Chương 120: Mắc câu
Cũng bởi vậy mà Bạch Vụ biết được rõ ràng, sóng ngắn quấy nhiễu của chính mình, đã khiến cho người nghe lén mình, không nghe được đoạn đối thoại với Ngũ Cửu.
Những âm thanh này đều biến thành tạp âm.
Nhưng những lời cần được nghe, Bạch Vụ vẫn là hi vọng đối phương nghe được.
Tại thời điểm Minh Triệt cùng với Đinh Thái Thanh đều đang quan sát màn hình giám sát, tạp âm đột nhiên biến mất.
Giọng nói của Bạch Vụ cùng với nhóm người Ngũ Cửu, lại có thể nghe thấy.
"Sao rồi?" Trong màn hình, Ngũ Cửu nhìn Bạch Vụ với ánh mắt dò hỏi.
Bạch Vụ gật gật đầu nói: "Coi như tạm được, vụ án không khó như ta nghĩ, ta đã có một chút manh mối."
Kế tiếp là lời chế giễu của Lâm Vô Nhu, lời tâng bốc của Diệp Vị Minh, nghi vấn của Ngũ Cửu.
Nhưng không bao lâu, thanh âm lại biến thành tạp âm.
Tuy thanh âm đằng sau không nghe được, nhưng từ việc Ngũ Cửu và Lâm Vô Nhu liên tục gật đầu mà nói, Minh Triệt suy đoán...người này thật sự có bản sự.
"Điều này sao có thể...trong phòng rõ ràng có một ít đồ vật Yến tiểu thư đã từng sử dụng, nhưng người của chúng ta đã xác nhận nhiều lần, không có lưu lại bất kỳ manh mối nào."
Cho dù đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của Bạch Vụ, Đinh Thái Thanh vẫn bị lời "có manh mối" kia làm cho rung động.
"Quân đoàn điều tra đã kiếm được một kẻ thông minh." Minh Triệt lộ ra nụ cười, lại hỏi: "Tiến độ của tầng 4 sao rồi?"
"Tranh vẽ và nhật ký của Yến tiểu thư, lúc trước đã tìm người phân tích qua, từ nội dung trong nhật ký mà nói, Yến tiểu thư đã từng tiếp xúc với người nào đó, người này có được quyền hạn tương đối tại bệnh viện tâm thần." Đinh Thái Thanh rất cung kính đối với Minh Triệt.
Gã là đội trưởng đội 15, Minh Triệt là đội trưởng đội 3, bất đồng với quân đoàn điều tra, quân đoàn điều tra không có quy định đặc biệt nào về việc đánh số, nhưng quân đoàn bảo vệ Tòa Tháp, đội ngũ có số hiệu càng nhỏ, địa vị càng cao.
Minh Triệt gật gật đầu: "Điều này cũng có thể nói thông, nhưng ta vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào. Lão Đinh, tra người này một chút."
Minh Triệt chỉ vào Bạch Vụ trong màn hình, người đang giải thích sự việc cho Ngũ Cửu.
Đinh Thái Thanh gật gật đầu, nói: "Ta sẽ lập tức đi tra xét."
Minh Triệt hơi ngạc nhiên, biểu hiện của Đinh Thái Thanh ngược lại là thông minh hơn một chút so với thường ngày. Kẻ dựa vào lão bà tiến vào quân đoàn bảo vệ, trong nội tâm, y rất chướng mắt.
Nhưng nguyên nhân chân thật cũng không phải là Đinh Thái Thanh làm việc thông suốt, gã chỉ là sợ Bạch Vụ nói lung tung chuyện gì đó, cho nên muốn tra Bạch Vụ một chút.
...
...
Tại Trung Tâm Phục Hồi Tâm Thần, tầng sáu.
Phòng của Yến Cửu được sắp xếp gọn gàng, nhưng tiến vào nhìn một lần, Bạch Vụ liền biết, trong căn phòng này, đã không còn có manh mối nào.
Nếu không có Phổ Lôi Nhãn, Bạch Vụ thật sự là không tra ra được cái gì.
"Chỉ những thứ này? Chúng ta có thể biết được gì từ những thứ này!" Lâm Vô Nhu nổi giận.
Trong phòng Yến Cửu, về cơ bản ngươi có thể nhìn thấy giường, đệm chăn, ôm gối, còn có vài con gấu bông.
Màu sắc của căn phòng thiên về màu hồng nhạt, còn rất có khí tức thiếu nữ.
Vào thời điểm Bạch Vụ nhìn về phía những vật này, chú thích cũng không ngừng bắn ra, đồng thời cũng không có quên vai diễn kẻ háo sắc của chính mình, thỉnh thoảng ngửi một cái, giống như biến thái.
[Một chiếc chăn bông, trong đêm tối lạnh lẽo, nó có thể mang đến cho ngươi một chút ấm áp, nhưng ta tin rằng ngươi sẵn sàng xốc nó lên và vồ lấy chủ nhân của nó, dù sao thì xã hội thờ ơ này, chỉ còn lại một chút nhiệt độ.]
[Một cái giường không có giá trị thăm dò, mời dịch chuyển ánh mắt, tìm kiếm mục tiêu có ý nghĩa, nếu như ta nhất định phải cho ra tin tức...ở dưới cái giường này, lão hàng xóm không thể nấp.]
[Một con gấu không có tiểu jj, nhưng có râu mép, thật là kỳ quái.]
[Một phiên bản Doraemon không có túi không có linh hồn!]
[Một cái gối mà nàng kẹp trên đùi, người không bằng gối.]
Nhìn một vòng...Bạch Vụ phát hiện ra, thật đúng là không có vật gì có giá trị.
Tuy những vật này tồn tại, đã có thể nói rõ một vài vấn đề, chẳng hạn như một phần đặc điểm của Yến Cửu, nhưng chúng không có giúp ích gì cho vụ án.
Bạch Vụ chải vuốt manh mối, câu cá đối với hắn chỉ là ý nghĩ nhất thời, cũng không chắc đối phương có cắn câu hay không.
Cho nên trọng yếu nhất, vẫn phải là tìm được mấu chốt phá án.
Rất nhanh, Bạch Vụ đã thật sự có phát hiện ra.
Giá sách.
[Trên những cuốn sách đều có giới thiệu vắn tắt, ngươi thậm chí có thể mở chúng ra để đọc nội dung bên trong, vì vậy ta không cần phải đưa ra chú thích.]
Tin tức Phổ Lôi Nhãn cho ra, vẫn không có ích gì như trước, nhưng những cuốn sách này, lại rất có ý tứ.
"Hoang nguyên Zehra: Lão Binh nói về sinh tồn ", "Cuộc săn lùng của Binh Vương Tòa Tháp", "sổ tay giải phẫu Ác Đọa", "chín mươi chín kỹ xảo sinh tồn ngoài tháp", "danh sách Ký Linh", "kỹ xảo điều tiết tâm tình ngoài tháp", "nụ cười và may mắn". . ..
Những cuốn sách này đều liên quan đến ngoài tháp...
Tất nhiên, cũng có liên quan với Ác Đọa, mà tác giả của bản "sổ tay giải phẫu Ác Đọa" kia chính là Lâm Vô Nhu.
"Xem ra đối phương rất muốn ra ngoài tháp...hoặc là nói, đang chuẩn bị để ra ngoài tháp?"
Bạch Vụ nhìn cách sắp xếp của những quyển sách này, tin chắc rằng đó không phải là mật mã mật hiệu gì.
Cuối cùng, hắn nhìn vào tấm gương.
Gương trên bàn trang điểm, vẽ một hình vòng cung. Bạch Vụ rất tò mò hình vòng cung này là cái gì.
Khi hắn ngồi ở trên ghế bàn trang điểm, đột nhiên kịp phản ứng, đây là vẽ miệng há ra, vòng cung tượng trưng cho khóe miệng nhếch lên.