Chương 91
Tôn Sách hận Lưu Biểu tận xương, nếu biết Lưu Kỳ ẩn nấp ở huyện Nghi Phong lâu như vậy, e là người đầu tiên biết giết chính là Khuất Thành. Vị phó tướng này đương nhiên biết rõ chuyện này, sắc mặt cùng khổ nói với Khuất Thành:
- Ta bị công tử bắt làm tù binh thời gian dài như vậy, nếu công tử tha ta ta cũng không dám trở lại Giang Đông, đừng nói là ngươi từng nguyện trung thành.
Khuất Thành thấy bộ dạng viên phó tướng kia không giống nói dối, hít sâu một hơi nói:
- Chuyện tới nước này ta cũng không còn đường lui.
Y biết hôm nay nếu không đáp ứng Lưu Kỳ, mạng này của y e là không giữ được. Đồng ý với Lưu Kỳ y còn một con đường sống, dù sao Lưu Kỳ có thể hành động ở Giang Đông như vậy chứng minh Tôn Sách chưa phát hiện, chứng minh thế lực phía sau Lưu Kỳ tất nhiên không nhỏ, đi theo Lưu Kỳ nói không chừng còn có thể sống. Nhưng y khong đồng ý với Lưu Kỳ, e là hôm nay sẽ phải chết.
Nghĩ đến đây, Khuất Thành chỉnh sửa lại y quan, tiến lên một bước quỳ lạy nói:
- Tham kiến chủ công.
Lưu Kỳ thấy Khuất Thành biết điều, gật đầu nói:
- Khuất Huyện Uý mau mau đứng dậy.
Từ Thịnh ở bên không ngờ chuyện tình phát triển tới nước này, người này dẫn theo quan quân bao vây diệt trừ y lại không phải người Giang Đông, ngược lại là địch nhân của Giang Đông. Còn Huyện Uý cũng giống y trở thành người của người này. Nhịn vị oan gia Huyện Uý, Từ Thịnh cười khổ, có lẽ sau này phải làm việc chung với y.
Từ Thịnh vốn tiêu diêu tự tại ở huyện Nghi Phong, Huyện Uý trước đó căn bản không cai quản nổi y. Còn Khuất Thành tới đây trong thời gian ngắn hai lần bao vây diệt trừ y, nếu không phải y thông minh đã sớm bị Khuất Thành làm thịt. Khuất Thành tuy không giỏi việc chiến sự nhưng thành thạo chính sự, rất được dân chúng huyện Nghi Phong kính ngưỡng, vì thế có uy danh rất cao trong huyện Nghi Phong. Cho dù là y cũng không dám tiếp tục gây hỗn loạn quá mức tại huyện Nghi Phong.
Lưu Kỳ đánh giá Khuất Thành và Từ Thịnh một chút, nói:
- Khuất Thành ngươi vẫn cứ làm Huyện Uý, chỉ là hiện tại chức quan của ngươi hiện tại quá nhỏ thanh danh quá nhỏ, ta sẽ phái người giúp ngươi. Từ Thịnh ngươi ở lại trợ giúp Khuất Thành, binh mã huyện Nghi Phong từ nay do ngươi thống lĩnh, thu nạp toàn bộ sơn tặc huyện Nghi Phong, tận lực mời chào binh mã. Nhưng nhất định phải lựa chọn binh mã tinh nhuệ, trong vòng ba năm hai người các ngươi sẽ có một người nhậm chức Thái Thú.
- Tuân lệnh!
Khuất Thành và Từ Thịnh liếc mắt nhìn nhau, nhận ra vẻ đắng ngắt trong mắt đối phương, sau đó khom mình tuân lệnh.
Lưu Kỳ tiếp tục nói:
- Chuyện tình ta xuất hiện ở đây không được nói cho người khác biết, về phần giữ bí mật thế nào sẽ giao cho hai người các ngươi. Còn bản đồ Giang Đông, ta sẽ sai ngươi vẽ cho ngươi một bản như vậy.
Lưu Kỳ từng tận mắt chứng kiến tấm bản đồ Khuất Thành sai người vẽ, bên trong ngay cả đường hẹp quanh co cũng có thể thấy rõ ràng, cái này đối với việc hành đánh giặc thực không thể tốt hơn.
- Rõ!
Nói mấy câu ngắn gọn này, hai người Khuất Thành và Từ Thịnh đã nhận ra vị chủ công của bọn họ ý chí không nhỏ, vì thế không dám chậm trễ. Trong lòng hai người đều có chút hưng phấn, đi theo chủ công như vậy tuy nguy hiểm nhưng sẽ không buồn chán.
Sáng sớm ngoài huyện Nghi Phong, đám người Lưu Kỳ lén lút rời khỏi huyện Nghi Phong tiến về quận Bà Dương.
Ngay ngày hôm qua Lưu Kỳ đã chuẩn bị hết thảy, toàn bộ chuyện tình ở huyện Nghi Phong giao cho Khuất Thành và Từ Thịnh, sau khi Khuất Thành quy thuận Lưu Kỳ lập tức bổ nhiệm Từ Thịnh làm tư mã thống lĩnh hơn một nghìn binh mã huyện Nghi Phong. Huyện Nghi Phong nguyên bản có chín trăm binh mã công thêm chín trăm binh mã của Từ Thịnh tổng cộng vừa tròn một nghìn tám trăm người. Sau khi Từ Thịnh nhậm chức tư mã ngay lập tức thanh lọc quân đội, nguyên bản quân đội một nghìn tám trăm người giảm xuống còn một nghìn người, một nghìn người này đều là sĩ tốt có thực lực. Còn Khuất Thành nghĩ cách che giấu hành tung của đoàn người Lưu Kỳ, dựa vào uy danh của Khuất Thành trong huyện thực sự rất dễ dàng làm chuyện này.
Lưu Kỳ cũng không quan tâm Từ Thịnh và Khuất Thành làm như thế nào, hắn và Cam Ninh, Vương Nghị xem xét bản đồ xác định tuyến đường đi về Kinh Châu. Bản đồ này là bản đồ quân dụng lấy từ chỗ Từ Thịnh, tuy so ra không tường tận bằng tấm bản đồ của Khuất Thành, nhưng trong đó có đầy đủ quan đạo và thị trấn lớn nhỏ trực thuộc Giang Đông.
Huyện Nghi Phong nằm ở mép phía tây quận Dự Chương cách huyện Du không xa, nhưng nếu quay về Kinh Châu cũng rất phiền phức. Ba người nghiên cứu bản đồ hồi lâu cuối cùng xác định được tuyến đường trở về Kinh Châu. Từ quận Dự Chương lên đường đi tới quận Bà Dương vòng qua quận Lư Giang, từ Lư Giang xuôi về Kinh Châu. Tuy lằng nhằng nhưng cũng là đường nhanh nhất.
Đi theo đám người Lưu Kỳ cùng rời đi còn có Nhị đương gia sơn tặc trấn thủ cửa thành. Người này tên là Lâm Hạ thuở nhỏ vào nam ra bắc vì thế rất quen thuộc Giang Đông, hiện tại y làm người dẫn đường cho Lưu Kỳ. Tuy thân phận của đám người Lưu Kỳ chuyển biến đột ngột nhưng Lâm Hạ thích ứng rất nhanh, y trung thành với Từ Thịnh mà Từ Thịnh lại dốc sức cho Lưu Kỳ, y dốc sức cho Lưu Kỳ cũng không có gì.
Lâm Hạ quay đầu nói với Lưu Kỳ:
- Công tử, chúng ta xuất phát từ huyện Nghi Phong, trước hết vượt qua Kiến Thành đến Nam Xương, vào Nam Xương rồi đến Bà Dương cũng không xa.
Lưu Kỳ gật đầu nói:
- Chúng ta đến Bà Dương mất bao nhiêu thời gian?
Lưu Kỳ quan tâm nhất chính là thời gian có thể an toàn trở về Kinh Châu, ở Giang Đông ngày nào y cũng thấp thỏm lo âu cảm giác rất không thoái mái.
Lâm Hạ thoáng liếc nhìn ngựa dưới thân đám người Lưu Kỳ, trong mắt hiện lên tia hâm mộ, y cũng gặp qua không ít ngựa tốt nhưng chưa từng thấy nhiều ngựa tốt như vậy. Tổng cộng hơn chín trăm con lương mã, ở Giang Đông cũng chỉ có trong quân mới có tới con số này. Nghe Lưu Kỳ hỏi, vội vàng nói:
- Ngựa của công tử và đoàn tùy tùng đều là ngựa tốt, từ đây tiến vào quận Bà Dương phi nhanh chỉ mất hai ngày.
Lưu Kỳ không nói gì, chỉ ra lệnh đẩy nhanh tốc độ.
... . .
Giăng đèn kết hoa ở quận Ngô đã chấm dứt vài ngày trước, đoàn người đón dâu cũng đã xuất phát ba ngày. Trong phủ Tôn Sách, hai người Tôn Sách và Chu Du đang bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Mấy ngày trước Tôn Sách và Chu Du vội vàng cưới Đại Kiều và Tiểu Kiều, vào thời điểm này không chú ý tới chuyện tình Kinh Châu, sau khi hoàn tất mới biết Thái Thú Trường Sa Trương Tiện làm phản, Tôn Sách và Chu Du sau khi bàn bạc xong quyết định xuất binh đánh Kinh Châu, vì thế Tôn Sách mệnh lệnh Hàn Đương dẫn một vạn đại quân đánh chiếm huyện Du ý đồ cướp lấy huyện Du, còn Thái Sử Từ thống lĩnh ba vạn đại quân theo sát phía sau chuẩn bị quy mô tấn công Kinh Châu.
Hiện tại hai người đã xuất phát hơn mười ngày nhưng không có chút tin tức truyền về. Điều này khiến Tôn Sách sốt ruột gọi Chu Du tới hỏi.
Tôn Sách năm nay hai ba tuổi, khuôn mặt non nớt mang theo vẻ cương nghị, mày kiếm mắt sáng tuấn dật bất phàm. Chỉ là trên khuôn mặt nguyên bản tuấn dật hiện tại tràn đầy vẻ lo lắng. Y ngồi đối diện với một thanh niên lớn lên từ nhỏ cùng y, thanh niên này khí chất nhỏ nhã ngồi lẳng lặng một chỗ, khuôn mặt y không có vẻ cương nghị như Tôn Sách nhưng ngược lại lại ôn hòa, điềm đạm.