Vương Đào không thích sử dụng bộ đàm cho lắm, nhưng bây giờ hắn biết đó là thứ tốt.
Dưới tình huống không có mạng, không có tín hiệu, điện thoại di động về cơ bản là vô dụng, nhưng nguyên lý làm việc của bộ đàm thì không giống với điện thoại di động, nó có lẽ còn có thể nói chuyện?
Anh chàng này chắc hẳn là một kẻ đam mê vô tuyến điện, nơi này tổng cộng có tới bốn chiếc bộ đàm với nhiều hình dạng khác nhau, còn có hộp đóng gói.
Ngoài bộ đàm ra còn có hai chiếc radio (vô tuyến điện) một lớn một nhỏ, nhỏ thì lắp pin mà lớn thì có thể quay tay để tạo ra điện.
Vương Đào loay hoay một lúc, nhưng hệ thống liên lạc nội bộ và radio đều vang ra tiếng ù ù, không nghe được tin tức hữu ích nào.
Có chút thất vọng, nhưng Vương Đào cũng không vội, có thể mang thứ này về căn hộ của mình rồi từ từ thử xem.
Sau khi lục lọi trong nhà một lúc, Vương Đào cầm lên tất cả những gì mà hắn cho là hữu ích.
Ở đây có hai cái vali, chứa đầy ắp các thứ, sau đó Vương Đào lại mang một tờ giấy khác đặt trên chiếc giường đơn rồi bọc lại những thứ còn lại, không nói trước là có dùng được hay không, dù sao cũng chỉ lấy hết những gì có thể.
Sau khi chắc chắn không bỏ sót lại thứ gì, Vương Đào đóng gói xong những thứ này lại, khi ra ngoài thuận tiện khóa lại cửa căn hộ 602 rồi rút chìa khóa ra mang đi.
Lúc khóa căn hộ 602 lại, trong căn hộ 601 ngay bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng động "phanh, phanh phanh", một tiếng gào thét cũng truyền ra từ cánh cửa chống trộm.
Vương Đào lập tức tập trung tinh thần lại.
"Bên trong quả nhiên có zombie..."
Hắn thả đồ đạc xuống, đi tới trước của căn hộ 601, nhìn thấy cửa đã khóa rất chặt, tạm thời yên tâm.
Trong ấn tượng của Vương Đào, trong căn hộ 601 này là một đôi vợ chồng độ tuổi trung niên, chỗ làm của hai người bọn họ dường như tương đối gần nhau, đi làm đều đi cùng nhau.
"Nói theo một cách khác, trong này chắc hẳn có hai con zombie..."
Ánh mắt Vương Đào lóe lên, một con zombie thì hắn có thể đối phó, nhưng hai còn thì chưa chắc ... nhưng hiện tại nói như vậy còn quá sớm, bởi vì hắn còn chưa có cách nào mở cửa chống trộm ra.
"Phải nghĩ biện pháp tìm kiếm một số công cụ có thể nạy cửa ra hoặc là mở khóa. Dùng bạo lực mở khóa, không nói trước có phá được hay không, xem như phá được thì động tĩnh chắc chắn sẽ rất lớn..."
Bên ngoài bây giờ đều là zombie, mặc dù trong hành lang tạm thời không có zombie, nhưng Vương Đào vẫn cảm thấy tiếng động tạo ra vẫn là không nên quá lớn, không phải vậy coi như zombie không vào được, nhưng nhỡ đâu bọn chúng đều ngăn ở ngoài cửa chung cư vậy Vương Đào là không ra ngoài được.
Hai tay Vương Đào mỗi tay mang theo một chiếc vali 24 inch, một gói khác đeo trên cổ rồi đi về phía tầng năm.
Sau khi về tới nhà mình, Vương Đào tìm nơi cất kỹ những thứ này.
Đừng nói những thứ khác, chỉ những lương thực này đã đủ dùng cho nửa tháng, cộng với thức ăn của chính mình, hẳn là có thể dùng được khoảng hai mươi ngày.
Trước đó lúc chưa phát hiện ra được năng lực của mình, Vương Đào cho dù có nhiều đồ ăn như thì chắc chắn vẫn lựa chọn chờ cứu viện, nhưng sau khi phát hiện năng lực của mình, vậy hắn chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết.
"Hôm nay trước hết như vậy đi, ngày mai đi xem những phòng khác một chút xem có thể mở ra hay không, còn bây giờ ... khao chính mình một chút!"
Có đồ ăn, Vương Đào cảm thấy tự tin hơn, hắn lấy hết đồ không thể tích trữ ăn lâu ngày ra, chuẩn bị làm một bữa lớn.
Về phần cách nấu, hắn cũng không để ý nhiều, tất cả nguyên liệu sau khi rửa sạch xong, thả một miếng lẩu chế biến sẵn vào, rồi cho đồ hỗn loạn vào là được rồi.
"Thật là thơm a!"
Cũng không biết là có phải tác dụng đến từ tâm lý hay không, Vương Đào cảm thấy một nồi lẩu lớn đầy đồ ăn này ngon hơn bất cứ thứ gì hắn từng nấu trước đó.
Sau khi xơi một bát cơm lớn, Vương Đào ngồi xuống, vừa định bắt đầu oánh chén thì lại nghe thấy tiếng đập cửa vang lên.
"Đông đông đông —— "
Tiếng đập cửa lần này tương đối nhanh, hơn nữa còn rất nhẹ.
Vương Đào lập tức cầm lấy mâu tự chế bên cạnh, sau đó đi tới chỗ mắt mèo nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy một người phụ nữ với mái tóc được buộc cao, lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa căn hộ của Vương Đào.
"Là cô ta?"
Người ngoài cửa không ai khác chính là Đinh Vũ Cầm, 'chị dâu' được Triệu Nguyên gửi tin nhắn nhờ hắn chăm sóc, chính là nhà hàng xóm đối diện cửa căn hộ Vương Đào.
Vương Đào không có lập tức mở cửa mà trước tiên móc sợi dây xích sắt ở sau cửa an ninh, giờ cũng đã là tận thế rồi, nên nhất định phải đề phòng người khác.
Ngoài cửa, Đinh Vũ Cầm lúc thì nhìn ra hành lang, lúc thì nhìn vào cửa phòng của Vương Đào, sắc mặt trông rất căng thẳng, cửa căn hộ của chính cô ta cũng chưa có đóng, nếu như dưới lầu có động tĩnh gì cô ta sẽ lập tức chạy về.
Nếu như có thể, cô ta thật không muốn ra khỏi căn hộ của mình, con đường chỉ mấy bước này cũng đã là kết quả của mấy giờ vật lộn nên hay không.
Nhưng không còn cách nào khác cả, trong nhà cô ta sớm đã không còn lương thực, nếu không nghĩ ra biện pháp đối phó vậy nàng ta xem như không bị zombie cắn chết thì cũng sẽ chết đói.
Đương nhiên, còn có một yếu tố quyết định khác khiến cô bước ra khỏi phòng, đó chính là cô ta tận mắt nhìn thấy Vương Đào giết chết zombie lang thang trên cầu thang!
Cụ thể quá trình chiến đấu cũng không rõ lắm, mắt mèo tuy rằng tầm nhìn lớn, nhưng cũng có hạn, dù sao Vương Đào và zombie đều đánh tới tầng dưới.
Nhưng cô biết, Vương Đào thắng! Zombie duy nhất trong hành lang đã chết!
Cô không ngờ Vương Đào lại mạnh như vậy, vào thời điểm khi chồng cô còn liên lạc được với cô trước đó, từng nói với cô về sự kinh khủng của những con zombie, đừng nói cầm vũ khí lạnh, cho dù cầm súng ngắn cũng chưa chắc có thể đánh thắng được, không ít cảnh sát đã chết thảm dưới miệng của zombie.
Mà Vương Đào lại có thể một mình dùng vũ khí lạnh giết chết zombie, không thể không nói là rất lợi hại.
Khi đó, Đinh Vũ Cầm đã có dũng khí muốn chạy ra.
Tuy nhiên, cô vẫn là không dám, không chỉ vì cô sợ những zombie khác, mà còn vì cô sợ Vương Đào ---- bởi vì cô ta không biết Vương Đào có bị lây nhiễm hay không, nếu như Vương Đào bị lây nhiễm, vậy cô ta chẳng phải chính là dê vào miệng cọp sao?
Cho nên cô ta mới đợi thêm mấy giờ.
Sau khi nhìn thấy Vương Đào vào nhà rồi lại ra, sau đó từ trên tầng xách theo bao lớn bao nhỏ một đống lớn đồ vật xuống thì nàng ta suy đoán Vương Đào có khả năng không bị lây nhiễm.
Theo thông tin trên mạng, tuy thời gian ủ bệnh sau khi nhiễm bệnh có thể dài hoặc ngắn nhưng hầu hết đều có một đặc điểm chung là cơ thể có một số trạng thái tiêu cực như suy nhược, sốt, ho…
Vương Đào đây thì nhảy nhót tưng bừng và lấy nhiều đồ từ trên tầng xuống nên rõ ràng sức khỏe của hắn không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, cô vẫn không dám ra ngoài, dù sao cô cũng phải lấy rất nhiều dũng khí thì mới có thể bước ra khỏi cánh cửa nhà mình.
Nhưng bây giờ, khi bụng cô ta kêu ục ục, ngửi thấy mùi thơm mơ hồ truyền đến từ bên kia ... cô ta thực sự không thể nào nhịn được nữa.
Chỉ những người đã từng nhịn đói mới biết rằng cơn đói còn đáng sợ hơn so với bất kỳ cơn “nghiện” nào, suy cho cùng, ăn uống là bản năng sinh tồn của con người, khi sắp chết đói, chỉ cần một miếng ăn thì việc gì cũng có thể làm được.
...
Két ~
Cánh cửa phòng 501 mở ra.
Khuôn mặt của Vương Đào xuất hiện từ phía sau cánh cửa.
"Chị dâu a, có chuyện gì không?"
Nhìn thấy khuôn mặt này, Đinh Vũ Cầm sửng sốt một lát, đây chính là Vương Đào, khuôn mặt có thể dọa trẻ con khóc sao? Vết sẹo lớn trên mặt hắn đâu rồi?
Tuy nhiên, tuy cô rất ngạc nhiên nhưng giọng nói và chiều cao quả thực là của Vương Đào, Đinh Vũ Cầm cũng không có thời gian để ý tới chuyện đó, cô vuốt tóc bên tai một cái, sau đó mở miệng nhỏ giọng nói:
"Khục, Tiểu Vương... Vương Đào, xem ở chúng ta là hàng xóm của nhau, có thể cho chị dâu một chút lương thực được không ..."