Chương 6
Quản gia giúp tôi chích vỡ các bọng nước, rồi đều đặn thoa một lớp thuốc đặc trị lên vết thương.
Tôi không khỏi cảm thán, không ngờ cuối cùng người chăm sóc tôi lại là trí tuệ nhân tạo.
"Vậy... nạp thẻ chứ?"
"······" Tôi cụp đuôi, đưa ra ba nghìn tệ.
Quản gia nhận thấy sự thất vọng của tôi, không khỏi nghiêm túc nói: "Thưa hạ sĩ, việc trao đổi lợi ích không phải là điều gì đáng sợ."
Ông ấy vung tay, màn hình hiện ra đầy vàng. Cấp độ của tôi lập tức tăng vọt lên cấp 60.
"Chúc mừng, ngài đã được thăng cấp danh hiệu trung sĩ."
Cửa hàng sáng lấp lánh hiện ra, vũ khí các bậc trắng, xanh lá, xanh dương, đỏ, tím, vàng, cam lần lượt sáng lên trước mắt tôi.
Cưa dài, dao điện, súng trường, pháo điện từ, súng plasma, kiếm laser, súng bắn tia hạt...
Tôi mở to mắt, nhịp thở không khỏi chậm lại.
"Như ngài thấy," giọng nói của Quản gia vốn chưa bao giờ có sự dao động, lúc này nghe càng giống như lời thì thầm của ác quỷ.
"Trong thế gian này, không có thứ tình cảm nào là hoàn hảo và tồn tại mãi mãi, vô điều kiện; nhưng cây cầu của lợi ích luôn vượt qua vực sâu của dục vọng, không bao giờ sụp đổ."
Tôi dần thoát khỏi sự chấn động, theo lời gợi ý của ông mua một khẩu súng plasma màu xanh lam.
Số tiền còn lại không nhiều, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi quyết định xây dựng phòng thí nghiệm sinh hóa.
Đêm hôm đó, tôi không đào mỏ nữa mà chăm chú học cách sử dụng súng plasma cùng Quản gia.
Quản gia nói đúng, thay vì chờ đợi người khác che chở, tốt hơn hết là rèn luyện bản thân thật mạnh mẽ.
Tôi tập trung tinh thần, nhắm vào từng mục tiêu ánh sáng di động. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tỷ lệ bắn chính xác đã đạt 30%.