Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 1 Ngày tận thế đến

"Qua cửa!"

Nhìn vào nhân vật trò chơi bên trong màn hình giết chết con boss cuối chỉ bằng một quyền, tâm lý Vương Đào cảm thấy sảng khoái.

Chứng nghiện chơi game của hắn thực ra không lớn đến vậy, dù sao hắn còn có công việc phải làm. Nhưng những lúc hắn chơi game vậy thì nhất định phải chơi cho được một cách hoàn hảo. Qua cửa mà không tổn hại gì, mở khóa tất cả các thành tích ...

Đương nhiên, nó chỉ giới hạn ở những trò chơi offline, điều kiện gia đình này của hắn thế nhưng là không đủ khả năng để chơi những trò chơi online tốn tiền.

Trò chơi mà Vương Đào chơi lần này tên là "Apocalypse Zombie Kill", là một trò chơi chiến đấu vượt cửa ải, nội dung không tính phong phú, chỉ là để giết thời gian mà thôi. Hắn cũng không nhớ rõ mình đã tải trò chơi này xuống từ lúc nào, chơi một ngày cuối cùng cũng mở khóa tất cả các thành tích.

"Ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn, tự thưởng cho sự cố gắng của mình thôi!" Chỉ là vừa nhìn ra cửa sổ thì thấy mưa to như trút nước, Vương Đào nhíu mày "Sao trời vẫn còn mưa ..."

Hắn là một diễn viên đóng thế (võ thuật) bình thường, sở dĩ hôm nay hắn chơi game ở nhà thay vì làm việc là vì bên ngoài trời mưa quá lớn, dẫn đến buổi quay phim của toàn bộ đoàn làm phim đều phải hủy bỏ.

"Một ngày dài mệt mỏi, không muốn nấu nướng... tầng dưới có một nhà hàng nhỏ, cách ta cũng không xa ..."

Cuối cùng Vương Đào vẫn quyết định đi ra ngoài ăn.

Vừa mở cửa thì cửa nhà hàng xóm đối diện cũng mở ra.

Một thiếu phụ (cô gái trẻ đã có chồng) mặc váy đen xuất hiện, cô ta tay trái cầm điện thoại di động, khuỷu tay đeo túi xách, tay phải nhấc giày cao gót. Đôi chân thon dài cân xứng đeo tất giấy đen quyến rũ của cô ấy khiến Vương Đào không khỏi liếc nhìn.

"Chị dâu, chào buổi tối!"

Vương Đào hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nhưng vẫn rất khách khí mà chào hỏi.

Thiếu phụ này tên là Đinh Vũ Cầm, là vợ của một đạo diễn trẻ tên Triệu Nguyên, bọn họ kết hôn cách đây không lâu và sống với nhau rất tình cảm. Vương Đào và đạo diễn Triệu này là đồng hương, hai người đều làm trong ngành công nghệ điện ảnh, truyền hình, mặc dù gặp nhau không nhiều nhưng cũng xem như là quen biết, hắn sẽ gọi một tiếng Triệu ca mỗi khi gặp mặt.

Vương Đào nhớ rằng hai vợ chồng đã về quê vào tháng trước, nhưng không biết đã trở về đây từ lúc nào.

Thiếu phụ nghe được giọng nói của Vương Đào, lập tức ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng.

"Là Tiểu Vương a, chào buổi tối!"

Đinh Vũ Cầm vuốt tóc một cái và mỉm cười chào lại.

Vương Đào ấn nút thang máy giúp cô, nhưng Đinh Vũ Cầm lại không đi vào mà đột nhiên nói:

"Ta vừa chợt nhớ ra mình quên một thứ, ngươi cứ xuống trước đi ..."

Sắc mặt Vương Đào hơi cứng đờ, nhưng vẫn rất khách khí nói:

"Được, vậy ta xuống trước."

Lại bị chê, tuy nhiên hắn cũng đã quen rồi.

Đinh!

Bước vào thang máy, Vương Đào bất lực thở dài khi nhìn vào dáng người khôi ngô cao 1,83 mét trong gương thang máy với vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt.

Khuôn mặt của hắn ngoài ý muốn bị thương trong quá trình quay phim, mà hắn lại luyện tập được một thân hình có thể sánh ngang với huấn luyện viên thể hình, điều này khiến nhiều người phải sợ hãi khi nhìn thấy hắn.

Nhớ lại vào năm đó hắn cũng là một thanh niên có vẻ ngoài trắng trẻo thanh tú, có cơ hội trở thành diễn viên chính. Kết quả bây giờ lại trở thành diễn viên đóng thế, còn chỉ là đóng thế cho nhân vật phản diện ...

Mỉm cười tự giễu một cái, Vương Đào bước ra khỏi thang máy, mở cửa một cánh ra rồi lao nhanh vào một nhà hàng nhỏ tên là "Đại Khẩu Cật Nhục" (Ngoạm miếng thịt lớn).

Trong nhà hàng không có bất kỳ ai, chiếc tivi cũ đang phát dự báo thời tiết, người dẫn chương trình trên màn hình nói rằng ngày mai lượng mưa lớn sẽ ngừng, đồng thời khuyên bảo mọi người đừng lo lắng.

"Ông chủ Lý, ngươi có ở đây không?"

Vương Đào hô một tiếng.

"Đến đây!"

Giọng nói phát ra từ cửa bên.

Một lát sau, ông chủ mặc áo mưa bước vào mang theo một chiếc thùng dầu màu xanh quân đội.

"Vừa rồi ta đang đổ xăng cho xe, Tiểu Vương ăn gì vậy?"

"Một phần lớn mì xào!"

"Được rồi! Đợi một chút!"

Không lâu sau, ông chủ bưng ra một phần lớn mì xào, đồng thời mở miệng phàn nàn:

"Ai, cái thời tiết chết tiệt này, bao gồm cả Tiểu Vương, hôm nay chỉ có chưa tới hai mươi khách, tiền thuê nhà cũng không kiếm nổi..."

Vương Đào cười lắc đầu, sau đó tò mò hỏi:

"Chị Lưu đâu? Hôm nay chị ấy không đến à?"

Bọn họ mở một cửa hàng nhỏ, chị Lưu là vợ của ông chủ Lý.

"Cô ấy bị sốt và đang nằm trong nhà, tuy nhiên hôm nay cũng ít khách, một mình ta là đủ rồi."

Ông chủ Lý nhún vai nói.

Vương Đào nghe thấy vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, hôm nay trời mưa to khiến nhiều người không thể làm việc được a.

"Tới, ông chủ, tiền đã chuyển khoản qua cho ngươi, ngươi tới xem một chút!"

"Được rồi, đi chậm thôi!"

Tiểu khu Hạnh Phúc nơi mà Vương Đào sống là một tiểu khu kiểu cũ có cảm giác lâu đời, chỉ có một sân nhỏ và bốn tòa nhà sáu tầng, số người thường trú không nhiều, thang máy được bổ sung thêm vào sau này, Vương Đào sống ở căn hộ số 501 tòa nhà số 4.

Nhưng không giống như căn hộ của đạo diễn Triệu bên cạnh, căn hộ của người ta là mua mà Vương Đào lại chính là thuê.

Một phòng khách hai phòng ngủ, tiền thuê căn hộ một tháng là ba ngàn đồng, tuy đây không phải là trung tâm của thành phố Hoàng Phong, nhưng lại tương đối gần với thành phố điện ảnh Hoàng Phong, cho nên giá thuê cũng không hề rẻ.

Ban đầu, Vương Đào có một người bạn cùng phòng chia sẻ tiền thuê nhà, nhưng người bạn cùng phòng đó đã từ bỏ ước mơ trở thành ngôi sao và trở về quê hương để kết hôn. Vương Đào gần đây đang cân nhắc xem có nên chuyển ra ngoài sống hay không, vì lâu dài hắn sẽ không đủ khả năng để chi trả tiền thuê căn hộ.

Trong phòng khách có mấy quả tạ tay và một bao cát, Vương Đào mỗi ngày đều sẽ tập luyện, dù sao muốn có một thân hình đẹp thì việc tập luyện là điều không thể thiếu.

Nhưng hôm nay xem như thôi, thật vất vả mới có được một ngày để nghỉ ngơi vậy nên hoàn toàn thả lỏng một chút.

"Lại bật máy tính lên, chơi đến mười hai giờ đi, hôm nay đi ngủ sớm một chút."

Vừa ngồi xuống, Vương Đào đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức trải rộng đến toàn thân.

Tư tư ——

Nhìn vào dây điện dưới chân bốc lên tia lửa, Vương Đào mở to hai mắt mà nhìn, sau đó thì mắt hắn tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

...

"... Thật đói a!"

Trong mơ mơ màng màng, Vương Đào bởi đói mà tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân mình đang nằm trên sàn nhà.

Vương Đào vội vàng đứng dậy nhìn dây điện và máy tính cháy đến khét lẹt, nhất thời chết lặng.

"Ta thật bị điện giật rồi? Không phải nằm mơ chứ? Ta vẫn còn sống sao?"

Trên mặt bàn còn có không ít đồ ăn vặt, Vương Đào đang đói gần chết liền chộp lấy và ăn.

"A —— "

Đột nhiên, một tiếng hét sợ hãi chói tai truyền đến từ bên ngoài.

Hắn vô thức đi tới cửa sổ nhìn, sau đó con ngươi đột nhiên co rút lại.

"Cái quỷ gì vậy!"

Trong sân nhỏ bên dưới của tiểu khu, nhìn thấy một người đầy máu đang đè một người đàn ông trung niên xuống dưới, cắn xé và ăn máu thịt của người đàn ông trung niên đó!

Đôi mắt của người đàn ông trung niên tan rã, hiển nhiên đã sắp chết.

Người đẫm máu kia ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt hung dữ và đáng sợ.

"Zom, Zombie?!"

Vương Đào có hơi không dám tin mở to hai mắt ra mà nhìn.

Quay phim? Không thể nào! Hắn đã quá quen với việc quay phim, điều này rõ ràng là không phải vậy, huống chi không thấy có camera hay những nhân viên khác ----- ngay khi vừa nghĩ tới không có những nhân viên khác, lần lượt có mấy con Zombie khác từ góc chết đi tới góc tầm nhìn, cùng nhau tham gia vào bữa tiệc tràn ngập máu thịt này.

Vương Đào cứ ngẩng người ra như vậy một lúc, người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất kia gần như đã bị phanh thây thành từng mảnh.

"Ọe ~ "

Vương Đào cảm thấy buồn nôn và nôn hết ra tất cả những thứ vừa ăn vào.

"Không được hoảng sợ! Báo cảnh sát!"

Sau khi cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, Vương Đào vội vàng mở điện thoại ra, gọi cuộc điện thoại khẩn cấp, nhưng đều nhắc nhở là đường dây đang bận.

Hắn lại mở trình duyệt trên điện thoại di động ra, cố gắng tìm kiếm số điện thoại khẩn cấp ở địa phương. Kết quả là vô số tin tức gây sốc đồng thời xuất hiện trước mắt hắn.

"Tận thế đến rồi!"

"Zombia! Cả thế giới tràn ngập Zombie!"

"Virus zombie có khả năng lây nhiễm rất cao! Xin hãy trốn ở nơi an toàn và chờ đợi giải cứu!"

"Cả thế giới đang bị virus zombie tấn công! Đề nghị sơ tán đến nơi ít người hơn!"

"Các cách lây lan virus đã biết là dịch thể, vết trầy xước, vết cắn, không khí (nghi ngờ)."

"Thời gian ủ bệnh của virus zombie là từ khoảng một phút đến hai mươi bốn giờ, có thể liên quan đến khả năng miễn dịch của bản thân, hãy chắc chắn thực hiện các biện pháp phòng ngừa! Nếu không may bị lây nhiễm, hãy tự cách ly càng sớm càng tốt đồng thời cắt bỏ đi phần bị lây nhiễm trên cơ thể."

"Hầu hết các nguồn nước vẫn chưa bị ảnh hưởng nhưng đề nghị nên lọc và đun sôi, hoặc sử dụng sau khi chưng cất. Nếu chất lượng nước chuyển sang màu vàng hoặc xanh thì không nên uống!"

"Một số zombie sẽ giữ lại một số thói quen khi còn sống, nhất định phải chú ý phân biệt!"

"Một số khu vực hoàn toàn bị tê liệt, nước và điện lần lượt bị cắt…"

"Chuyên gia: Càn quốc chúng ta đã có tiến triển rất lớn trên phương diện huyết thanh chống virus zombie, nhưng vẫn cần thêm một chút thời gian!"

...

Nhìn thấy tin tức ở khắp mọi nơi này, Vương Đào choáng váng trợn tròn mắt.

Đang yên đang lành lại đột nhiên ngày tận thế đến!

Hắn ngất đi có mấy giờ ---- không đúng! Không phải mấy giờ! Vương Đào xem đồng hồ, lịch sử thanh toán trước đó ở nhà hàng nhỏ là 8 giờ tối ngày mùng 3 tháng 4 năm 4444, bây giờ là 9 giờ sáng ngày mùng 7 tháng 4. Nói cách khác, hắn đã hôn mê mất ba ngày?!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất