Chương 121: Hai loại kết cục
"Ừm...trên giá sách còn có một quyển sách không hợp nhau, "nụ cười và may mắn"."
Bạch Vụ từ trên trang bìa biết được cuốn này viết về khống chế tâm tình, trong đó cũng không thiếu ngôn luận nói rằng cười nhiều sẽ mang tới vận khí tốt, hắn còn tưởng rằng đây là viết về điều tiết tâm tình trước khi ra ngoài tháp.
Nhưng Bạch Vụ chợt nhớ tới, "người xuyên việt" nói với mình rằng, mục tiêu chưa bao giờ cười.
"Một người cho tới bây giờ cũng không có cười, vẽ một khóe miệng tươi cười trên gương, sau đó trên giá sách có một cuốn sách về nụ cười ..."
Hắn khẽ nheo mắt lại, đoán được điều gì đó: "Cô bé này...hẳn là đang học cách cười? Nhưng vì sao nàng không đi tìm người xuyên việt và Aba đâu ở bên cạnh? Hoặc là tính cách của nàng tương đối cổ quái, vào trước khi có một nụ cười hoàn hảo, sẽ không nở nụ cười đối với mọi người?"
"Dựa theo những điểm này để suy đoán, nàng chẳng lẽ là thiếu hụt tâm tình vui vẻ?"
"Nếu thật sự là như thế...mức độ nguy hiểm nàng ra ngoài tháp liền cao hơn xa những người khác. Chính nàng hẳn cũng ý thức được điểm này, nhưng vẫn muốn ra ngoài tháp?"
Bạch Vụ tiếp tục quan sát căn phòng này, đồng thời liên tưởng đến tình huống trong bệnh viện: "Không đi qua tường cao, liền không thể rời đi, mà trong tường cao không có người bình thường, bệnh viện ít nhất là biết điểm này. Nếu như ta là bệnh viện, bất kể người ở trong tường cao làm ầm ĩ thế nào, ta cũng sẽ không mở cửa để cho bọn họ đi ra khỏi tường cao."
Bạch Vụ bỗng nhiên có chút manh mối.
Cũng vào thời điểm này, hắn ngừng thi triển sóng ngắn quấy nhiễu, Ngũ Cửu cũng vừa vặn hỏi:
"Sao rồi?"
"Coi như cũng được, Coi như tạm được, vụ án không khó như ta nghĩ, ta đã có một chút manh mối."
Những lời này Bạch Vụ đương nhiên là nói cho nhóm người giám sát nghe.
Bạch Vụ cũng biết, rất có thể quân đoàn bảo vệ sẽ an bài người điều tra mình, điểm này hắn cũng cùng với Ngũ Cửu đã xác nhận qua, Quỷ Thôi Ma Sự Vụ Sở đã chuẩn bị tốt mọi thứ, tại tầng dưới chót, quân đoàn điều tra bọn họ càng có hiệu suất hơn so với quân đoàn bảo vệ.
Sau khi làm xong chuyện phải làm, Bạch Vụ dự định đi tới căn phòng của "người không bình thường" còn lại, người này ngăn cách cùng với ba người Yến Cửu Aba người xuyên việt, hẳn là có một số chỗ đặc thù.
Nhưng vào lúc này, Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu đều nghe được tầng dưới truyền đến tiếng kêu sợ hãi:
"Ác Đọa! Có ai không! Có Ác Đọa! Có Ác Đọa! A a a a..."
Trong Tòa Tháp làm sao có thể có Ác Đọa?
Đã từng có kẻ điên có ý đồ mang Ác Đọa trở về, nhưng tiến vào Tòa Tháp, mặc kệ là Ác Đọa đẳng cấp gì, đều sẽ trực tiếp bị lực lượng nào đó tiêu hủy.
Chỉ là nghe tiếng kêu tê tâm liệt phế của người bệnh, nhóm người Bạch Vụ quyết định đi đến tầng dưới nhìn.
Bọn họ rất nhanh liền đi đến hiện trường, khi Bạch Vụ vừa mới nhìn thấy, còn thật sự cho rằng mình thấy được con Ác Đọa nào đó.
Mặt mũi méo mó, khuôn mặt của một người, như thể các đường nét trên khuôn mặt không được phối hợp trong gương, đầu rất lớn, thật sự rất lớn, hoàn toàn không cân đối với cơ thể.
Chiều cao 1,4m khiến cho Ngũ Cửu rốt cục không còn là người lùn nhất kia.
Một kẻ xấu xí và không giống nhân loại như vậy, khó trách sẽ bị gọi là Ác Đọa...
Đây quả thực là một bộ dạng mà ngày cả người tâm thần cũng có thể dọa được.
Dần dần có "Bác sĩ" chạy đến, những bác sĩ này tự nhiên đều là người bệnh, nhưng triệu chứng tâm thần của mỗi người lại không đồng nhất, có người bệnh trông rất bình thường, những người nhìn bình thường này, liền mặc vào vỏ ngoài bác sĩ.
Bạch Vụ lại một lần nữa cảm nhận được sự hỗn loạn của bệnh viện tâm thần này, hắn xác định Yến Cửu và những người ở nơi này, đại khái sau khi bị giam vào, liền vĩnh viễn cũng không ra được.
Cũng giống như người lùn xấu xí như Ác Đọa này.
[Khi những thứ đẹp đẽ được nhìn thấy trong một thời gian dài, mọi người sẽ dần cảm thấy hứng thú đối với đồ vật kỳ lạ. Y đã từng bởi vì quá xấu, mà bị các quý tộc đăng lên mạng làm trò vui, một tháng có thể ép không ít tháp tệ, nhưng sau khi vắt kiệt giá trị, bởi vì xử lý không tốt, liền tuyên bố y bị điên, tuy còn chưa có hoàn toàn điên, nhưng đã sắp rồi.]
Bạch Vụ xem xét một vài bệnh nhân, một nửa trong số họ đều có bê bối liên quan đến quý tộc và quan chức cấp cao.
Hắn lắc đầu nói: "Đi thôi, nơi này không có gì cả, chúng ta về nơi ở trước."
Lâm Vô Nhu luôn luôn tự cho mình có nhan sắc hơn người, nhưng sau khi thấy được sự ủy khuất và hoảng hốt trong mắt của người lùn kia, cũng không có toát ra biểu tình chán ghét, y nhìn về phía Bạch Vụ, nói: "Ngươi đã tra được cái gì?"
"Không nhiều lắm, manh mối mấu chốt nhất ở chỗ cửa ra vào tường cao, nhưng ta suy đoán đã bị quân đoàn bảo vệ lấy đi."
"Vậy ông chủ, có cần ta đến hỏi một chút hay không? Cho dù tư liệu đã bị lấy đi, nhưng người phụ trách khẳng định còn nhớ rõ một ít người kỳ quái." Diệp Vị Minh rất thông minh.
Chẳng qua Bạch Vụ lại lắc đầu, nói: "Yến Cửu chỉ có hai loại kết cục, hoặc là vẫn còn ở trong Tòa Tháp, cũng chính là tầng 3, hoặc là đã đi ra ngoài tháp."
Đoàn người vừa rời đi, vừa nghe Bạch Vụ giải thích: "Hai loại kết cục đều có thể được xác minh, nếu như là đi ra ngoài tháp, đội trưởng hãy liên hệ với người xét duyệt của quân đoàn điều tra, hỏi có người mang theo một nữ nhân cao khoảng 1,65 mét và nặng khoảng 50kg hay không?"
Dữ liệu về chiều cao và cân nặng được lấy từ vị trí của vết son trên gương, cùng với chiếc gối ôm được kẹp trên đùi.
Ngũ Cửu gật gật đầu, lại hỏi: "Nếu như không có ra ngoài tháp thì sao?"