Chương 171: Ma Hồn Sơn
Ầm ầm!
Bát Phương Phong Vân Lạc của Diệp Chân nháy mắt bổ ra một tia điện, mây đen quay cuồng trên bầu trời va chạm ra từng tia sấm sét, xoay quanh hội tụ thành một đạo sấm sét thô to như thùng nước bổ tới Diệp Chân.
Nói đúng hơn, là bị kiếm pháp Diệp Chân bổ ra hấp dẫn đạo lôi quang kia vọt tới.
Tiếng Thất trưởng lão Chung Ly cuồng hống cũng trong tích tắc vang lên.
Ngay lúc đó, một loại cảm giác hết sức nguy hiểm nổi lên trong đầu Diệp Chân.
Theo bản năng, tay đột nhiên buông lỏng, Thiên Tinh Kiếm trong tay nhanh chóng rơi xuống phía dưới!
Oanh!
Sấm sét thô to như thùng nước đánh xuống Thiên Tinh Kiếm.
Oanh!
Trên mặt đất, sấm sét thô to như thùng nước đánh xuống một đòn nổ ra một cái hố to trăm mét.
Ô Vân Phá Phong Chuẩn dừng lại, cho dù Diệp Chân, Cao Hành Liệt, Hàn Thạch hay Thất trưởng lão Chung Ly đều xuất mồ hôi lạnh.
Diệp Chân sờ tóc trên đỉnh đầu của mình vì sấm sét lao qua quá gần mà cháy khét, lòng còn sợ hãi.
Đây thật là phúc họa tương y!
Ngộ ra được một phần của Phong Vân ý cảnh, nhưng vừa rồi nếu chậm một chút, mạng nhỏ của Diệp Chân cũng xong. Diệp Chân cũng không cho rằng bị sấm sét to như thùng nước ở đằng kia oanh một cái mà mình còn có thể sống sót.
- Chung trưởng lão, đa tạ nhắc nhở!
Nghe vậy, Chung trưởng lão lại nở nụ cười khổ.
- Nhanh đi nhặt kiếm đi, nếu ngươi xảy ra vấn đề, ta không còn mặt mũi gặp chưởng môn, vẫn may!
Diệp Chân nhìn cái hố to trăm mét bên dưới, kinh ngạc ngây người, nếu lợi dụng được sức mạnh của thiên nhiên cũng có thể kinh thiên động địa.
May mắn là, Thiên Tinh Kiếm bị lôi điện xuyên qua, ngoại trừ chuôi kiếm bị cháy đen, cũng không có tổn thất gì.
Một lần nữa trở lại Ô Vân Phá Phong Chuẩn, lần nữa bắt đầu chạy đi.
- Diệp sư huynh, ngộ tính của ngươi cũng quá tốt? Xuyên thẳng qua lôi vân một hồi đã hiểu thấu ý cảnh....
Gương mặt Hàn Thạch lộ vẻ hâm mộ.
- Sao có thể chứ, ta đã tìm hiểu ý cảnh Phong Vân kiếm pháp này một tháng, hôm nay mới hiểu được một chiêu trong đó, muốn hình thành một ý cảnh hoàn chỉnh. Còn kém....
Hưu!
Tiếng xé gió thê lương vang lên từ phía sau Ô Vân Phá Phong Chuẩn. Một đạo Xích Ảnh chợt lóe lên từ bên cạnh Ô Vân Phá Phong Chuẩn, trong nháy mắt không còn hình bóng.
- Đây là Yêu Thú gì, nhanh như vậy?
- Hẳn là Phong Linh Chu Đỉnh Hạc của Huyễn Thần tông - Huyễn Thần đế quốc.
Chung trưởng lão đáp.
- Phong Linh Chu Đỉnh Hạc là Yêu Thú phẩm giai gì, sao lại nhanh như vậy?
Diệp Chân hỏi.
Lúc này, Chung trưởng lão lại không vội mà trả lời, dừng một chút, mới nhẹ thở ra hai chữ.
- Thiên giai!
- Toàn bộ Hắc Long Vực, Yêu Thú Thiên giai Hạ phẩm duy nhất bị võ giả thu phục làm linh thú!
- Hít!
Ba người Diệp Chân, Cao Hành Liệt, Hàn Thạch đồng thời hít hơi lạnh.
Li!
Một tiếng chim tiếng rít từ phía sau Ô Vân Phá Phong Chuẩn truyền đến, mọi người quay đầu, chỉ thấy một kim quang như ngọn núi nhỏ đánh tới Ô Vân Phá Phong Chuẩn.
Rống!
Ô!
Vân Dực Hổ tiểu Miêu cùng Ô Vân Phá Phong Chuẩn đồng thời cuồng hống tê minh.
- Trâu lão quỷ, ngươi vẫn vô sỉ y như trước, ham chơi đánh lén! trong lúc gầm lên, tay áo Chung Ly trưởng lão chém ra, thoáng ngăn cản kim quang như ngọn núi nhỏ đánh tới một chút, lập tức thôi động Ô Vân Phá Phong Chuẩn né tránh.
Kim quang như ngọn núi nhỏ là Kim Sí Phiên Thiên Điêu - một Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm.
Kim Sí Phiên Thiên Điêu đánh tới tiếng gió thổi Diệp Chân, Cao Hành Liệt, Hàn Thạch xuống Ô Vân Phá Phong Chuẩn, từ trên cao cuồng rơi xuống hai trăm mét, ba người mới thôi động Linh Lực lơ lửng đình chỉ thế rơi, nếu tu vi thiếu chút cũng có thể đã bị ngã chết.
- Ha ha ha ha, Chung Vô Mệnh, lão phu đang thay ngươi khảo giác thực lực đệ tử
Tề Vân tông các ngươi một chút trước mà thôi, có điều, ngay cả đứng cũng đứng không vững, quá kém cỏi?
Trong tiếng cười lớn, Kim Sí Phiên Thiên Điêu nghiêng lướt, lập tức bay đi xa.
- Chung Vô Mệnh, chút thực lực ấy của các ngươi, về nhà sớm đi, miễn cho chết mất mặt...
- Ha ha ha ha....
Trong mưa gió truyền đến tiếng cười to, lại không còn là tiếng cười một người
"Trâu lão quỷ" trong miệng Chung trưởng lão, mà là tiếng cười to đắc ý của một đám người.
Nghĩ đến, hẳn là các đệ tử bên trên Kim Sí Phiên Thiên Điêu đang cười.
Diệp Chân, Cao Hành Liệt, Hàn Thạch ba người đều trở nên âm trầm.
- Chung trưởng lão, Trâu lão quỷ vừa rồi là ai?
Diệp Chân trầm giọng hỏi.
Tình huống vừa rồi kích thích tới ba người Diệp Chân.
- Còn có thể là ai, Trâu Trì - trưởng lão Kiếm Nguyên tông, Kiếm Nguyên đế quốc!
Chung Ly nở nụ cười khổ.
Kiếm Nguyên đế quốc cùng bọn người Kiếm Nguyên tông, Diệp Chân biết.
Kiếm Nguyên đế quốc, nước láng giềng của Hắc Thủy quốc, bên trong năm quốc, ngoại trừ Nam Man bộ ra, Kiếm Nguyên đế quốc giáp giới cùng Hắc Thủy quốc nhiều nhất, mấy trăm năm qua, quan hệ giữa hai nước đều là xâm lược và phản xâm lược!
Mấy trăm năm qua đi, Tề Vân tông một mực thủ hộ Hắc Thủy quốc, nhất là ở ngay thời kỳ mấu chốt, Tề Vân tông luôn ngăn cơn sóng dữ, đánh lùi mấy mươi lần Kiếm Nguyên đế quốc tấn công.
Bởi vì chiến tranh, đệ tử song phương chiến tử vô số kể, thậm chí, có chưởng giáo Kiếm Nguyên tông chết trong tay chưởng môn Tề Vân tông, Tề Vân tông ít nhất có sáu vị chân truyền, bốn vị trưởng lão bị Kiếm Nguyên tông giết chết.
Kiếm Nguyên tông, có thể nói là tử địch của Tề Vân tông, năm năm nay, bởi vì Huyễn Thần đế quốc, nước láng giềng của Kiếm Nguyên đế quốc đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ, Kiếm Nguyên đế quốc chịu áp lực trùng điệp, cho nên quan hệ với Hắc Thủy quốc mới thoáng nhẹ nhàng, nhưng ma sát nhỏ vẫn không ngừng.
- Đều thấy được chuyện vừa rồi, có cơ hội thì cứ hung hăng chèn ép Kiếm Nguyên tông cho ta!
- Còn có, chuyện đầu tiên cần giải quyết ở đại hội Ngũ Quốc năm nay là không thể để Nam Man bộ cướp đi Chiến Hồn Huyết Kỳ, chuyện thứ hai cần giải quyết là tuyệt đối không thể để cho Kiếm Nguyên đế quốc cướp đi Chiến Hồn Huyết Kỳ!
Đến lúc đó, các ngươi thà rằng phối hợp Huyễn Thần đế quốc để Huyễn Thần đế quốc cướp đi Chiến Hồn Huyết Kỳ, cũng không thể Kiếm Nguyên đế quốc cướp đi, đám người Kiếm Nguyên đế quốc thế nhưng đều là một lũ sói.
Chung trưởng lão nói.
Mọi người cùng gật đầu, Diệp Chân lại buồn bực.
Nói hồi lâu, Chung trưởng lão vậy mà không chút nhắc chuyện Hắc Thủy quốc mình cướp được Chiến Hồn Huyết Kỳ.
- Chung trưởng lão, vì cái gì nhất định phải phối hợp người khác, tự chúng ta cướp Chiến Hồn Huyết Kỳ về chẳng phải được rồi?
Diệp Chân nói.
- Tự mình cướp về...
Chung trưởng lão nở nụ cười khổ:
- Ta cũng rất muốn.... Có điều, hi vọng... Không lớn....
- Một trăm năm, tổng cộng có hai mươi lần Ngũ Quốc đại hội, số lần Hắc Thủy quốc chúng ta đoạt lại Chiến Hồn Huyết Kỳ, các ngươi đoán có mấy?
Chung trưởng lão hỏi.
- Số lần Hắc Thủy quốc chúng ta cướp được Chiến Hồn Huyết Kỳ hẳn tương đối ít.
Ta đoán, ba lần?
Hàn Thạch tương đối lạc quan!
Chung trưởng lão cười khổ.
- Theo như vẻ mặt này của trưởng lão ngươi, hai lần cũng không có khả năng, một lần đi!
Cao Hành Liệt nói.
Chung trưởng lão tiếp tục cười khổ.
Lần này, Diệp Chân rốt cục giật mình.
- Chung trưởng lão, sẽ không phải một lần cũng không có đó chứ?
Chung trưởng lão lúc này mới nhẹ gật đầu.
- Không sai, một lần cũng không có!
- Không phải lão phu ta đả kích lòng tin của các ngươi! Bên trong năm quốc, thực lực Hắc Thủy quốc chúng ta, thậm chí ngay cả Nam Man bộ cũng không bằng! Nếu không phải một mực chơi đùa mánh khóe trên ngoại giao, Tề Vân tông chúng ta lại có một kiện Linh khí trấn tông, chỉ sợ Hắc Thủy quốc mười năm trước đã bị Kiếm Nguyên đế quốc chiếm đoạt!
- Nhiều lời vô ích, tóm lại, mọi việc các ngươi hết sức nỗ lực, không thẹn lương tâm là tốt rồi!
....
Tốc độ của Ô Vân Phá Phong Chuẩn cực nhanh, tốc độ phi hành gấp mười lần võ giả
Dẫn Linh cảnh, gấp hai tốc độ phi hành của võ giả Hóa Linh cảnh đỉnh phong, một canh giờ, dễ dàng bay ra hai nghìn dặm đường.
Ô Vân Phá Phong Chuẩn phi hành một ngày một đêm, ba người Diệp Chân, Cao Hành Liệt, Hàn Thạch đang nhắm mắt tu luyện đồng thời mở mắt.
Nói cho đúng là bị một đạo khí tức để cho bọn họ hãi hùng khiếp vía đánh thức, lông tóc cả người Vân Dực Hổ tiểu Miêu bên cạnh Diệp Chân càng dựng hết lên.
Phương xa, một tòa sơn phong đen như mực cao ngất, quái thạch lởm chởm, càng có một đạo cô phong giống như một chuôi trường thương, trực chỉ không trung, phảng phất giống như một tôn Ma Thần tản ra khí tức làm cho người bất an.
Khí tức bừng tỉnh ba người Diệp Chân phát ra từ toà sơn phong đen như mực này.
- Đều thức tỉnh đúng không, vậy đúng rồi, chúng ta đã đến Ma Hồn Sơn!
Chung trưởng lão cười nói, khống thú linh phù quang trong tay lập lòe, Ô Vân Phá Phong Chuẩn phát ra một tiếng hô, lao về giữa sườn núi.
Chỗ giữa sườn núi, vài tòa doanh trướng đã đột ngột mọc lên từ mặt đất, loáng thoáng có đầu người nhốn nháo, ra mấy chục mét, một Kim Sí Phiên Thiên Điêu vừa mới đáp xuống, tầm mười tên đệ tử thân mang trang phục Kiếm Nguyên tông đang xây dựng lều vải.
Nhìn thấy Ô Vân Phá Phong Chuẩn chở bọn người Diệp Chân rơi xuống, vài tên đệ tử
Kiếm Nguyên tông trong nháy mắt dừng tay.
Trong đó. một tên đệ tử Kiếm Nguyên tông lại còn cực kỳ phách lối đi lên phía trước cười nhạo nói.
- Ôi, vừa rồi va chạm vậy mà không có ngã chết các ngươi, mạng các ngươi cũng thật lớn!
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có gan lặp lại lần nữa!
Cao Hành Liệt tức giận một bụng tiến lên trước một bước, phảng phất như một đầu hung thú, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía tên đệ tử Kiếm Nguyên tông kia.
- Có gan? Đại gia gan lớn lắm!
Tên đệ tử Kiếm Nguyên tông kia cực hướng đến ba người Diệp Chân mà vỗ vỗ đũng quần, một bên đập, một bên nói.
- Vừa rồi không có ngã chết các ngươi nà? Ta đã nói, có gan ngươi cắn...
Cao Hành Liệt vô cùng tức giận, Diệp Chân cũng tức không kém, trực tiếp động thủ.
Hưu!
Trực Bộ trong Truy Tinh Bộ, bước ra một bước!
Có lẽ tên đệ tử Kiếm Nguyên tông kia hung hăng càn quấy quá mức, có lẽ không ngờ có người thực sự có can đảm động thủ, có lẽ tốc độ của Diệp Chân quá nhanh, quá đột nhiên.
Trong nháy mắt đấy, thân hình Diệp Chân đã xuất hiện ở phía sau hắn, tay phải đưa về phía trước liền gắt gao giữ cổ họng của hắn, Chân Nguyên Kiếm Chỉ trên tay trái Diệp Chân tuôn ra, trực tiếp chỉa vào ngực tên đên tử Kiếm Nguyên tông kia, hắn đến cả linh khí hộ thể cũng không xuất ra đã bị Chân Nguyên Kiếm Chỉ của Diệp Chân đâm rách da ngực, kiếm lực ẩn mà không phát!
- Ta nếu là ngươi liền sẽ ngoan ngoãn, Linh Lực trong cơ thể ngươi hơi có dị động, tay phải của ta liền sẽ bóp nát cổ họng của ngươi, Linh kiếm tay trái ta sẽ sẽ đâm thủng trái tim của ngươi, lại còn càn quấy...
Diệp Chân dùng một loại ngữ khí cực kỳ tàn nhẫn nói.
Trong cơ thể tên đệ tử Kiếm Nguyên tông kia bắt đầu khởi động Linh Lực theo bản năng, nghe thế nhanh chóng ngừng lại!
Đứng im không dám động.
Bởi vì hắn cảm giác được, Linh kiếm đang ở trước ngực của hắn đã đâm vào ba tấc, cách trái tim hắn chỉ còn chưa đến một tấc.
- Làm gì!
- Hỗn đản, muốn chết, mau thả Trịnh Sảng ra!
Lúc này, hơn mười vị đệ tử Kiếm Nguyên tông đang dựng lều vải mới phản ứng lại, thân hình chớp động, xoát xoát xoát liền bao vây bốn người Diệp Chân, Hàn Thạch, Cao Hành Liệt, Chung Ly vào giữa!