Tam Thốn Nhân Gian

Chương 125: Vương Bảo Nhạc nổi giận!

Chương 125: Vương Bảo Nhạc nổi giận!


- Đây là... Mùi khoai tây chiên!

Vương Bảo Nhạc đắc ý cười vang, cảm giác mũi của mình lợi hại khỏi chê, dù là mùi gì cũng không giấu nổi mũi mình.

Lúc này hán ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước có một sơn cốc, lập tức men theo con đường đi vào bên trong sơn cốc, càng tới gần thì có từng đợt mùi thơm cùng với tiếng ồn ào liên tục truyền đến, khiến cho Vương Bảo Nhạc bước nhanh hơn, mắt thấy sắp sửa vào sơn cốc thì hắn đột nhiên hít một hơi.

- Trời ạ, còn có cả mùi trứng muối mà ta thích ăn nhất nữa!!

Toàn thân Vương Bảo Nhạc run lên, thân thể nháy mắt chạy vào cái vèo. Sau khi vào trong thì thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, tiếng ồn ào hét lớn cùng vô số hương thơm vấn vít lập tức bủa vây lấy hắn.

Nơi này lại là một cái chợ nhỏ, không phải bán đan dược hay pháp bảo gì, mà là vô số đồ ăn vặt, phía trước sơn cốc cũng có không ít cửa hàng, trước cửa dựng đầy biển quảng cáo, bên trên in hình những món đồ ăn vặt mà Vương Bảo Nhạc từng nhìn thấy trong thành Phiêu Miểu.

- đảo Thượng Viện lại có nơi thế này, đúng là không thể tin nổi, chẳng lẽ là để khảo nghiệm định lực của các học sinh sao?

Hai mắt Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, chú ý tới nơi này có không ít học sinh mặc áo xám ra vào tấp nập, vô cùng náo nhiệt, thi thoảng còn có vài binh đồ mặc trường bào màu lam.

Thực ra mỗi các đều có một chợ như thế này, mặc dù đột phá Cổ Võ trở thành Chân Tức xong thì đã thành tu sĩ, nhưng vẫn còn chưa tới giai đoạn ích cốc, hơn nữa người lại đông, thế là sinh ra các loại buôn bán nhu yếu phẩm.

- Tu sĩ chúng ta nuốt linh khí thiên địa, há có thể ham mê mỹ vị trần tục! Huống hồ gì ta còn phải giảm cân, phải nhịn mưới được!

Vương Bảo Nhạc vừa lắc đầu vừa cảm khái, muốn rời đi, nhưng đi được phân nửa, lúc ngang qua một quán bán hàng ăn thì hắn hít sâu một hơi, sau khi rối rắm hồi lâu thì hắn đột nhiên quay đầu lại.

- Sư huynh, ta muốn mua ba mươi phần khoai tây này!

- Còn cả trứng muối này nữa, gói kỹ cho ta nhé, lấy một trăm phần!

- Sư huynh, ta muốn mua hết chỗ nước băng linh này, đồ ăn vặt chỗ các ngươi cũng lấy tám mươi thùng cho ta nhé!

Một lát sau, khi Vương Bảo Nhạc đi ra khỏi khu chợ này thì hắn vừa ăn khoai tây chiên vừa gặm một quả trứng muối, sau đó lại nhấp một hớp nước băng linh. Trên mặt mang theo vẻ đau đớn.

- Thôi đành vậy, hôm nay tạm thời không giảm cân, dù sao thì ta vừa mới tới đây đã đụng mặt Lâm Thiên Hạo, phải nghĩ cách xử đẹp hắn, mà thế thì tốn nhiều sức suy nghĩ lắm! Đều tại tên Lâm Thiên Hạo này hết!

Vương Bảo Nhạc nghĩ đến đây thì lại cắn mạnh một cái đùi gà, dần dần đi ra khỏi khu chợ. Đi đến chỗ chân núi có địa thế cao cách nơi này không xa thì hắn trông thấy một dãy lầu các.

Nơi này co chừng hơn một ngàn lầu các, mặc dù khá nhiều, nhưng lại được sắp xếp khá chỉnh tề, cũng không phải ở cùng người khác mà là mỗi đệ tử một gian.

Sau khi tìm thấy chỗ ở của mình xong thì Vương Bảo Nhạc mới dò xét xung quanh một phen, mặc dù không bằng động phủ của hắn ở đảo Hạ Viện, nhưng cũng coi như sạch sẽ, duy chỉ có mở cửa sổ ra là có thể trông thấy cái chợ nhỏ sầm uất trong sơn cốc ban nãy, ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng bay đến, Vương Bảo Nhạc lại càng rối rắm.

- Mặc dù nơi này cũng khác đấy, nhưng lại khảo nghiệm định lực của ta quá!

Vương Bảo Nhạc ngồi xuống một hồi lâu mới dằn được xúc động lấy đồ ăn vặt ra ăn tiếp, hắn lấy thẻ ngọc công pháp mà đảo Thượng Viện cho mượn ra xem xét.

Theo thời gian trôi qua, lúc ánh trăng lên cao thì cái chợ nhỏ bên kia cũng đóng cửa. Xung quanh dần trở nên yên tĩnh hơn. Thời tiết tầm này khá mát mẻ, hơn nữa ngọn núi nơi này lơ lửng giữa trời, gió thổi tới cũng mát rượi, len lỏi qua cửa sổ, vờn quanh người Vương Bảo Nhạc, vô cùng thoải mái.

Lúc này Vương Bảo Nhạc cũng dần đắm chìm trong công pháp của thẻ ngọc, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư, khi thì ngẩng đầu nhắm mắt lại, tựa như đang cố gắng tìm hiểu và thôi diễn.

Cứ thế, đêm đầu tiên của Vương Bảo Nhạc khi ở đảo Thượng Viện này dần trôi qua, mãi đến khi vầng kiếm dương đằng xa ló dạng, ánh sáng phủ khắp nhân gian thì Vương Bảo Nhạc mới hít sâu một hơi, nghiên cứu xong công pháp.

- Hóa ra Chân Tức cảnh chia làm năm tầng, dựa theo miêu tả trong này thì tầng một là linh khí như tơ, tầng hai là tơ mờ hóa suối, sau đó tầng ba là suối chảy thành sông, từ đó sông nhỏ thành lớn, mãi đến cuối cùng là sông đổ vào biển!

Vương Bảo Nhạc thì thào nói nhỏ, trong mắt cũng lóe lên vẻ mong chờ, thông qua một đêm nghiên cứu này, hắn đã hiểu thêm về Chân Tức hơn.

- Vân Vụ Phiêu Miểu Công là công pháp chung của toàn bộ đạo viện Phiêu Miểu, tu luyện từng bước, có thể khiến cho tu vi bản thân tăng dần từng bước đến đỉnh phong của Chân Tức cảnh! Ngoại trừ tầng một ra thì bốn tầng còn lại đều có thuật pháp riêng!

- Công pháp này chủ yếu là biến hóa, khiến cho linh khí tựa như sương mù, điều khiển linh hoạt, tu luyện đến cực hạn còn có thể gia tăng tốc độ, cũng khiến cho bản thân phiêu miểu, một khi tu vi bộc phát, ẩn ẩn dung nhập vào trong linh khí thiên địa thì có thể phiêu miểu vô định!

b hít sâu một hơi, nhớ đến lá bùa mà phó chưởng viện lấy ra lúc đánh nhau.

Lá bùa này cũng được giới thiệu đến trong thẻ ngọc, bởi vì Chân Tức tầng một không có nhiều linh khí, chỉ như sợi tơ mà thôi, cho nên khó mà có thể trực tiếp triển khai thuật pháp, cần nhờ vào lá bùa thì mới có thể ngưng tụ thành thuật pháp được. Sau khi đến tầng hai, sợi tơ biến thành suối, trừ phi là mótố thuật pháp có uy lực cực mạnh, bằng không thì chẳng cần dùng đến lá bùa vào những lúc bình thường.

- Như vậy xem ra phó chưởng viện chính là Chân Tức tầng một, nếu hắn đã đến tầng hai thì có thể thi triển được Vân Vụ chỉ trong Vân Vụ Phiêu Miểu Công rồi!

Vương Bảo Nhạc nhớ đến phần giới thiệu về Vân Vụ chỉ này trong thẻ ngọc, trong lòng có phần hứng khởi, cúi cầu cầm thẻ ngọc Vạn Vật Hóa Binh Quyết lên, hai mắt lóe sáng.

- Còn có Vạn Vật Hóa Binh Quyết độc quyền của pp này nữa. Thực ra đây chính là Dưỡng Khí Quyết bản đầy đủ, bên trong có hồi văn học cao cấp và linh bôi học cao cấp, phần chế tạo và phần luyện khí! Nếu có thể học được đến chỗ cao thâm thì cũng có thể biến vạn vật thành bảo vật ở một mức độ nào đó!

Nghiên cứu suốt đêm khiến cho Vương Bảo Nhạc đã hiểu sâu hơn về phần học tập của pp. Nhất là bên trong thẻ ngọc cũng có nói đến, ở trong pp này, ngoại trừ mỗi ngày có thể đến địa điểm chỉ định để nghe các tiền bối kể lại kiến thức thì còn có thể thông qua linh võng của đảo Thượng Viện để xem hình ảnh về các giáo trình lúc trước.

Nói chung thì học sinh của pp không cần lấy học tập làm chính như hệ Pháp Binh. Ở đây, phần lớn thời gian các học sinh đều đi độc lai độc vãng, đắm chìm trong việc luyện chế và thử nghiệm của mình.

Có kiến thức mới phải nghiên cứu và học tập, tinh thần của Vương Bảo Nhạc vô cùng phấn chấn, lập tức đắm chìm bên trong. Bốn ngày nhanh chóng trôi qua, trong bốn ngày này Vương Bảo Nhạc vừa tu luyện Vân Vụ Phiêu Miểu Công, vừa học Vạn Vật Hóa Binh Quyết, nếu đói bụng thì chạy ra chợ ở bên dưới mua đồ ăn, có lẽ ăn uống tiện đường quá cho nên công pháp của hắn vẫn ở giai đoạn tìm hiểu, còn cân nặng thì ngày càng tăng mạnh, mới bốn ngày mà đã phì ra thấy rõ.

- Cứ tiếp tục như thế này thì không được!

Sáng ngày thứ năm, Vương Bảo Nhạc xoa bụng, nhăn nhó mặt mày ăn hết bữa sáng thịnh soạn. Sau khi đi ra khỏi chợ thì hắn quay đầu lại nhìn, thở dài móc cái gương ra, nhìn gương mặt tròn vo ở bên trong.

- Tuy rằng vẫn đẹp trai y như cũ, nhưng ta phải cẩn thận mới được.

Vương Bảo Nhạc sờ cái mặt của mình, nghĩ đến chuyện đến phòng công vụ lấy động phủ, đang định cất cái gương thì chợt nhìn thấy có một chiếc khí cầu bay ngang qua trên bầu trời, Vương Bảo Nhạc tinh mắt, chú ý thấy trên khí cầu có người đang đứng, đúng là Lâm Thiên Hạo.

- Tại sao lần nào nhìn thấy hắn thì hắn đều bay ngang qua dãy núi này nhỉ?

Vương Bảo Nhạc nhướng mày, quay đầu nhìn lại, Lâm Thiên Hạo ở trên phi thuyền cũng để ý thấy Vương Bảo Nhạc ở bên dưới nên cúi đầu đối mắt với Vương Bảo Nhạc.

Một kẻ trên trời, một người dưới đất, Lâm Thiên Hạo như có suy nghĩ gì đó nên cười lạnh một cái.

- Cha nói đúng, ta và hắn thật sự không cùng một thế giới, có điều... Vương Bảo Nhạc, ngươi có thể đứng vững trên đảo Thượng Viện hay không thì cũng phải chờ xem lát nữa ngươi có trúng kế hay không!

Nghĩ tới đây, Lâm Thiên Hạo ngạo nghễ thu hồi ánh mắt, không thèm để ý tới Vương Bảo Nhạc nữa, cố ý bay thẳng đến khu động phủ ở giữa sườn núi.

Thấy khí cầu của Lâm Thiên Hạo bay thẳng đến giữa sườn núi, cuối cùng dừng lại trước cửa một động phủ rồi bước vào trong. Vương Bảo Nhạc trừng mắt, hàn quang lóe lên.

- Hắn có động phủ!

- Thú vị lắm, ten Lâm Thiên Hạo này vừa có khí cầu, lại có cả động phủ... Ta cũng là tám tấc, lại lập công lớn cho đạo viện, thế mà chẳng có gì hết?!

Sắc mặt Vương Bảo Nhạc sa sầm, lúc trước hắn nhìn thấy khí cầu kia thì không nhìn rõ, vừa rồi để ý thấy trên khí cầu đó có đánh số. Theo những gì hắn biết được về đảo Thượng Viện trong mấy ngày nay thì nhìn ra được đây là đạo viện cho mượn, nhớ đến thời gian năm ngày mà phòng công vụ đã nói, hắn dằn cơn giận xuống, xoay người đi thẳng đến đó.

Hắn nhanh chóng đến nơi, chỗ này không có ai khác. Khi Vương Bảo Nhạc nhìn thấy tu sĩ áo lam phụ trách ở đây thì tu sĩ áo lam nọ cũng thấy Vương Bảo Nhạc, hắn xoa trán, không đợi Vương Bảo Nhạc mở miệng thì hắn đã thở dài.

- Vương sư đệ à, ngươi chờ thêm chút nữa nhé, ta đã đi hối rồi, phỏng chừng cao lắm là chừng mười ngày thì sẽ có động phủ trống.

Vương Bảo Nhạc nghe thấy thế thì khó mà dằn nổi cơn giận nữa, nhưng hắn ẩn ẩn thấy chuyện này là lạ, vậy nên khoát tay phải lấy ra mười viên linh thạch bảy màu đặt lên bàn, thản nhiên mở miệng.

- Sư huynh à, ta muốn có ngay hôm nay!

Đối với tu sĩ này mà nói thì mười viên linh thạch bảy màu cũng là một số tiền không nhỏ, hắn nhìn một lúc rồi cười khổ.

- Sư đệ à, ta không có lừa ngươi đâu, ngươi thân là tám tấc, lại là đại học thủ ở đảo Hạ Viện, trở thành binh đồ cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, ta đắc tội ai cũng không dám đắc tội ngươi, nhưng bên kia ta cũng không đắc tội nổi, ta đã hối nhiều lần lắm rồi.

Vương Bảo Nhạc nheo mắt, phất tay áo một cái, đống linh thạch bảy màu trên bàn biến thành ba mươi viên, bình tĩnh mở miệng.

- Kính xin sư huynh nói rõ hơn!

- Đây...

Tu sĩ áo lam chần chừ một lúc, mặc dù hắn không muốn đắc tội Vương Bảo Nhạc, nhưng đây là chức trách của hắn, ghi chép về động phủ lại là điều cơ mật nên không tiện để lộ. Nếu như là người khác thì hắn đã đuổi đi từ lâu rồi, thậm chí nếu như Vương Bảo Nhạc động thủ thì hắn ta cũng nắm lý trong tay, nhưng Vương Bảo Nhạc lại khéo đưa đẩy, giỏi làm việc, điều này khiến hắn nhìn Vương Bảo Nhạc một lúc rồi thầm hạ quyết tâm.

- Vương sư đệ, ta coi như kết thân với ngươi chắc rồi!

Nói xong thì hắn mới lấy chỗ linh thạch trên bàn, lấy ra một cái trong số cả đống thẻ ngọc ở bên cạnh, đặt lên trên bàn, sau khi gõ nhẹ vài cái lên đó thì hắn đứng lên vươn vai một cái.

- Vương sư đệ, ta còn đang luyện một món pháp khí ở phái sau, ta đi xem trước cái đã, ngươi chờ ta một lát nhé, chừng một nén nhang sau ta sẽ về.

Nói xong hắn bèn xoay người rời đi.

Vương Bảo Nhạc nhìn cái ngọc giản trên bàn, lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, vậy nên cầm lấy xem xét, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.

Bên trong thẻ ngọc này ghi chép về tất cả động phủ, đúng là cái nào cũng kín hết cả, không thừa cái nào, nhưng tên của Lâm Thiên Hạo lại có tận hai cái động phủ!

Hai cái động phủ này ở cạnh nhau, kết hợp với lời nói của tu sĩ áo lam trước đó, khỏi nói cũng biết nó có nghĩa là gì!

- Con mẹ nó Lâm Thiên Hạo ngươi dám chiếm động phủ của ông đây à?

Hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, rốt cuộc không sao dằn nổi cơn giận nữa, hắn đứng bật dậy, nhưng nhanh chóng cảm thấy việc này không đúng lắm, hành động của đối phương không khỏi có phần trắng trợn.

- Không đúng, tên chết giẫm này cũng không ngu, nếu giành động phủ của ta trắng trợn như thế, hắn không sợ ta nổi điên lên đi đánh hắn à?

Vương Bảo Nhạc tức giận nhưng không hề mất hết lý trí, hắn nghi hoặc ngẫm nghĩ một hồi, thầm nghĩ nếu như vị sư huynh ở nơi này không cho hắn xem thẻ ngọc... Nghĩ thế, hắn vỗ bàn một cái, xem như đã hiểu ra mọi việc.

- Đây là gài bẫy ta à? Cái đồ khốn kiếp, lại dám chơi chiêu với ta, ông đây đọc tự truyện quan lớn bao năm không phải chỉ để trưng nhé! Ta đang buồn bực vì không có cơ hội đánh ngươi đây, lần này để xem ông đây xử ngươi kiểu gì!

Vương Bảo Nhạc cười lạnh một tiếng, hàn quang trong mắt đột nhiên lóe lên!




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất