Chương 203: Phong Ba Về Thành
Chiến Hồn Huyết Kỳ là do Diệp Chân đoạt, nhưng có để cho Diệp Chân tiếp tục nắm giữ hay không là một chuyện khác, sau khi trở lại Hắc Thủy Vương Thành, khẳng định sẽ thương nghị do ai nắm giữ Chiến Hồn Huyết Kỳ, điểm này, Diệp Chân có thể khẳng định.
Có điều, suy đoán ra điểm này, Diệp Chân tuyệt không tức giận, đây là chuyện thuận lý thành chương.
Coi như Diệp Chân đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ từ Ma Hồn chiến trường, vậy một mình Diệp Chân cũng không cách nào bảo trụ Chiến Hồn Huyết Kỳ.
Vì bảo trụ Chiến Hồn Huyết Kỳ, cao tầng Tề Vân tông và Kiếm Nguyên tông cơ hồ là dốc hết toàn lực, bản thân Chung Ly và Ly Thạch bị trọng thương không nói, càng là cảnh giới rơi xuống, trả giá thật sự quá lớn.
Hơn nữa tác dụng của Chiến Hồn Huyết Kỳ quá cường đại, quả thực là trọng khí của quốc gia!
Vừa rồi lúc chiến đấu với Kiếm Nguyên tông, dưới tình huống nhân số không ngang nhau, được Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, Hắc Thủy quốc lại có thể liều mạng đánh ngang tay với Kiếm Nguyên tông.
Sau đó, Diệp Chân mạo hiểm làm Chiến Hồn Huyết Kỳ tấn cấp đến cấp hai, Chiến Hồn Huyết Kỳ tăng phúc bốn thành chiến lực, Kiếm Nguyên tông đại bại trở về, còn để lại năm bộ thi thể!
Năm bộ thi thể này không phải năm bình dân bách tính, càng không phải năm chân truyền, mà là năm trưởng lão Hồn Hải cảnh. Gần với cường giả Chú Mạch cảnh.
Trong toàn bộ Hắc Long Vực, số lượng Chú Mạch cảnh chỉ đếm được trong hai bàn tay, nhưng cường giả Hồn Hải cảnh cũng vô cùng thưa thớt.
Theo Diệp Chân biết, ở Hắc Thủy quốc, võ giả Hồn Hải cảnh mặt ngoài ước chừng có hơn hai mươi người, tính cả cường giả ẩn dấu không xuất thế, ba mươi cường giả
Hồn Hải cảnh là cao nhất.
Kiếm Nguyên tông là tử địch của Hắc Thủy quốc, số lượng võ giả Hồn Hải cảnh không sai biệt lắm với Hắc Thủy quốc. Có cao lắm cũng chỉ ngoài ba mươi!
Hiện nay, thoáng cái đã bị tiêu diệt năm người, phần tổn thất này, lớn bao nhiêu, đau nhức bao nhiêu, sợ chỉ có Kiếm Nguyên tông biết được.
Bởi vậy, có thể thấy được Chiến Hồn Huyết Kỳ tuyệt đối là bảo bối thời khắc mấu chốt có thể phá vỡ thành quả chiến đấu!
Cũng chính vì vậy, Diệp Chân muốn nghĩ trăm phương ngàn kế giữ Chiến Hồn Huyết Kỳ lại trong tay của mình.
Thời khắc mấu chốt, nói không chừng có thể bằng vào Chiến Hồn Huyết Kỳ lật bàn.
Nhưng Chiến Hồn Huyết Kỳ nhận chủ cũng không phải duy nhất.
Cái này quyết định cao tầng Hắc Thủy quốc có thể lấy đi Chiến Hồn Huyết Kỳ từ trong tay Diệp Chân hay không.
Nếu những người khác mở lời Diệp Chân còn có thể từ chối, nếu chưởng môn Quách Kỳ Kinh mở lời, Diệp Chân tuyệt đối không cách nào từ chối.
Huống hồ, cao tầng Hắc Thủy quốc lấy Chiến Hồn Huyết Kỳ từ trong tay Diệp Chân đi cũng không phải tất cả đều là ác ý cướp đoạt chiến lợi phẩm.
Có thể đoán được, tác dụng của Chiến Hồn Huyết Kỳ khủng bố như thế, như vậy Kiếm Nguyên tông khẳng định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đoạt lại Chiến Hồn Huyết Kỳ, dưới tình huống bình thường, bằng vào thực lực của Diệp Chân rất khó giữ vững Chiến Hồn Huyết Kỳ.
Diệp Chân đoán, đây cũng là nguyên nhân cao tầng Hắc Thủy quốc phải giữ Chiến Hồn Huyết Kỳ!
Lý do này cũng là lý do Diệp Chân không cách nào từ chối!
Nói toạc ra, lấy tu vi Dẫn Linh cảnh đỉnh phong của Diệp Chân cũng không cách nào giữ vững Chiến Hồn Huyết Kỳ.
Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hậu quả kia quả thực thiết tưởng không chịu nổi.
- Đến cùng thế nào mới có thể giữ Chiến Hồn Huyết Kỳ ở lại trong tay của mình đây?
Diệp Chân nhíu mày suy tư.
Chiếu tình huống trước mắt, Diệp Chân muốn bảo vệ Chiến Hồn Huyết Kỳ ở trong tay mình, quả thực khó hơn lên trời!
Diệp Chân có thể đoán được, cho dù xuất phát từ mục đích bảo trụ Chiến Hồn Huyết Kỳ, hay xuất phát từ mục đích bảo hộ Diệp Chân, chưởng môn Quách Kỳ Kinh cũng sẽ không để Diệp Chân tiếp tục nắm giữ Chiến Hồn Huyết Kỳ, cái này là điều khiến Diệp Chân đau đầu nhất, cũng không cách nào từ chối!
Trên đường đi, Diệp Chân vẫn luôn trầm tư suy nghĩ, thẳng đến khi bay về tới Hắc Thủy Vương Thành, Diệp Chân cũng không nghĩ ra một biện pháp thích đáng.
Chưởng môn Tề Vân tông, Chưởng môn Ly Thủy Tông, còn có cơ hồ tất cả trưởng lão của hai tông cũng không phải chống đỡ Hắc Thủy Vương Thành, đã sớm nhận được phù tấn Hắc Thủy hoàng thất, đã sớm dốc hết toàn lực.
Cách Hắc Thủy Vương Thành mười dặm, Diệp Chân đã thấy tinh kỳ mọc lên san sát như rừng, nghi vệ quân của Hắc Thủy quốc nghênh hầu tại đó.
Không chỉ là nghi vệ quân, ba ngàn vương hầu của Hắc Thủy Vương Thành, hơn mười hoàng tử bao gồm cả Đại hoàng tử Chu Huyễn đều đứng ở nơi đó, người thống trị cao nhất của Hắc Thủy quốc - Nguyên Khang Đại Đế còn đứng phía trước nhất hoan nghênh đội ngũ.
Trận thức này, cơ hồ là quy mô cả nước hoan nghênh.
Thật xa, thân hình dài rộng Nguyên Khang Đại Đế mang theo một đám vương công quý tộc bay lên trời, lại tự mình nghênh đón trước năm dặm.
- Quách chưởng môn, Sở chưởng môn, các ngươi vì đế quốc lập này công huân bất thế, khổ cực! Ta ra đón, là nên phải đấy, nên phải đấy!
Nguyên Khang Đại Đế cười đến mặt đều chen thành một đoàn, hơn nữa trước mặt Quách Kỳ Kinh và Sở Thái Bình không có mảy may kiêu ngạo của đế vương Sau đó, tự nhiên là lời khách sáo liên tiếp để lỗ tai Diệp Chân sinh kén, tự nhiên cũng không có chuyện của đám võ giả Dẫn Linh cảnh Diệp Chân này.
Đột nhiên, lỗ tai Diệp Chân khẽ động, Diệp Chân hình như nghe đã có người kêu tên của mình.
Ngẩng đầu nháy mắt, Diệp Chân nhìn thấy gương mặt tròn tròn mập mạp của Nguyên Khang Đại Đế đang cười hì hì nhìn mình.
- A, ngươi chính là người đã lập đại công trong Ma Hồn chiến trường, đoạt Chiến Hồn Huyết Kỳ, Diệp Chân Diệp thiếu hiệp, quả thật tuấn tú lịch sự, uy thế bất phàm!
Nguyên Khang Đại Đế nói.
- Tham kiến bệ hạ!
Diệp Chân hơi khom người một cái.
Đây là chỗ tốt của võ giả Dẫn Linh cảnh hoặc nói đệ tử chân truyền, không chỉ có thể gặp quan không bái, gặp vua không bái, ngay cả nhìn thấy đế vương chí tôn, cũng có thể đứng ngạo nghễ!
- Diệp thiếu hiệp lập công lớn như thế, trẫm tuyệt đối sẽ không keo kiệt, Diệp thiếu hiệp còn có người nhà, có thể nhanh chóng báo lên, lấy thuận tiện trẫm luận công ban thưởng tước vị!
Lúc này nói chuyện với Diệp Chân, Nguyên Khang Đại Đế xưng hô trở thành "Trẫm", mà không phải xưng ‘ta’ như vừa rồi trước mặt Quách Kỳ Kinh và Sở Thái Bình.
Bởi vậy có thể thấy được, lực ảnh hưởng của tông môn võ đạo đối với đế quốc đến cùng bao lớn, đế vương cũng không dám tự xưng vương trước mặt chưởng môn!
Nghe vậy, đám người Hàn Thạch, Cao Hành Liệt, Vạn Chiến Quân, Ngưu Thanh, Đông Uy sau lưng Diệp Chân đều cười.
Phong tước.
Tước vị của Hắc Thủy đế quốc vẫn rất trân quý.
Mặc dù đám võ giả bọn hắn không thèm tước kia, có tước cũng không có tác dụng gì, nhưng gia tộc cần. Một cái tước vị đủ để tổ tiên cảm thấy an ủi, đưa lên một phần lễ lớn nhất cho phụ mẫu.
Diệp Chân cũng giống như vậy.
Bởi vì tiến quân võ đạo, không cách nào tận hiếu với phụ mẫu. Diệp Chân hơi cảm thấy thẹn với phụ mẫu, bây giờ chợt nghe xong Nguyên Khang Đại Đế phải ban cho tước, đây chính là đại hảo sự, nghĩ đến phụ mẫu mà biết chuyện này nhất định sẽ phi thường cao hứng.
Cao hứng rất nhiều, trong lòng Diệp Chân đột nhiên khẽ động.
Lần này lập đại công, đế quốc phong thưởng là xứng đáng, nhưng Nguyên Khang Đại Đế cấp thiết biểu thị muốn thưởng lớn cho mình như vậy, cái này có chút không thích hợp?
- Diệp Chân trước cảm ơn bệ hạ!
- Này công nên thưởng, nên phải đấy! Diệp Chân, nghe nói trong trận đại chiến với Kiếm Nguyên tông đến đây cướp cờ, Chiến Hồn Huyết Kỳ đã lập được kỳ công bất thế.
- Đáng thương Hắc Thủy quốc ta, hơn một trăm năm còn chưa thấy qua Chiến Hồn Huyết Kỳ là cái dạng gì. Có thể lấy Chiến Hồn Huyết Kỳ ra để trẫm đánh giá không?
Nguyên Khang Đại Đế nói.
Yêu cầu này, không quá mức.
Lúc Diệp Chân gật đầu, lấy Chiến Hồn Huyết Kỳ ra, cầm trong tay, để Nguyên Khang Đại Đế quan sát.
Ngoài ý muốn, Nguyên Khang Đại Đế lại cười mị mị đưa tay ra về phía Diệp Chân, rất có ý tứ lấy Chiến Hồn Huyết Kỳ vào tay xem xét.
Trong chốc lát, sắc mặt Quách Kỳ Kinh và Sở Thái Bình đồng thời biến đổi.
Nguyên Khang Đại Đế coi như hạ thấp tư thái nhưng cũng là đương kim chí tôn của Hắc Thủy quốc, một kẻ chí tôn như hắn duỗi ra hai tay đi đón Chiến Hồn Huyết Kỳ trong tay Diệp Chân, đây đã là hạ mình.
Dưới tình huống bình thường, phần lớn người nhận lễ ngộ này đều sẽ ngoan ngoãn đưa Chiến Hồn Huyết Kỳ tới trong tay đối phương.
Không thể không nói, Nguyên Khang Đại Đế rất khôn khéo, khôn khéo đến lòng người đều nắm chắc đến vô cùng đúng chỗ.
Chỉ cần Chiến Hồn Huyết Kỳ đến trong tay Nguyên Khang Đại Đế, như vậy là một chuyện khác.
Chiến Hồn Huyết Kỳ nhận chủ không phải duy nhất, chính là năm nước đều biết, Nguyên Khang Đại Đế cũng biết.
Đến lúc đó, Nguyên Khang Đại Đế chỉ cần một câu trọng khí của Quốc gia là có thể đuổi Diệp Chân đi, giành lấy Chiến Hồn Huyết Kỳ.
Trước mặt nhiều người như vậy, Quách Kỳ Kinh và Sở Thái Bình tự nhiên không thể phát tác mà đánh mặt mũi của Nguyên Khang Đại Đế.
Chỉ cần Chiến Hồn Huyết Kỳ vào tay Nguyên Khang Đại Đế, muốn trở về sẽ rất khó khăn.
Đây cũng là nguyên nhân khi thấy Nguyên Khang Đại Đế đưa tay, sắc mặt Quách Kỳ
Kinh và Sở Thái Bình đồng thời kịch biến.
Nói thật, tư thái của Nguyên Khang Đại Đế thấp như vậy, cho dù Diệp Chân cũng không có tránh được Nguyên Khang Đại Đế tính toán.
Thấy Nguyên Khang Đại Đế đưa hai tay ra, Diệp Chân theo bản năng đưa Chiến Hồn Huyết Kỳ tới.
Nhưng ngay nháy mắt chuẩn bị đưa lên, một tia nghi hoặc vừa rồi làm cho Diệp Chân nháy mắt tỉnh ngộ!
Chiến Hồn Huyết Kỳ vào tay Nguyên Khang Đại Đế, Diệp Chân hắn còn có thể lấy trở về sao?
Diệp Chân vì bảo trụ Chiến Hồn Huyết Kỳ mà mưu đồ một đường, bây giờ đối thủ chân chính còn chưa tới, Chiến Hồn Huyết Kỳ trước hết phải bị Nguyên Khang Đại Đế cầm đi, Diệp Chân hắn há có thể cam tâm?
Nghĩ thông suốt điểm này, ngay khi ngón tay Nguyên Khang Đại Đế chạm vào Chiến
Hồn Huyết Kỳ, tay Diệp Chân bỗng nhiên co lại, thu hồi Chiến Hồn Huyết Kỳ.
Hai tay Nguyên Khang Đại Đế tiếp cờ đột nhiên thất bại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hết sức khó coi.
Một màn này lại làm cho Quách Kỳ Kinh và Sở Thái Bình đang nhíu chặt lông mày buông lỏng, thở dài một hơi.
Nếu là Chiến Hồn Huyết Kỳ bây giờ rơi vào tay Nguyên Khang Đại Đế, vậy thật là phiền toái.
- Diệp thiếu hiệp, đây là ý gì?
Bàn tính thất bại, Nguyên Khang Đại Đế sầm mặt lại, trầm giọng hỏi.
- Ây... Bệ hạ, là như vậy, thời khắc tay chạm vào Chiến Hồn Huyết Kỳ, bên trong sẽ có lực lượng thần bí trùng kích não hải, khiến cho người kịch liệt đau nhức khó chịu, ta sợ bệ hạ bị thương, cho nên thu tay lại!
Con ngươi đảo một vòng, Diệp Chân tìm một cái cớ thích hợp!
- A, Diệp thiếu hiệp ngược lại có lòng. Có điều, trẫm mặc dù không có Hóa Linh, nhưng ở Dẫn Linh cảnh đỉnh phong nhiều năm như vậy, chỉ là lực lượng trùng kích của Chiến Hồn Huyết Kỳ, vẫn chịu được...
- Bệ hạ, Thần Hồn của Tu vi của Diệp Chân, chính là rất cường đại, nói không chừng, thực sẽ đả thương bệ hạ!
Quách Kỳ Kinh tức thời không mặn không lạt tới một câu như vậy khiến cho sắc mặt Nguyên Khang Đại Đế cứng đờ.
- Bệ hạ, vẫn nên trước vào thành đi, chúng ta đại chiến với tặc tử Kiếm Nguyên tông, có phần hao tổn, càng có nhiều trưởng lão bị thương, nhu cầu cấp bách vào thành chữa thương!
Sở Thái Bình cũng lên tiếng!
Quách Kỳ Kinh và Sở Thái Bình kẻ xướng người hoạ triệt để làm cho Nguyên Khang Đại Đế không thể phản đối, chỉ có thể mời đám người đi đầu vào thành chữa thương!
Diệp Chân buông lỏng một hơi đồng thời cũng càng lo lắng.
Vừa trở về, Chiến Hồn Huyết Kỳ thiếu chút nữa đã vào tay Nguyên Khang Đại Đế, hắn đến cùng phải làm thế nào mới có thể bảo trụ được Chiến Hồn Huyết Kỳ đây?
Nhất là khi đối mặt với chưởng môn Quách Kỳ Kinh?
Lông mày Diệp Chân lần nữa nhíu chặt!