Cha mẹ Vương Đào đột ngột qua đời khi hắn còn nhỏ, hắn được ông bà nuôi lớn, tuy nhiên ông bà hắn cũng lần lượt qua đời cách đây vài năm. Những người thân khác của hắn trên cơ bản không có liên lạc gì với hắn... Cho nên cho dù tận thế đến, Vương Đào cũng không có quá nhiều lo lắng.
Nhưng hai ba người bạn thì vẫn là có, trong lòng Vương Đào thì chắc chắn không hy vọng bạn bè của mình xảy ra chuyện không may gì.
Hắn mở mạng xã hội ra, hơn 99 tin nhắn hiện lên ngay lập tức, nhưng tin tức trong đó khiến trong lòng hắn trầm xuống.
Biểu hiện của đoạn ghi chép nói chuyện phiếm trong nhóm ekip nơi hắn làm việc cho thấy gần như tất cả những người đến thành phố điện ảnh, truyền hình quay phim hai ngày trước đều gặp tai nạn. Hắn không đi ngược lại là tránh thoát được một kiếp.
Hiện tại không có ai nói chuyện trong nhóm này, tin nhắn cuối cùng trong nhóm là ở vào sáng sớm ngày hôm qua, một nữ diễn viên nói rằng có một con quái vật lang thang bên ngoài phòng của cô ấy, và cô ấy đã rất sợ hãi, sau đó ... thì không có sau đó.
Điều khiến Vương Đào có chút ngoài ý muốn chính là, đạo diễn trẻ họ Triệu ở trong căn hộ đối diện gọi không ít cú điện thoại cho Vương Đào, còn gửi rất nhiều tin nhắn.
11 giờ 34 phút ngày mùng 4 tháng 4:
"Tiểu Vương, nghe nói ngươi không tới quay phim? Có phải ngươi ở nhà hay không? Nếu có ở nhà thì gọi lại cho ta! Khẩn cấp!"
22 giờ 08 phút ngày mùng 4 tháng 4:
"Tiểu Vương, ta còn đang ở thành phố điện ảnh, tạm thời trốn được, ngươi vẫn chưa biến thành Zombie đúng không? Bên ngoài quá đáng sợ, ngươi nhất định phải cẩn thận a!"
"Đúng rồi, chị dâu ngươi cũng đang ở nhà, nhưng lương thực trong nhà ta không nhiều, nếu có thể, mong rằng ngươi chăm sóc chị dâu ngươi một chút, Triệu Nguyên ta trở về chắc chắn sẽ hậu tạ ngươi!"
18 giờ 49 phút ngày mùng 5 tháng 4:
"Tiểu Vương, ta ta cảm thấy sắp không thể trụ được nữa rồi, trước khi chết ta muốn nhờ ngươi một chuyện, ngươi có thể chăm sóc chị dâu ngươi giúp ta được hay không ... cô ấy sẽ rất sợ hãi khi ở nhà một mình, lương thực cũng không đủ để ăn, đoán chừng không có khả năng kiên trì đến khi có cứu viện ..."
21 giờ 13 phút ngày mùng 5 tháng 4:
"Tiểu Vương, anh em tốt! Ngươi trả lời ta một câu đi! Ngươi đến cùng đã chết hay chưa! A a a! Ta sắp điên lên rồi!"
Đây là dòng tin nhắn cuối cùng, từ đó có thể thấy, lúc đó Triệu ca đã sắp suy sụp.
Vương Đào thử trả lời:
"Triệu ca, ta đây. Ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho chị dâu!"
Hắn trả lời không quá vẹn toàn, chỉ nói là sẽ cố gắng, ý của sẽ cố gắng chính là nếu như có khả năng thì sẽ giúp một chút, còn không có khả năng vậy xem như thôi, dù sao mạng nhỏ của hắn quan trọng hơn.
Tin nhắn được gửi đi nhưng đợi một lúc vẫn không thấy tin nhắn trả lời. Đoán chừng đạo diễn Triệu Nguyên này đã lành ít dữ nhiều rồi.
Thở dài một hơi, Vương Đào nhanh chóng nghiên cứu và tổng kết thông tin của chính phủ trên mạng.
Hắn phải mất nửa giờ để tìm hiểu đại khái tình hình hiện tại ----
Buổi sáng ngày hôm sau ngày hắn bị điện giật ngất đi, thời điểm ngày mùng 4 tháng 4, cuộc khủng hoảng zombie bất ngờ nổ ra, thời gian cụ thể không rõ ràng, dù sao khi tin tức xuất hiện trên mạng với quy mô lớn, tình hình đã trở nên rất nghiêm trọng rồi.
Ngoài ra trên mạng còn có rất nhiều giới thiệu về Zombie sau khi quan sát được của rất nhiều người.
Những Zombie này khớp xương cứng ngắc, tốc độ không tính là quá nhanh, tính linh hoạt không cao, thị lực cũng suy giảm rất nhiều, đầu là nhược điểm của bọn chúng. Nhưng bọn chúng không biết mệt mỏi, lực lượng rất lớn, nhạy cảm với ánh sáng và nhạy bén với thính giác...
Chỉ cần bị Zombie cắn hoặc cào bị thương là sẽ bị lây nhiễm, mà bị lây nhiễm thì sẽ biến thành Zombie! Tuy nhiên, nhiều khi người bị cắn sẽ bị zombie chia nhau ăn thịt trước khi biến đổi.
Chính phủ khẩn trương điều động quân đội đến trấn áp, đối mặt với dòng lũ sắt thép, lũ zombie dễ dàng bị nghiền nát, nhưng những người lính tham gia cuộc chiến đột nhiên biến thành zombie mà không hề có dấu hiệu báo trước nào!
Kẻ thù bên ngoài không đáng sợ, nhưng sự tan rã đến từ bên trong mới là nguy hiểm nhất.
Sự phản kháng của chính phủ... thất bại.
Lúc này, mọi thứ cơ bản đều hỗn loạn, càng hỗn loạn thì người chết càng nhiều, không biết trên thế giới hiện tại có bao nhiêu zombie, nhưng con số chắc chắn sẽ rất khủng bố.
Vương Đào lại đi kiểm tra các nhóm trò chuyện khác và phát hiện một số nhóm vẫn còn hoạt động.
Một số người trong nhóm đang phát tiết cảm xúc nhưng hầu hết đều hỏi cuộc giải cứu của chính phủ khi nào sẽ đến vì họ đã hết lương thực.
Vương Đào nhìn thấy những lời này vội vàng đi vào phòng bếp lục lọi một lượt, sau đó sắc mặt có chút khó coi.
Hắn không tích trữ nhiều đồ ăn, nhiều nhất chỉ có thể ăn ba bốn ngày, dù sao hắn không có thường xuyên ăn cơm ở nhà, lương thực tích trữ quá nhiều sẽ bị hỏng, 10 cân gạo mua từ tháng trước hiện tại còn lại một nửa, ga thì ngược lại là mới đổi còn nguyên một bình, có thể sử dụng trong khoảng ba tháng.
Lúc này, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện cùng lúc trong tất cả các nhóm chát ----
"Thông báo đến từ chính phủ: Tất cả những người sống sót yêu cầu ở lại một nơi an toàn và không được tự ý ra ngoài, Chính phủ đã tổ chức một lượng lớn nhân lực để giải cứu. Một căn cứ lớn cho những người sống sót bước đầu đã được thành lập, chúng tôi sẽ lần lượt giải cứu người dân và đưa vào bên trong căn cứ lớn này, ngoài ra, cân nhắc đến thiếu thốn vật tư sinh hoạt của người dân, sau đó chúng tôi sẽ thực hiện việc thả vật tư ở những nơi có ít zombie, nếu như vật tư sinh hoạt trong nhà thực sự thiếu hụt, mọi người cần chấp nhận rủi ro thích hợp để nhận lấy vật tư thả dù. Căn cứ lớn của người sống sót ở thành phố Hoàng Phong nằm ở số 32 phố Phú Cường, huyện Hồng Thạch, vị trí của từng căn cứ nhỏ của người sống sót theo thứ tự là ..."
Cuối tin nhắn này còn có hình ảnh của một căn cứ sống sót với tường cao, trông khá an toàn.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, nhiều người trở nên phấn khích.
"Cứu viện sắp tới! Cố gắng lên các anh em!"
"Ô ô ô, cuối cùng chúng ta cũng đợi được cứu viện! Ta muốn đi tới căn cứ của người sống sót ..."
"May mà trong nhà ta còn có một chút gạo, có thể kiên trì thêm được mấy ngày."
"Anh em, trong nhà ta không còn lương thực! Trên ta có mẹ già tám mươi, dưới có ba đứa trẻ nhỏ, không có lương thực thực sự không ổn a! Anh em, ngươi có thể cho ta mượn một chút lương thực hay không, sau này ta sẽ trả lại gấp trăm lần!"
"Ách, ngươi vẫn là chờ vật tư thả dù đi, những lương thực này của ta cũng chỉ đủ cho hai vợ chồng chúng ta thôi, hơn nữa chỗ ta và chỗ ngươi còn cách nhau tới mấy cái tòa nhà đây!"
"Nhưng ta không dám đi ra ngoài a! Ngươi qua đây đưa cho ta đi, ta ở trong nhà chờ ngươi!"
"Tiên sư cút, má nó ngươi không dám đi ra ngoài nhặt vật tư thả dù lại còn bảo ta tới đưa lương thực cho ngươi? Ta chặn ngươi!"
"Này này này, ngươi đừng có vô tình như vậy a ..."
Vương Đào lắc đầu, thật đúng là trong một khu rừng lớn thì loài chim nào cũng có.
Hơn nữa đây là nhóm trong tiểu khu Hạnh Phúc của hắn, anh em bán thảm thương kia hình như đến từ tòa nhà số 2 bên kia đường, cũng làm việc trong thành phố điện ảnh, Vương Đào từng gặp hắn, nếu như nhớ không nhầm, đối phương là sống một mình, ở đâu ra mẹ già và trẻ nhỏ.
Vương Đào lại nhìn vào những nhóm khác, ở bên trong nhóm mấy đoàn làm phim và nhóm bạn học, có một số người đề nghị, chờ đến căn cứ người sống sót, mọi người có thể hẹn gặp nhau.
Dù sao cũng không ai biết căn cứ của người sống sót là như thế nào, nếu đi đến một nơi xa lạ, không quen thuộc với cuộc sống nơi đó thì tốt nhất là nên ở cùng với người quen.
Vương Đào cảm thấy đề nghị này cũng không tệ lắm, hắn lăn lộn ở trong xã hội nhiều năm như vậy, biết rõ sự hiểm ác của lòng người, hắn phản hồi 'Đã nhận', muốn đồng ý với ý kiến đó, kết quả tin nhắn gửi đi này lại xuất hiện một cái dấu chấm than màu đỏ.
"Ừm? Mất mạng? Cũng không có tín hiệu điện thoại di động?!"
Vương Đào thay đổi sắc mặt.
Trong mơ hồ, hắn nghe thấy một số lời chửi bới truyền đến từ tầng bên dưới.
"Hy vọng chỉ là tạm thời ..."
Thông tin liên lạc đã bị cắt và có thể sẽ xảy ra tình trạng mất điện, mất nước trong tương lai.
Vương Đào vội vàng lấy hết những vật chứa có thể chứa được nước ở trong nhà ra để chứa nước, sau đó lại đi làm một phần cơm trưa đơn giản, hắn không dám ăn quá nhiều, dù sao lương thực trong nhà không nhiều, cần phải ăn tiết kiệm một chút.