Chương 90
Trong huyện phủ huyện Nghi Phong, Lưu Kỳ ngồi vị trí chính chủ, Từ Thịnh và Huyện Uý đứng ở bên dưới, Cam Ninh và Vương Nghi đứng hai bên Lưu Kỳ. Phía trước và phía sau huyện phủ đều đã bị người của Lưu Kỳ chiếm giữ, hiện tại ngay cả một con ruồi cũng không thể tiến vào.
Huyện Uý thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Lưu Kỳ, ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối, trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi. Vừa nãy y cao hứng chờ Từ Thịnh xuống núi sau đó trừ bỏ Từ Thịnh, thế nhưng Lưu Kỳ lại dẫn theo binh mã và Từ Thịnh qua đây. Sau còn thả gã Nhị đương gia kia gia cũng không giải thích gì mang theo y về huyện Nghi Phong, chiếm cứ huyện phủ giam lỏng binh mã trong huyện.
Trong huyện phủ lúc này ngoài y và Từ Thịnh còn lại đều là người của vị phó Tướng Quân này. Huyện Uý không rõ vị phó tướng đại nhân này muốn làm gì nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, thậm chí lúc này hoài nghi thân phận của vị phó tướng đại nhân này. Nghĩ đến đây Huyện Uý giật nảy mình xua tan ý niệm trong đầu, không dám tiếp tục nghĩ thêm.
Từ Thịnh lẳng lặng đứng một chỗ tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, mạng của y hiện tại đã thuộc về vị đại nhân trước mắt, vị đại nhân này cũng thực hiện lời hứa không giết thuộc hạ của y. Nhưng thuộc hạ của y hiện tại và binh mã của Huyện Uý đang bị lệnh cưỡng chết không được phép ra khỏi thao trường, điều này khiến cho y có chút nghi hoặc.
Lưu Kỳ nhìn hai người phía dưới cảm giác có chút đau đầu, y lúc này không thể bại lộ thân phận, nhưng hiện tại thu phục Từ Thịnh nếu không giải thích rõ với Huyện Uý như vậy Huyện Uý sẽ cấp báo lên trên, ngoài ra dễ dàng điều tra ra y không phải phó tướng của Hàn Đương. Viên phó tướng thực sự ở huyện Du bị đánh bại mất tích, nếu đột nhiên xuất hiện ở đây hơn nữa bên mình có một quân trợ giúp, không thể không khiến người hoài nghi cho được.
Hắn triệu tập Huyện Uý tới đây hơn nữa tập trung binh mã trong huyện chính là muốn giết người diệt khẩu, nhưng hiện tại ngẫm lại quả thực không thể. Trước hết đoàn quân bọn họ tiến vào huyện Nghi Phong cũng không phải bí mật, rất nhiều người đều biết dù sao mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng. Hơn nữa nếu tàn sát toàn bộ những người này, càng khiến cao tầng Giang Đông chú ý, sau khi điều tra rõ không khó đoán ra thân phận của bọn họ.
Chỉ có điều Lưu Kỳ vừa vặn nghĩ tới một biện pháp. Xem xét Huyện Uý một chút, Lưu Kỳ gật gật đầu. Huyện Uý này tuy không giỏi chiến sự nhưng cũng được coi là người có tâm cơ, tấm bản đồ huyện Nghi Phong kia khiến hắn rất hài lòng. Huyện Uý bị Lưu Kỳ quan sát toàn thân cảm giác mất tự nhiên làm y không dám động đậy, trong lòng âm thầm cầu nguyện khả năng kia sẽ không xuất hiện.
Lưu Kỳ không biết trong lòng Huyện Uý suy nghĩ điều gì nhưng hắn cũng không quá để ý, nhìn Huyện Uý tùy ý hỏi:
- Hiện tại còn chưa biết đại danh của Huyện Uý thực sự thất lễ.
Sau khi nói xong bưng chén trà trên bàn lên thưởng thức.
Huyện Uý nghe thấy Lưu Kỳ hỏi, vội vàng thu hồi tâm tư nói:
- Hồi bẩm Tướng Quân, hạ quan là Khuất Thành.
Lưu Kỳ gật gật đầu nói:
- Khuất Huyện Uý, bổn tướng còn có chuyện quan trọng ngày mai sẽ lên đường, trong lòng vẫn có chút lo lắng đối với huyện Nghi Phong, Khuất Huyện Uý có biện pháp gì không?
Khuất Thanh thấy Lưu Kỳ nói ngày mai sẽ lên đường, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội nói:
- Tướng Quân yên tâm, hạ quan chắc chắn làm tròn chức trách, trông nom huyện Nghi Phong thật tốt.
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Đến nước này ta nói thẳng, ta không phải phó tướng của Hàn Đương.
Lời nói đơn giản truyền vào tai Huyện Uý khiến Huyện Uý sợ hãi, y không ngờ suy đoán của y là thực, theo Lưu Kỳ khống chế huyện phủ y mơ hồ cảm giác được không ổn. Đường đường là quan phụ tá Hàn Đương Tướng Quân lại vì một tấm bản đồ quân đội đến trợ giúp Huyện Uý bao vây diệt trừ sơn tặc, y nghĩ đến đây cảm thấy Lưu Kỳ không giống một vị phó tướng. Khí thế trên người Lưu Kỳ cũng khong giống khí thế trên người quan phụ tá, nhưng mặc kệ Lưu Kỳ là người phương nào nếu giả mạo phó tướng của Hàn Đương Tướng Quân đều mắc vào tội chết, hắn tự nhiên không thể để bại lộ chuyện này ra ngoài, như vậy mình rất có thể bị đối phương giết người diệt khẩu. Hiện tại nghe được Lưu Kỳ tự thừa nhận, trong lòng Khuất Thành giống như tro tàn, chỉ có điều y vẫn cố trấn định tâm tình, nói:
- Tướng Quân thật biết nói đùa, quan ấn trên người Tướng Quân chắc không biết giả bộ.
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Quan ấn là lấy được từ trên người một kẻ khác, người đâu mời phó tướng đại nhân của chúng ta vào đây.
- Tuân lệnh!
Nghe được lời này, trong lòng Huyện Uý vô cùng ngạc nhiên. Y không ngờ Lưu Kỳ không chỉ giả mạo làm phó tướng còn bắt được vị phó tướng này, chẳng lẽ hắn không biết đây là tội chết sao.
Không lâu sau, liền thấy một tướng lãnh mặc quân phục bị áp tải vào. Lưu Kỳ nhìn viên phó tướng này nói:
- Vài ngày không gặp, phó tướng đại nhân khỏe chứ?
Viên phó tướng nhìn thấy Lưu Kỳ, cho rằng Lưu Kỳ muốn giết mình, vội nói:
- Công tử, mạng tiểu nhân không đáng để công thủ động thủ, giết ta chỉ làm ô uế tay công tử mà thôi. Ta tuy đi theo Hàn Đương không lâu, nhưng ta cũng biết rất nhiều bí mật Giang Đông, chỉ cần công tử không giết ta, ta sẽ nói toàn bộ bí mật cho công tử.
Nói xong, ánh mắt nhìn Lưu Kỳ đầy vẻ mong chờ.
Lưu Kỳ cười cười không thèm để ý, quay đầu nhìn về phía Huyện Uý nói:
- Bây giờ Huyện Uý tin ta rồi chứ?
Huyện Uý nhìn viên phó tướng kia không nói thành lời, y không ngờ người bị áp tải vào thực sự là phó tướng của Hàn Đương. Mà vị phó tướng này lại trước mặt Lưu Kỳ cầu xin tha thứ khiến y nhất thời có chút khó có thể chấp nhận. Quay đầu nhìn về phía Lưu Kỳ, y đã xác định được Lưu Kỳ không phải phó tướng gì cả, lại càng không phải công tử thế gia Giang Đông. Huyện Uý thở dài nói:
- Không biết thân phận công tử thế nào, thế nhưng vì sao công tử bắt phó tướng Giang Đông, giả mạo quan viên?
Lưu Kỳ cười cười nhìn Huyện Uý nói:
- Thân phận của ta lúc này, ngươi chưa thể được biết.
Khuất Thành cười khổ nhìn Lưu Kỳ nói:
- Không biết công tử muốn ta làm thế nào mới bằng lòng buông tha ta?
Y đã xác định Lưu Kỳ giữ y lại có việc để dùng, bằng không sẽ không tốn nhiều thời gian giải thích với y như vậy, Lưu Kỳ hiện tại muốn giết y chỉ cần ra lệnh một tiếng là được.
Lưu Kỳ nhìn Khuất Thành nói:
- Chỉ cần ngươi nguyên trung thành với ta, như vậy ta tự nhiên sẽ bỏ qua cho ngươi.
Nếu không thể giết chết người này, Lưu Kỳ quyết định biến y thành người của mình, như vậy không những che dấu được hành tung hơn nữa còn có thể lưu lại gián điệp tại Giang Đông.
Huyện Uý nói:
- Công tử không sợ ta lật lọng.
Y biết Lưu Kỳ ngày mai phải rời khỏi đây thật, chỉ cần mình hiện tại đồng ý Lưu Kỳ, chỉ cần qua ngày mai y đổi ý Lưu Kỳ sẽ vạn kiếp bất phục. Trong lòng Huyện Uý thực sự không thể nghĩ thông.
Lưu Kỳ cười nói:
- Ngươi nguyện trung thành với ta như vậy chính là người trên cùng con thuyền với ta, ngươi có thể hỏi vị phó tướng đại nhân này, nếu như Tôn Sách biết ngươi từng nguyện trung thành với ta, hơn nữa còn mang theo toàn bộ binh mã trong thanh trợ giúp ta thu phục Từ Thịnh, Tôn Sách sẽ làm gì?