Chương 124: Hương thơm quen thuộc
Những học sinh Chân Tức của hệ Pháp Binh đứng bên cạnh Vương Bảo Nhạc đều biến sắc. Bọn họ đương nhiên cũng biết Lâm Thiên Hạo, thực ra khi Vương Bảo Nhạc chưa đạp hắn xuống thì có thể nói là toàn bộ hệ Pháp Binh đều nằm trong tầm khống chế của Lâm Thiên Hạo.
Những người này ít nhiều cũng từng quen biết với Lâm Thiên Hạo, biết rõ kẻ này thoạt nhìn tựa như hiền hòa, nhưng thực ra lại là kẻ độc ác. Nhất là trước đây rõ ràng đã nghe nói kẻ này bị khai trừ học tịch, nhưng nay lại gặp được ở đảo Thượng Viện, còn trở thành binh đồ gì đó nữa.
Mặc dù bọn họ không biết binh đồ là gì, nhưng có thể được các chủ gọi ra thì rõ ràng thân phận không hề thấp chút nào.
Sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, bọn họ lập tức ôm quyền chào hỏi Lâm Thiên Hạo.
Thấy sự xuất hiện của mình khiến cho tất cả mọi người biến sắc như thế, Lâm Thiên Hạo bèn mỉm cười. Hắn cũng hiểu rõ đạo lý mà cha nói về mâu thuẫn của mình và Vương Bảo Nhạc, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Nay hắn ra mặt, một phần là làm theo thông lệ, dù sao thì hôm nay cũng là ngày đảo Thượng Viện nhận học sinh mới, một phần là có ý muốn tuyên bố sự trở về của mình.
Về phần vẻ bực bội trên mặt Vương Bảo Nhạc, Lâm Thiên Hạo cũng nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cười lạnh.
- Tuy cha nói rất đúng, Vương Bảo Nhạc này chỉ là một con kiến hôi mà thôi, nhưng nếu có thể tiêu diệt được hắn thì càng tốt hơn!
Mặt mày Vương Bảo Nhạc sa sầm, nhưng dẫu có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Thiên Hạo, nhưng hắn cũng đã dự đoán được từ lâu. Thực ra từ trừng phạt mà chưởng viện dành cho Lâm Thiên Hạo thì Vương Bảo Nhạc đã nhìn ra được vài điều rồi.
- Qủa nhiên học tịch của đảo Hạ Viện và Thượng Viện được chia ra...
Vương Bảo Nhạc lạnh lùng nhìn Lâm Thiên Hạo, mâu thuẫn của hắn với kẻ này đã không cần phải che giấu làm gì, hắn cũng nhìn ra dao động linh căn tám tấc của đối phương.
Nghĩ tới bối cảnh của đối phương thì Vương Bảo Nhạc lập tức hiểu rõ, nhưng sau khi những người khác chú ý tới dao động tám tấc của Lâm Thiên Hạo xong thì tâm trạng không khỏi phức tạp hơn. Dù sao thì bọn họ cố gắng phấn đấu một phen mà cũng không lấy được tám tấc, nhưng Lâm Thiên Hạo ở đây lại dễ dàng vượt qua bọn họ.
- Còn cái binh đồ mà ban nãy các chủ nói là gì nhỉ?
Đây mới là điều khiến cho Vương Bảo Nhạc cảnh giác, hắn chú ý tới quần áo của Lâm Thiên Hạo cũng giống với những tu sĩ trẻ tuổi kia, nhưng hiện tại không tiện hỏi han. Vương Bảo Nhạc biết rõ, mình sẽ tìm hiểu rõ ràng về loại xưng hô thân phận này nhanh thôi.
Trung niên áo tím cũng chú ý tới vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc, chẳng qua ông ta cũng không bận tâm nhiều. Ông ta không rõ chuyện của Vương Bảo Nhạc và Lâm Thiên Hạo lắm, cũng không định đi tìm hiểu làm gì.
Mặc dù hai người bọn họ đều là Chân Tức tám tấc, nhưng mặc dù tám tấc chẳng có bao nhiêu, nhưng ở Pháp Binh các cũng không phải hiếm có gì, mà ông lại không đặt tâm tư ở việc này nên cũng không để ý gì nhiều.
Đối với ông ta mà nói, hôm nay mình xuất hiện cũng chỉ vì đó là quy định của đảo Thượng Viện, các chủ phải ra mặt chỉ dẫn cho học sinh mới đến, bằng không thì ông ta căn bản sẽ không tốn thời gian đến đây.
Về phần Lâm Thiên Hạo cũng chỉ là có người trong đạo viện ra mặt nhắn nhủ cho nên mới được sắp xếp đến đây, ông ta cũng chẳng hơi đâu mà để ý nhiều, nên lúc này chỉ thản nhiên mở miệng.
- đảo Thượng Viện và đảo Hạ Viện có nhiều quy định khác nhau, các còn nghiêm khắc hơn hệ, đảo Hạ Viện là trường học, còn đảo Thượng Viện thì giống tông môn hơn. Hệ Pháp Binh chỗ các ngươi lúc trước chỉ là căn bản, nay đến Pháp Binh các thì các ngươi sẽ tiếp xúc với tài liệu luyện khí và cách chế tạo, ngoài ra còn có cách điều chế linh bôi và những hồi văn cao siêu hơn hẳn, cho nên phải khiêm tốn học hỏi, cố gắng tu luyện!
Những chuyện này đều là lời các chủ cần nói khi đón học sinh mới, lúc này nói xong thì ông ta cũng phân phó cho những tu sĩ áo lam kia phụ trách công việc lo liệu việc nhập học, sau đó xoay người đi thẳng.
Bảy tám tu sĩ áo lam này đều tự phụ trách một nhóm người, dẫn họ rời đi.
Về phần Lâm Thiên Hạo thì hắn đã biết rõ từ lâu, cũng đã hoàn thành việc nhập tịch, lúc này mới cúi đầu với những tu sĩ áo lam nọ, những tu sĩ kia cũng lập tức đáp lễ. Bấy giờ mới cáo từ rồi phẩy tay lấy ra một cái khí cầu cỡ nhỏ!
Thấy Lâm Thiên Hạo bước lên khsi cầu cỡ nhỏ bay đi, trong lòng Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng.
- Có gì hay ho đâu, lát nữa ta cũng có khí cầu!
Vương Bảo Nhạc thu hồi ánh mắt, nhét chuyện của Lâm Thiên Hạo ở tận đáy lòng, đi theo vị tu sĩ áo lam mặt dài kia làm thủ tục nhập học. Một đường chuyện trò hỏi han, thanh niên này cũng có lòng muốn làm quen, nên dần dần Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ hơn về Pháp Binh các.
Sau khi làm xong xuôi việc nhập học, mọi người đều nhận được túi chứa đạo bào, thẻ ngọc và lệnh bài của mình. Thanh niên áo lam chỉ vào thẻ ngọc, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, trầm giọng mở miệng.
- Các vị sư đệ, công pháp ở đây không thể để lộ ra ngoài, một cái là công pháp luyện khí của Pháp Binh các ta, tên là Vạn Vật Hóa Binh Quyết! Cái còn lại là công pháp căn bản chung của toàn bộ Chân Tức trong đạo viện Phiêu Miểu chúng ta, tên là Vân Vụ Phiêu Miểu Công!
- Về phần chỗ ở của các ngươi ở đâu thì đã được ghi rõ trên thẻ ngọc này, các ngươi cứ tự đi đến đó là được.
Nói xong thì tu sĩ áo lam này ôm quyền với mọi người rồi định rời đi.
Vương Bảo Nhạc đáp lễ xong thì nhớ đến ưu đãi dành cho linh căn tám tấc mà chưởng viện đã nói, vậy nên lập tức hỏi ngay. Sau khi nói cho Vương Bảo Nhạc biết về nơi lấy động phủ và vật phẩm xong thì tu sĩ áo lam này mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc này những học sinh hệ Pháp Binh kia cũng cảm khái thầm, bởi vì đảo Thượng Viện cũng không coi trọng bọn họ lắm, khiến cho bọn họ có phần thất vọng. Sau khi từ biệt Vương Bảo Nhạc xong thì đều tự gaiỉ tán, cần một chút thời gian để làm quen với thân phận và hoàn cảnh mới.
Vương Bảo Nhạc thì hoàn toàn không như thế, bởi vì sự xuất hiện của Lâm Thiên Hạo nên ý chí chiến đấu của hắn lại càng dâng cao hơn. Lúc này hắn hít sâu một hơi, hắn thay bộ áo bào học sinh bình thường vào, nhìn bộ trường bào màu xám trên người mình, Vương Bảo Nhạc xoa bụng.
- Tuy rằng màu này không giống của Lâm Thiên Hạo, nhưng ta đẹp trai hơn hắn, bộ đồ này mặc lên người ta nhìn kiểu gì cũng thấy phong độ hơn hẳn!
Vương Bảo Nhạc nghĩ thế, cảm giác mình dựa vào nhan sắc cũng đủ đè bẹp Lâm Thiên Hạo rồi, trong lòng vô cùng đắc ý, đi về phía đổi động phủ mà tu sĩ áo lam đã nói.
Trên đường đi hắn khoan thai cất bước, đứa mắt ngắm nhìn những kiến trúc và đỉnh núi xung quanh. Ban nãy nhờ trao đổi với thanh niên áo lam kia nên hắn biết rõ nơi này chia ra làm đông tây nam bắc bốn dãy núi chính, mỗi dãy có vài ngọn núi, nhưng bốn dãy núi này không phải riêng lẻ mà là nối liền với nhau.
Dù là sân tu luyện hay khu làm việc đều nối liền và khác hẳn nhau.
- Giống như một thành trì vậy.
Vương Bảo Nhạc như có điều suy nghĩ, trên đường còn nhìn thấy không ít học sinh mặc áo bào xám, phần lớn đều vội vàng cất bước.
Về phần địa điểm phụ trách động phủ và khí cầu kia, ở Pháp Binh các gọi là phòng công vụ, nằm ở phía bắc Pháp Binh các.
Vương Bảo Nhạc nhanh chóng tìm thấy phòng công vụ, đây là một tòa lầu các ba tầng, chiếm diệc tích không nhỏ. Khi hắn đến thì nhìn thấy có một nam tử trung niên để râu cá trê đang ngồi sau một cái bàn lớn, nhắm mắt dưỡng thần.
Xung quanh có vài học sinh mặc áo bào màu xám, cả đám đang ngồi nhỏ giọng nói gì đó bên cạnh trung niên áo lam này, phát hiện Vương Bảo Nhạc đi vào thì lập tức nhìn qua.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, ánh mắt đảo qua chỗ trung niên áo lam kia, sau khi đi đến thì ho nhẹ một tiếng, đặt lệnh bài thân phận của mình lên bàn.
- Vị sư huynh này, ta tới đây để lãnh động phủ.
Trung niên áo lam nghe vậy thì hé mắt ra, kinh ngạc nhìn thoáng qua Vương Bảo Nhạc một cái, sau khi cầm lệnh bài xem xét xong thì vẻ mặt khẽ biến một cái.
- Linh căn tám tấc sao?
Những đệ tử xung quanh hắn nghe vậy thì đều tò mò nhìn Vương Bảo Nhạc, sau đó ôm quyền với trung niên áo lam rồi đều thức thời rời đi.
Mãi cho đến khi mọi người xung quanh đều đi thì trung niên áo lam đó mới lấy một thẻ ngọc ở bên cạnh qua xem, sau khi xem xong thì có phần khó xử.
- Sư đệ à, động phủ tạm thời không có hỗ trống, khí cầu cũng vậy... Nhưng ngươi yên tâm đi, cao nhất là năm ngày thì sẽ xong xuôi ngay, còn túi trữ vật thì không thành vấn đề, ngươi chờ một chút nhé.
Trung niên áo lam nói xong thì đứng dậy đi đến chỗ lầu hai, sau đó nhanh chóng cầm một cái túi màu đen xuống, khách khí đặt ở trước mặt Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc khẽ nhíu mày, thái độ của đối phương rất tốt, nếu chỉ là năm ngày thì hắn vẫn có thể chờ được. Nhưng hắn làm người khéo đưa đẩy, lúc này mới lấy ra một viên linh thạch bảy màu đặt ở trước mặt trung niên áo lam nọ, mỉm cười mở miệng.
- Xin sư huynh để ý giúp cho, chờ ta chuyển vào động phủ xong thì sẽ hậu tạ.
Ánh mắt của trung niên áo lam lóe lên, cười vang nhiệt tình hứa hẹn.
- Sư đệ cứ yên âm, nếu là động phủ thì dăm ba ngày là xong ngay, nhưng khí cầu thì phải chờ thêm, dù sao thì ngươi cũng không muốn dùng đồ cũ người khác đã từng xài đúng không, nếu làm mới thì cần tốn chút thời gian.
Trung niên áo lam đó thu hồi linh thạch, thái độ rất chân thành. Vương Bảo Nhạc cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể rời đi, dựa theo thẻ ngọc đi đến nơi hướng dẫn, khi hắn sắp đến gần chỗ ở thì đột nhiên dừng bước, mặt lộ vẻ nghi hoặc, mũi khụt khịt vài cái, hai mắt lập tức sáng rỡ lên.
- Mùi thơm này... Quen quá!