Chương 04: Bện Giày Mây
"Giày mây —— "
Đi, lại là đồ vật mới mẻ.
Trầm Nhung sửng sốt một chút, mở miệng hỏi: "Ta đi thu sọt cá, tiện thể đem sọt cá mới đặt xuống. Ngươi có việc gì cần ta làm sao?"
Ngày đã xế bóng về tây, hoàng hôn đã đến gần.
Thời gian báo hiệu một ngày sắp kết thúc. Hắn tính toán lại số vật tư trong nhà, nghĩ bụng muốn ra ngoài đi săn, nhưng cũng hiểu rằng Trường Hạ sẽ không đồng ý. Vậy nên, hắn định bụng sẽ cố gắng bắt thêm chút tôm cá.
"Ngươi đào một cái hố nước bên hồ đi." Trường Hạ không ngẩng đầu lên, tay cầm mảnh sợi đằng bên chân, vừa thoăn thoắt đan, vừa tùy ý phân phó.
Nghe xong lời này, Trầm Nhung khẽ động tâm tư.
"Ngươi định nuôi tôm cá bắt được à?"
Trường Hạ ngẩng đầu, đánh giá Trầm Nhung rồi kinh ngạc nói: "Ngươi thật thông minh! Không sai, ta dự định nuôi số tôm cá ăn không hết, đợi khi nào đủ nhiều thì sẽ mời tộc nhân đến cùng hưởng. Bộ lạc mình gần Bạch Hà, chẳng bao giờ thiếu tôm cá cả. Thường ngày tộc nhân chúng ta đều có thể ăn no, nhưng cứ đến mùa lạnh, thức ăn lại khan hiếm, dã thú cũng trở nên hung dữ dị thường. Lúc đó mọi người trong tộc phải ăn dè sẻn hơn, giờ ta tìm được nguồn thức ăn mới, chắc chắn năm nay bộ lạc ta sẽ an ổn vượt qua mùa đông."
Trước kia cô được bộ lạc nuôi nấng, giờ có cơ hội báo đáp công ơn ấy.
Trường Hạ vốn không phải người keo kiệt, cô tự nhiên mong muốn có thể báo đáp ân tình dưỡng dục của tộc nhân.
"Phải vậy." Trầm Nhung tán thành quyết định của Trường Hạ, rồi hỏi: "Vậy ta đào mấy cái hố nước thì vừa?"
"Không cần nhiều đâu." Trường Hạ lắc đầu, giải thích: "Ta chỉ phụ trách dạy tộc nhân làm cá viên thôi, ai muốn ăn thì tự mình xuống sông bắt cá. Hơn nữa, chúng ta còn phải xây hầm lò nữa, ta muốn sửa sang hầm lò cho xong trước khi mùa lạnh đến."
Xây hầm lò là một việc lớn.
Nó còn rườm rà hơn cả việc dựng ổ thú. Hơn nữa, cả hai còn phải ra ngoài thu thập nữa, thời gian eo hẹp, e rằng không đủ dùng.
"Được rồi, ta đi đặt sọt đây." Trầm Nhung vác theo chiếc sọt cá đan buổi chiều, hướng về phía hồ nước mà đi. Trên tay hắn còn cầm theo một cái gùi. Chiếc sọt cá bị hỏng buổi sáng, Trường Hạ không vứt đi mà vẫn để ở bên hồ.
Biết đâu lúc này, nó lại có thể mang đến thu hoạch bất ngờ.
Trường Hạ dõi mắt theo bóng Trầm Nhung khuất dần, rồi nhìn sắc trời. Tay cô càng thoăn thoắt đan giày mây.
Đêm nay, cô định sẽ ăn miếng thịt mà tộc trưởng đã đưa cho.
Gần đây, nhiệt độ không khí đang dần tăng lên.
Loại thịt này không để lâu được, nếu không ăn thì rất dễ bị hỏng.
Vừa nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì, Trường Hạ vừa không ngừng tay đan. Sau bao khó khăn, cuối cùng cô cũng đã hoàn thành một đôi giày mây chắc chắn. Cô lấy tay nâng niu đôi giày, rồi cởi đôi giày cỏ da thú trên chân ra, xỏ giày mây vào.
Đi thử hai bước.
Rồi lại cởi ra, lặp lại hai lần. Cuối cùng thì một đôi giày mây mềm mại vừa phải đã nằm gọn trên chân Trường Hạ. Nhìn đống sợi đằng còn lại, Trường Hạ không vội nhóm lửa nấu cơm tối, mà quay người lại tiếp tục đan thêm một đôi nữa.
Khi lừa Trầm Nhung về bộ lạc, cô đã hứa sẽ bao ăn bao ở.
Lời này tuy không hẳn là lừa gạt.
Nhưng điều kiện sống thì quả thật là hơi thiếu thốn.
Sau này, cô còn muốn Trầm Nhung giúp mình xây hầm lò, đương nhiên phải đối xử tốt với hắn một chút.
Một đôi giày mây coi như là một khởi đầu tốt đẹp.
Làm xong, Trường Hạ dọn dẹp sạch sẽ những thứ ngổn ngang ở trước cửa, kết thúc một ngày bận rộn, chuẩn bị tự thưởng cho mình và Trầm Nhung một bữa tối thịnh soạn.
Trời bắt đầu tối.
Trầm Nhung xách theo cái gùi, bên trong đựng hai con cá trắm đen, tôm sông cũng nhiều hơn so với buổi trưa. Bên cạnh hắn là một giống cái đang đi theo, cả hai không nói chuyện mà lặng lẽ tiến về phía cửa nhà.
"Trường Hạ ——" Nam Phong khẽ gọi, bước vào ổ thú.
Nghe thấy tiếng gọi, Trường Hạ ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
"Nam Phong, ngươi về khi nào vậy?"
Nam Phong là con của tộc trưởng Căn, tuổi lớn hơn Trường Hạ. Trường Hạ coi như là được Nam Phong dẫn dắt trưởng thành, tình cảm của hai người rất tốt.
Khác với Trường Hạ yếu đuối, Nam Phong rất mạnh mẽ, cô có thể chiến đấu ngang ngửa với những giống đực trong bộ lạc, quả là một bậc "cân quắc không thua đấng mày râu".
Lần đại hội chợ Normandy này, Nam Phong phải ra ngoài đi săn nên không tham gia.
Khi trở về bộ lạc, nghe tộc nhân kể rằng Trường Hạ đã tìm một giống đực ốm yếu về làm bạn lữ, Nam Phong tức giận đến mức suýt phát điên. Cô bỏ lại con mồi, vội vã rời khỏi bộ lạc, chạy ngay đến ổ thú của Trường Hạ.
"Ngươi kết thân mà cũng không nói với ta một tiếng?" Nam Phong giơ tay lên, gõ liên tiếp mấy cái vào đầu Trường Hạ. Cô không ngờ rằng Trường Hạ sẽ đến đại hội chợ Normandy, bởi vì trước đây Trường Hạ luôn miệng nói rằng không muốn kết thân, không muốn tìm giống đực.
Ai ngờ cô mới rời khỏi bộ lạc có mấy ngày, Trường Hạ đã trực tiếp kết thân rồi.
"Hắc hắc!" Trường Hạ ôm đầu, cười ngây ngô.
Cô không thể nói thật rằng mình kết thân chỉ vì bị tộc nhân giục giã quá phiền, với cả đồ ăn ở đó quá tệ.
Trường Hạ biết rõ nếu cô dám nói như vậy, Nam Phong chắc chắn sẽ đánh cô.
Từ nhỏ, Nam Phong đã luôn yêu thương và chăm sóc cô. Đương nhiên, những lúc cần phải đánh thì Nam Phong cũng không hề nương tay.
"Đừng gõ nữa, sẽ làm cô bị thương đấy."
Trầm Nhung vươn tay, ngăn cản bàn tay đang định gõ đầu Trường Hạ của Nam Phong lại.
Nam Phong khựng lại, vẻ mặt không hề lộ ra cảm xúc gì. Trong lòng cô lại có thêm vài phần tán thành đối với Trầm Nhung. Trường Hạ quá yếu đuối, cô thậm chí còn không dám mang người đi thu thập cùng vì sợ cô bị thương.
Thú Tộc có thân thể khỏe mạnh, không sợ đau đớn hay thương tích.
Nhưng Trường Hạ lại ốm yếu từ nhỏ, sao có thể đánh đồng được.
"Trầm Nhung, ta không sao đâu." Trường Hạ hoàn hồn, giới thiệu hai người với nhau: "Trầm Nhung, đây là Nam Phong, bạn thân nhất của ta."
Trường Hạ nắm lấy tay Nam Phong, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Cô không ngừng hỏi han về chuyến đi săn lần này của Nam Phong.
Trường Hạ chưa từng rời khỏi bộ lạc, cũng chưa từng tham gia đội đi săn của bộ lạc. Thế giới bên ngoài luôn là điều cô khao khát. Lúc trước, việc đồng ý đi đến đại hội chợ Normandy, ngoài việc muốn tìm một giống đực vừa mắt để kết thân, cô còn mong muốn được mở mang kiến thức.
Tiếc là, cả quãng đường đi cô chỉ bận rộn lo lắng cho cái thân mình.
"Ba!"
Nam Phong vỗ mạnh vào trán, vẻ mặt hối lỗi: "Ngươi chờ ta một chút, ta về bộ lạc một chuyến, mang thịt đến cho ngươi. . ."
Vừa nãy, Nam Phong quá lo lắng cho Trường Hạ.
Con mồi cô đã đem đến khu đất trống của bộ lạc, còn chưa kịp về nhà. Vừa rồi Trường Hạ hỏi thăm về chuyến đi săn của cô, Nam Phong mới sực nhớ ra chuyện này.
Nói chưa dứt lời, cô đã quay người chạy ra khỏi ổ thú, hướng về phía bộ lạc.
Trong ổ thú, Trường Hạ và Trầm Nhung nhìn nhau.
Hiển nhiên, cả hai đều bị hành động hấp tấp của Nam Phong làm cho giật mình.
Trong ấn tượng của Trường Hạ, Nam Phong luôn điềm tĩnh và chín chắn, mang đậm phong thái "ngự tỷ". Hôm nay cô lại biến thành bộ dạng này, hẳn là có liên quan đến cô.
"Trầm Nhung, ngươi xử lý cá trắm đen đi. Tối nay, ta sẽ dạy Nam Phong làm cá viên, rồi nhờ cô truyền lại cách làm cá viên cho tộc nhân." Trường Hạ nghĩ ngợi rồi quyết định giao việc làm cá viên cho Nam Phong, còn cô sẽ cùng Trầm Nhung xây hầm lò.
"Ngươi chắc chứ?" Trầm Nhung hỏi lại.
Trường Hạ đáp: "Chắc chắn. Chúng ta còn phải xây hầm lò, không có thời gian dạy tộc nhân làm cá viên đâu."
"Được, nghe theo ngươi." Trầm Nhung gật đầu, đồng ý với quyết định của Trường Hạ. Hắn xách hai con cá trắm đen, ngồi xổm xuống bên trong ổ thú và nhanh chóng bắt tay vào làm.
Trường Hạ không muốn ăn thịt nướng, nên định hầm thịt.
Không có gia vị, cô chỉ có thể dùng nước lạnh hầm liu riu, từ từ vớt bọt máu để khử bớt mùi tanh của thịt. Đương nhiên, cô cũng không quên bỏ thêm một chút hành tây vào nồi để khử mùi tanh.
Vừa đổ nước lạnh vào nồi gốm, vừa vớt bọt máu, Trầm Nhung mang con cá trắm đen đã làm sạch sẽ vào ổ thú. Không cần Trường Hạ phải mở lời, hắn liền bắt đầu lóc da cá, loại bỏ xương, cắt khúc và thái miếng.
Thấy vậy, Trường Hạ vô cùng hài lòng.
Đột nhiên cô nhớ đến đôi giày mây mà mình vừa đan xong, liền nói: "Trầm Nhung, ta đan cho ngươi một đôi giày mây, lát nữa ngươi thử xem có vừa chân không nhé? Nếu không vừa, ta sẽ sửa lại cho ngươi. . ."
Vừa nói, cô vừa tính bụng sẽ đan thêm một đôi cho Nam Phong.
Nam Phong có, thì tộc trưởng, Vu và Bách Thanh cũng không thể thiếu.
Vu là người đã đưa Trường Hạ đến bộ lạc Hà Lạc, thường xuyên đến thăm hỏi cô. Lần cuối Vu đến bộ lạc đã hơn một tháng rồi. Tính toán thời gian, chắc là trong vòng ba đến năm ngày nữa, Vu sẽ đến. Bách Thanh là đệ tử của Vu, sau này sẽ kế thừa vị trí của Vu, bảo vệ khu rừng Sương Chiều. Cậu bé còn chưa trưởng thành, nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lúc nào cũng ra vẻ mặt nghiêm nghị như một ông cụ non. Trường Hạ thích nhất là véo má cậu, rồi nhìn cậu nổi giận.
"Được thôi." Trầm Nhung mỉm cười đáp.
Thực ra, ngay khi vừa về đến đây, hắn đã để ý thấy đôi giày mây trên chân Trường Hạ rồi.
Nó khá giống với giày của Điểu tộc, chỉ là không được tinh xảo bằng. Điểu tộc thích ăn diện và tự luyến, còn Thú Tộc thì không quen đi giày của Điểu tộc. Giày mây lại rất phù hợp với gu thẩm mỹ thô kệch của Thú Tộc, vừa bền, vừa tiện lợi.
Trong ổ thú, một nam một nữ không nói gì thêm, nhưng lại vô cùng ăn ý.
Cùng với ánh lửa bập bùng, khung cảnh trở nên ấm áp lạ thường.