Chương 108: Tắt trực tiếp
Nhưng oán khí trong hai đoạn nội dung...đều mãnh liệt như nhau. Chỉ là một cái có đủ màu sắc, một cái không có màu sắc.
Màu sắc...
Bạch Vụ chợt hiện linh quang, đột nhiên phát hiện ra điểm sáng!
"Đoạn hình ảnh thứ nhất thứ hai, đều là màu sắc rực rỡ, mà đoạn hình ảnh thứ ba thứ tư, đều là màu đen."
"Ta vẫn luôn nghĩ rằng nó là tượng trưng cho cảm xúc, nhưng bây giờ có vẻ như sai rồi, đây là oán khí của hai sự vật bất đồng."
Sư tử như thể có chút sợ hãi, bởi vì ở trong những vật Bạch Vụ tìm tòi này, có khí tức nó sợ hãi.
Hiệu lực của chiếc nhẫn như thể cũng sắp sửa chấm dứt, sau khi tháo ra, hoặc là sau khi hiệu lực kết thúc, cần phải đợi một thời gian mới có thể sử dụng lại được.
Lúc này Bạch Vụ cũng đã đến thời khắc mấu chốt.
"Đoạn hình ảnh thứ nhất thứ hai đến từ Lâu Tiểu Bình, đoạn hình ảnh thứ ba thứ tư, đến từ con chó kia. Mặc dù con chó bị mù màu nhưng trong hình ảnh thứ năm, mặc dù rất khó phân biệt màu sắc trong phòng tối, nhưng đây không phải hình ảnh trắng đen...cho nên đoạn hình ảnh này đến từ chính Lâu Tiểu Bình."
"Ta hiểu rồi, hóa ra chân tướng là như thế này." Bạch Vụ siết chặt nắm tay, hắn không có tâm tình tức giận, nhưng vẫn siết chặt hai nắm đấm.
Tao ngộ bi thảm của Lâu Tiểu Bình và con chó kia, hắn đã biết.
Cảm giác trống rỗng lại ập đến như thủy triều, có đôi khi hắn cũng sẽ cảm thấy, chính mình có lẽ mới là một con quái vật, một con quái vật vô pháp tương thông đau khổ cùng với người khác.
Vào thời điểm Bạch Vụ phát giác được chân tướng, khí tức màu đen bám vào trên tài liệu thứ nhất thứ hai và thứ năm, thông qua trạng thái tiêu cực của Bạch Vụ, Oán Niệm Ký Sinh, bắt đầu điên cuồng dũng mãnh chui vào thân thể của Bạch Vụ.
Ở dưới tình huống bình thường, Bạch Vụ sẽ hấp thu hết những oán khí này, sau đó triệt để Ác Đọa hóa.
Nhưng hắn thu hút cỗ oán khí khổng lồ này, chỉ là thu hút cũng không có hấp thu. Oán khí dày đặc tụ tập ở trên người Bạch Vụ, dần dần hình thành một bóng dáng.
Nhìn từ phía xa, hắn giống như là người nào đó trong sở thú năm đó.
Một màn này khiến cho sư tử hoảng sợ.
Bạch Vụ quay đầu, nhìn thoáng qua sư tử, lại nhìn hai tay của mình.
"Những người ngươi oán hận đều đã chết, cỗ oán khí này kỳ thật cũng sớm nên tiêu tán, có lẽ ngươi vẫn còn một việc muốn làm?"
Như thể nói chuyện với một người hiền lành nào đó 700 năm trước, Bạch Vụ cưỡi sư tử một lần nữa, hiệu lực của nhẫn đã hết.
Chỉ là Bạch Vụ lúc này, khiến cho sư tử cảm thấy sợ hãi.
Tại tầng dưới chót trong tháp, trong cảng, Bạch Vụ trong mắt khán giả, đã hoá thành một bóng đen giống như quỷ.
Bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra, mà lúc này đây, Bạch Vụ gỡ còng tay xuống, tắt trực tiếp.
...
...
Sư tử cơ giáp chạy ở trên đồng cỏ, ký ức về 700 năm trước dần hiện ra.
Ban đầu có hai con sư tử đực và sáu con sư tử cái trên đồng cỏ, năm đó nó đi sang đồng cỏ bên kia đi dạo, để lại con sư tử đực kia, còn có sáu con sư tử cái ở lại.
Vào lúc nó trở lại, liền thấy được một màn không thể quên.
Bảy con sư tử điên cuồng cắn một con chó, con chó rõ ràng đã bị cắn xé hết máu thịt, chỉ còn lại một cái đầu và khung xương, nhưng nó vẫn bò lên.
Một màn này dường như cũng khiến cho một số kẻ săn mồi sợ hãi.
Tiếng súng không ngừng vang lên, nhưng con chó kia không chết.
Nó khập khiễng rời đi, viên đạn để lại những lỗ thủng trên xương, nhưng không thể ngăn cản thân ảnh nó rời đi, không có ai biết nó đi về phía nơi nào.
Mấy con sư tử cũng không dám đuổi theo.
Sư tử cơ giáp biết, đó là con chó mà Lâu Tiểu Bình yêu quý nhất.
Con chó yếu đuối và ngu ngốc đó luôn ở bên cạnh Lâu Tiểu Bình, bọn họ ăn ở cùng nhau, như hình với bóng.
Lâu Tiểu Bình thì sao?
Rất lâu trước kia, trong sở thú liền không có Lâu Tiểu Bình.
Mà về sau, khi con chó quay trở lại, toàn bộ sở thú không thể chạy thoát được nữa, tất cả các sinh vật dường như bị mắc kẹt trong khu vực này.
Từng đồng bọn lần lượt chết đi, những con sư tử đã từng cắn xé con chó, đã sớm biến thành bụi đất.
Vào giờ khắc này, Bạch Vụ đã từ nhân loại ngọt ngào, biến thành người năm đó.
Oán Niệm Ký Sinh, không có cách nào làm cho Bạch Vụ Ác Đọa hóa, nhưng Bạch Vụ biết mục đích của những oán khí này, cũng biết mấu chốt để vượt qua khu vực này.
Lâu Tiểu Bình mang theo oán hận chết đi, nhưng bên trong ba đoạn hình ảnh kia, vẫn còn màu sắc.
Điều đó có nghĩa là Lâu Tiểu Bình vẫn còn hoài niệm về thế giới này.
Chó thì khác...sau cái chết của người chủ Lâu Tiểu Bình, thế giới bên trong mắt chó, triệt để biến thành trắng đen.
Như thể ngay cả sợ hãi cũng bị vượt qua, hoặc giả có được cảm giác sứ mạng, sư tử cơ giáp ở dưới chỉ thị của Bạch Vụ điên cuồng chạy đi.
Vài giờ sau, thân ảnh khổng lồ đó vẫn còn lang thang trong vườn thú, nó giống như một ngọn núi, tượng trưng cho nỗi sợ hãi không thể tránh khỏi của tất cả sinh vật trong vườn thú này.
Chỉ có một người một sư tử đang đuổi theo.
...
...
Mặc dù đã hơn sáu tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng con chó lớn này giống như là cái xác không hồn vậy, tốc độ cực kỳ chậm chạp.
Cuối cùng thì một thân ảnh khổng lồ cũng xuất hiện, một lần nữa nhìn thấy những nòng súng rậm rạp chằng chịt đó, Bạch Vụ đại khái có thể tưởng tượng được, trong mắt con chó này, hình ảnh lúc ấy vặn vẹo kinh khủng cỡ nào.
Những người đã từng là bạn của chủ nhân, toàn bộ đều biến thành ác quỷ vẻ mặt dữ tợn.