịch liệt, lại đổ thêm dầu vào lửa lần nữa.
Sĩ tốt Giang Đông nghe Thái Sử Từ hô lớn, cả đám cắt chặt răng liều chết xông lên tường thành, Thân Vệ Quân bảo vệ Tôn Sách là niềm kiêu hãnh của Giang Đông, có thể gia nhập Thân Vệ Quân đều là quân đội tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trải qua tầng tầng lựa chọn, tầng tầng đào thải, trong một vạn chỉ còn lại một.
Gia nhập Thân Vệ Quân không chỉ tượng trưng cho niềm kiêu hãnh, còn có nghĩa được ăn no mặc ấm, tuy ngươi chết trận nhưng người nhà của ngươi sẽ được Tôn Sách chăm sóc, điểm này tự Tôn Sách lo liệu, nào có người nào không ham muốn. Hiện tại được Thái Sử Từ đề cử gia nhập Thân Vệ Quân, cơ hội tăng thêm nhiều là điều không cần bàn cãi, nao ai muốn buông tha cơ hội này.
Trên thành, đám người Hoắc Tuấn cảm giác áp lực đột nhiên tăng mạnh, không thể không gia tăng khích lệ binh lính đánh dudoir binh mã Giang Đông xuống thành trì. Lưu Bàn vung đại đao chém ngã sĩ tốt trước người, quăng xuống tường thành, rồi nói với Hoắc Tuấn:
- Hoắc Tướng Quân, không thể tiếp diễn như này được, không đến hai canh giờ nữa quân sĩ chúng ta sẽ mệt mỏi không cầm nổi vũ khí, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể để quân đội Giang Đông tùy ý đánh chiếm.
Hoắc Tuấn gật đầu nói:
- Đúng vậy, binh mã Giang Đông rất nhiều. Nếu dùng thủ đoạn luân phiên chiến đấu, chúng ta thực sự không thể chịu đựng được, hiện tại binh sĩ đều dựa vào tia hơi thở cuối cùng giết địch, nếu sau đó không kiên trì được nữa, huyện Du e là gặp nguy hiểm.
Hoắc Tuấn biết lúc này Thái Sử Từ sử dụng thủ đoạn luân phiên giao chiến với ý đồ khiến bọn họ suy sụp, nhưng binh mã trong thành cũng thay phiên nghỉ ngơi ngăn cản Thái Sử Từ công kích, hiện tại Thái Sử Từ chính đang đánh cuộc. Y đánh cuộc để binh mã lao lên được tường thành, như vậy trong thành sẽ không còn binh mã thay thế giao chiến với bọn họ, Hoắc Tuấn không thể không thừa nhận trong thành đích thực không có binh mã thay thế. Cho dù thám báo cũng bị Hoắc Tuấn lôi đến thủ thành.