Tạo Hóa Chi Vương

Chương 172: Quốc Uy, Là Được Đánh Ra!

Chương 172: Quốc Uy, Là Được Đánh Ra!
- Móa, không muốn bị loạn kiếm đánh chết, liền thả người cho lão tử!
Nội môn đệ tử Kiếm Nguyên tông - Lữ Tự Hùng hướng về phía Diệp Chân rống giận.
Răng rắc!
Âm thanh xương vỡ vụn cổ họng Trịnh Sảng bị Diệp Chân bắt giữ vang lên.
- Hừ, thử xem, nhìn xem ai chết trước!
Diệp Chân cười lạnh.
Hàn Thạch rút trường kiếm ra khỏi vỏ, khí thế quanh thân Cao Hành Liệt bão táp, linh quang lóe quanh thân Chung trưởng lão, tiến lên trước một bước, trong nháy mắt để mười tên đệ tử Kiếm Nguyên tông lui về phía sau!
Cùng thời khắc đó, Chung trưởng lão truyền âm cho Diệp Chân.
- Diệp Chân a, chơi đùa là được rồi, hiện tại cũng không thể giết người!
- Trưởng lão, ta biết nặng nhẹ!
- Chung Vô Mệnh, mấy ngày không gặp, tính tình hung lệ dữ, lập tức thả người cho ta!
Trưởng lão Kiếm Nguyên tông - Trâu Trì từ một tòa trong trướng bồng nộ khí trùng thiên lao ra, vừa đi, vừa mắng.
- Ranh con, dám đụng đến người Kiếm Nguyên tông chúng ta, chán sống!
Răng rắc!
Tay Diệp Chân động một cái, vận kình, Trịnh Sảng liền phát ra một tiếng hét thảm, xương quai xanh đầu vai trực tiếp bị Diệp Chân nặn gãy, nhẹ nhàng xé ra, xương trắng đều lộ ra ngoài.
- Nếu ta lại nghe một chữ thô tục, liền hủy nát xương cốt toàn thân hắn!
- Thằng ranh con, ngươi dám. . .
Răng rắc!
Một khối xương vỡ của Trịnh Sảng vậy mà bị Diệp Chân ngạnh sinh chụp ra từ trong thịt, thời khắc máu tươi tuôn ra, Trịnh Sảng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng một cử động cũng không dám.
Linh kiếm Diệp Chân cách trái tim hắn cũng chỉ có một tấc, nếu biên độ run rẩy của hắn hơi lớn chút. Cho dù Diệp Chân không giết hắn, hắn cũng sẽ tự rung người mà giết chết chính mình a
Trưởng lão Kiếm Nguyên tông Trâu Trì đang muốn mắng chửi người mạnh mẽ nuốt lời mắng người vào trong bụng, ánh mắt xoay chuyển, thần sắc cực kỳ ngưng trọng nhìn về phía Chung Ly.
- Chung Vô Mệnh, các ngươi có ý gì, muốn đổ máu một trận ở chỗ này?
- Đổ máu liền đổ máu, đệ tử Kiếm Nguyên tông các ngươi, lão phu cũng không phải chưa từng giết!
- Ngươi nghĩ lão phu thực sự không dám? Lão phu liều mạng để Đỗ Sảng một người chết, tiêu diệt bốn người Tề Vân tông các ngươi cũng là kiếm lời !
Quát chói tai một tiếng, một đạo khí tức kinh khủng bay lên từ trên người Trâu Trì.
- Trâu trưởng lão, ngươi đây là ý gì?
Tam hoàng tử Hắc Thủy quốc - Chu Hỗn mang theo mấy tên võ giả từ một lều vải khác đi tới. Cơ hồ là đồng thời, trưởng lão Ly Thủy Tông - Ly Thạch đi ra cùng Tam hoàng tử cũng gầm lên.
- Muốn diệt Tề Vân tông, cũng phải hỏi một chút Ly Thủy Tông chúng ta có đáp ứng hay không!
Trưởng lão Kiếm Nguyên tông - Trâu Trì nghe được tiếng Ly Thạch gầm lên. Vẫn không cảm giác được kỳ quái gì. Thế nhưng đệ tử Ly Thủy Tông - Thường An sau lưng Ly Thạch kì quái lại trước.
- Trưởng lão. Tại sao chúng ta phải giúp Tề Vân tông, người của bọn hắn bị diệt không phải. . .
Ba!
Thường An chưa nói hết câu đã bị Ly Thạch tát mạnh một cái lui mấy bước, một tát này cực nặng, khóe miệng chảy xuống máu tươi.
- Hỗn trướng, gia sự và quốc sự, không phân rõ sao? Lại không biết nặng nhẹ như thế, lão phu lập tức đuổi ngươi ra khỏi Ly Thủy Tông!
Thường An lập tức sợ ngây người.
Nói một câu liền muốn đuổi hắn ra khỏi Ly Thủy Tông, Ly Thạch trưởng lão cho tới bây giờ không có phát hỏa lớn đến vậy!
Bốn người Ly Thủy Tông, cộng thêm năm người tính cả một vị cung phụng dẫn đội của hoàng thất Hắc Thủy quốc, còn có hai tên đệ tử tiểu tông lập tức lách mình tới giằng co cùng đệ tử Kiếm Nguyên tông.
Trong mắt Diệp Chân lại hiện lên một tia tán thán, Ly Thủy Tông có thể nhanh như vậy quật khởi cũng không phải không có đạo lý, chỉ dựa vào một câu nói kia của Ly Thạch trưởng lão, dã tâm Ly Thủy Tông tuyệt đối không nhỏ.
Diệp Chân cũng không phải mãng phu tìm phiền toái cho sư huynh đệ, vừa rồi vì thấy được lều vải hoàng thất Hắc Thủy quốc mới nhanh như tia chớp động thủ, chuẩn bị trút cơn giận.
Thời gian trong nháy mắt, song phương biến thành thế lực ngang nhau, lúc này, một trưởng lão dẫn đội khác của Kiếm Nguyên tông cũng chạy đến, có điều, vu sự vô bổ.
- Chung Vô Mệnh, náo đủ chứ? Náo đủ rồi để đệ tử ngươi thả người đi!
Trưởng lão Kiếm Nguyên tông Trâu Trì quát.
Không đợi Chung trưởng lão mở lời, Diệp Chân trước hết cười lạnh.
- Thả người? Thả người có thể, để hắn trước xin lỗi chúng ta!
- Xin lỗi cái gì?
Trâu Trì biến sắc.
- Sự tình chính các ngươi làm, các ngươi không biết?
Diệp Chân quát to.
Lúc này, Trâu Trì phản ứng lại.
- Tiểu tử, ta không với nói chuyện với ngươi, ta nói với Chung Vô Mệnh!
- Tốt, ngươi và Chung trưởng lão chậm rãi trò chuyện, ta trước bào chế cái tên Trịnh Sảng này một hồi!
Cũng không quản sắc mặt Trâu Trì trở nên hết sức khó coi, Diệp Chân bỗng nhiên tung một trảo đến miệng vết thương của Trịnh Sảng.
- Ngươi tự mình xin lỗi hay để ta lại hủy thêm một khúc xương trên người ngươi?
Trịnh Sảng cũng được xem như một tên cứng đầu, nhưng bị thủ đoạn của Diệp Chân dọa sợ.
Vừa rồi Trâu trưởng lão mắng một câu, liền rút ra một đoạn xương quai xanh nhỏ của hắn, cũng may hắn là võ giả Dẫn Linh cảnh, dùng linh dược thúc đẩy sinh trưởng nửa năm, còn có thể dài ra, nếu là người bình thường, trực tiếp đã thành tàn phế.
Nhưng dù là như thế, nếu xương cốt trên người bị hủy nhiều, hắn coi như triệt để biến thành tàn phế.
Huống hồ, Linh kiếm còn đang cắm bên ngoài trái tim của hắn đây!
- Thật xin lỗi. . . Ta nói xin lỗi. . . Ta không nên mắng chửi người. . .
Trịnh Sảng trực tiếp nhận sợ, sắc mặt đám người Kiếm Nguyên tông, nhất là trưởng lão Trâu Trì lập tức biến thành màu đen.
Mất mặt a, mặt mũi bị mất hơi lớn a.
Có điều, ai kêu ngươi gây sự trước, giờ còn bị người ta bắt lại, đành phải chịu!
- Chỉ là mắng chửi người thôi sao?
- Trên đường tới đây, có phải con rùa nhà ngươi cố ý thôi động Kim Sí Phiên Thiên Điêu va chạm chúng ta hay không?
- Nói, có phải hay không!
- Không phải, không phải ta!
Việc này quả thật oan uổng Trịnh Sảng, nhưng Diệp Chân lại luốn oan uổng hắn đấy.
- Hừ, không phải ngươi? Vậy do tên vương bát đản làm nào ra?
Trịnh Sảng ngây dại, chuyện như vậy, mọi người đều biết, nhưng hắn không dám nói ra.
Khuôn mặt trưởng lão Trâu Trì bên cạnh đã trở nên tái nhợt, xanh mét.
- Chung Vô Mệnh, ngươi nhất định phải tiếp tục chơi như vậy?
Trâu Trì hít một hơi dài, cưỡng chế nộ khí trong lòng, quát!
- Rất tốt, kỳ thật lão phu cũng muốn biết là do tên rùa đen nào thôi động Kim Sí Phiên Thiên Điêu đánh lén chúng ta!
Lập trường của Chung trưởng lão lại cực kỳ kiên định!
Ánh mắt Trâu Trì trầm xuống, nhìn về phía Tam hoàng tử Chu Hỗn, trầm giọng nói.
- Tam hoàng tử, ngươi là thống soái Hắc Thủy quốc tham gia Ngũ Quốc đại hội lần này, Hắc Thủy quốc các ngươi đang muốn khai chiến cùng Kiếm Nguyên đế quốc chúng ta phải không?
- Chuyện này. . . .
Tam hoàng tử Chu Hỗn không biết trả lời thế nào.
- Khai chiến thì khai chiến, cũng không phải không có đánh qua với Kiếm Nguyên đế quốc các ngươi! Chân truyền Kiếm Nguyên tông các ngươi, lão phu cũng làm thịt qua một tên đây!
Ngay tại thời điểm Tam hoàng tử Chu Hỗn do dự, trưởng lão Ly Thủy Tông - Ly Thạch đã trả lời thay Chu Hỗn.
- Được rồi, ngươi không nói. Vậy ngươi liền nói xin lỗi thay con rùa đen này đi!
Nói ngươi xin lỗi thay cho con rùa đen đã đánh lén chúng ta, ta sẽ tha cho ngươi!
Nghe được câu nói này của Diệp Chân, Trịnh Sảng thật sự rất muốn khóc thét, cái này còn không bằng một đao giết hắn đi. Con rùa đen trong miệng Diệp Chân không phải người khác, chính là trưởng lão Trâu Trì a.
- Không nói thật sao?
Diệp Chân cười lạnh, trong lúc cười, đại thủ bằng Linh lực từ tay trái dọc theo thân người đưa về phía đũng quần Trịnh Sảng.
- Ngươi vừa mới vỗ đũng quần chửi chúng ta, còn nói không phục cứ đến cắn ngươi!
Lão tử không cắn ngươi, lão tử bóp vỡ trứng của ngươi thôi!
Xoạt!
LINH lực đại thủ của Diệp Chân bỗng nhiên nắm lại.
- Nói, ta nói!
Trong nháy mắt đấy, Trịnh Sảng hét rầm lên!
So sánh với thằng em của mình, câu nói kia thực tế không tính là gì.
Chỗ chết người nhất chính là, Diệp Chân trước đó ra tay ác độc, Trịnh Sảng đã nhìn ra, đối phương nói được thì làm được!
- Ta nói, ta thay tên rùa đen thôi động Kim Sí Phiên Thiên Điêu đánh lén kia xin lỗi các ngươi! Là chúng ta không đúng, chúng ta không nên nửa đường đánh lén các ngươi!
Cảm giác được Diệp Chân đang phát lực, Trịnh Sảng nhắm mắt hét ầm lên.
"Ha ha ha ha. . ."
Mọi người Tề Vân tông, Ly Thủy Tông, Hắc Thủy hoàng thất cười to, thậm chí vài toà lều vải xa xa bên cạnh cũng truyền tới tiếng cười to.
Mặt mo của Trâu Trì đã biến thành màu đỏ tím!
- Tốt, Diệp Chân ta nói lời giữ lời, ngươi nói, sẽ tha cho ngươi!
Một chưởng, Diệp Chân liền đẩy Trịnh Sảng ra ngoài.
Cơ hồ là đồng thời, sắc mặt nội môn Đại sư huynh Kiếm Nguyên tông - Lữ Tự Hùng biến đổi.
- Cái gì, ngươi chính là Diệp Chân?
Trong lúc gầm lên, thân hình nhanh như tia chớp đánh về phía Diệp Chân!
- Cút ngay cho ta!
Một tiếng gầm vang lên, Cao Hành Liệt đã sớm chuẩn bị oanh cánh tay phải biến lớn của mình ra.
Ầm!
Lữ Tự Hùng gầm lên đánh lén Diệp Chân liền bị Cao Hành Liệt đánh lui hơn mười bước, trong nháy mắt tiếp theo, âm thanh đao kiếm huy động không ngừng vang lên. võ giả Hắc Thủy quốc cùng Kiếm Nguyên quốc trong nháy mắt giằng co lẫn nhau.
- Hừ, Kiếm Nguyên tông các ngươi quả nhiên thích đánh lén nhất, vừa rồi là con rùa đen, Lữ Tự Hùng ngươi cũng như thế, Lữ Tòng Phi kia cũng như vậy!
Trong lòng suy nghĩ thật nhanh, Diệp Chân đã hiểu tiền căn hậu quả mọi chuyện.
Ngày ấy ngoài phủ Hắc Thủy di bên, Diệp Chân vì tru sát Thanh Y Ngũ Sát, để đồng lõa của Lữ Tòng Phi là Tửu Liệt chạy trốn, lúc đó liền biết, Kiếm Nguyên tông nhất định sẽ biết chuyện hắn giết Lữ Tòng Phi.
Đã sớm có chuẩn bị tâm lý, Kiếm Nguyên tông lại là tử địch của Tề Vân tông cùng Hắc Thủy quốc, Diệp Chân không có chút nào e sợ!
- Quả nhiên là ngươi chém giết đường đệ của ta!
Lữ Tự Hùng gầm lên.
- Lữ Tòng Phi thế nhưng là một trong ba mươi sáu tinh anh để tử nội môn Kiếm Nguyên tông chúng ta, tiểu tử, ngươi trước giết nội môn tinh anh Kiếm Nguyên tông chúng ta, bây giờ làm tổn thương đệ tử ta, Ngũ Quốc đại hội lần này, tiểu tử ngươi chết chắc rồi!
- Hừ, Tam hoàng tử, các ngươi cứ cầu nguyện đi, cầu nguyện Kiếm Nguyên đế quốc chúng ta không cướp được Chiến Hồn Huyết Kỳ, nếu không, hừ…!
Hừ lạnh một tiếng, trưởng lão Kiếm Nguyên tông tỏ vẻ sắc mặt khó coi tới cực điểm mang theo thủ hạ đệ tử quay người rời đi.
Đổ máu?
Bọn hắn cũng không dám!
Kiếm Nguyên tông trước tiếp Huyễn Thần đế quốc, cõng tiếp Hắc Thủy quốc, phía bắc lại dính liền với Nam Man bộ chỉ cách một ngọn núi, Chiến Hồn Huyết Kỳ, bọn hắn đều coi trọng hơn so với ai khác.
- Ha ha, Diệp Chân, không hổ là đệ tử Tề Vân tông ta! Một hơi hôm nay, thở ra thoải mái, thở ra rất thoải mái a!
Người Kiếm Nguyên tông rời đi, Thất trưởng lão Chung Ly lập tức vui cười.
Tất cả mọi người Hắc Thủy quốc nở nụ cười, nhưng Tam vương tử Chu Hỗn lại khẽ nhíu mày.
- Diệp Chân, về sau không thể xúc động như thế này, nếu dẫn đến hai nước đại chiến, vậy thì phiền toái!
Tam hoàng tử Chu Hỗn nói câu này để mọi người đang cười ha hả cứng đờ.
- Tam hoàng tử, ngươi không phải cho rằng, chúng ta không chọc giận hắn, Kiếm Nguyên đế quốc cũng sẽ không đến đánh chúng ta?
Chung Ly cực kỳ bất mãn quát.
- Diệp Chân, mặc dù từ trên xuống dưới Ly Thủy Tông chúng ta hận ngươi thấu xương, nhưng hôm nay, lão phu vẫn muốn giơ ngón tay cái cho ngươi! Đám cháu trai Kiếm Nguyên tông này, ngươi đánh tốt, mắng hay, tăng thêm uy phong!
Đang khi nói chuyện, Ly Thạch trưởng lão lại chỉ vào Diệp Chân nói với ba gã đệ tử Ly Thủy Tông.
- Thấy được chưa, về sau đụng phải cháu trai Kiếm Nguyên tông, có cơ hội liền hung hăng đánh cho lão phu, đánh vào chỗ chết! Đám cháu trai Kiếm Nguyên tông này, tất cả đều thích bỏ đá xuống giếng, vô sỉ tiện nhân nhớ đánh không nhớ ăn!
Lời Ly Thạch trưởng lão vừa nói ra để sắc mặt Tam hoàng tử Chu Hỗn lập tức trở nên không được tự nhiên.
Vừa rồi hắn còn muốn giáo huấn Diệp Chân thêm vài lời, nhưng minh hữu của hắn ——
Ly Thạch trưởng lão Ly Thủy Tông vậy mà công khai ủng hộ Diệp Chân, cái này cùng đánh hắn mặt thì quả thật không có bất kỳ khác biệt gì.
- Tam hoàng tử, có một điều ngươi phải nhớ kỹ, quốc uy là đánh ra, đổ máu xây nên!
Ly Thạch trưởng lão dùng một loại ngữ điệu giáo huấn trầm giọng nói.
Khuôn mặt Tam hoàng tử càng quẫn bách nhưng vẫn chắp tay nói.
- Đa tạ Ly Thạch trưởng lão dạy bảo, Tiểu Vương nhớ kỹ!
Lúc này, Thất trưởng lão Chung Ly cho Ly Thạch một ánh mắt khi dễ, ý kia là —— nhìn Ly Thủy Tông các ngươi chọn hoàng tử kìa?
Ly Thạch lại bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, hoàng tử hoàng thất có chút thành tựu đâu có nhiều, bọn hắn có lựa chọn khác sao?
- Tốt rồi, chúng ta cũng nhanh dựng lều đi, đoán chừng chưa đến một ngày, Ma Hồn chiến trường Ma Hồn Sơn sẽ mở ra. . . .
Oanh!
Khi nói chuyện, mặt đất dưới lòng bàn chân đột nhiên lắc lư kịch liệt, một đạo huyết quang dày đặc phun ra từ đỉnh cao nhất Ma Hồn Sơn, toàn bộ bầu trời lập tức trở nên đỏ như máu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất