Tạo Hóa Chi Vương

Chương 248: Ngũ Độc Ấn Và Bí Cảnh

Chương 248: Ngũ Độc Ấn Và Bí Cảnh
Trong tầng thứ nhất Phù Vân Động, giường lớn siêu cấp do hoàng kim tinh khiết đúc thành để ngang chính giữa, bên trên giường lớn hoàng kim để đầy các loại trang sức trân bảo.
Bên trên đỉnh động khảm mấy chục viên dạ minh châu, quang hoa lưu chuyển, bảo quang chập chờn chiếu lên giường lớn màu vàng, trong nháy mắt, Diệp Chân có cảm giác như đang đi trong hoàng cung vô cùng xa hoa.
Diệp Chân ước lượng sơ, chỉ cái giường lớn siêu cấp do hoàng kim đúc thành đã nặng hai, ba vạn cân, tính cả những trân bảo kia, giường lớn đáng giá bốn mươi năm mươi vạn lượng hoàng kim.
Bốn mươi năm mươi vạn lượng hoàng kim cũng không nhiều, mỗi lần Diệp Chân vung tay đều hơn ngàn vạn hoàng kim, khiến cho Diệp Chân kinh ngạc chính là hoàng kim này đúc thành giường lớn.
Xem ra, chủ nhân Phù Vân Động này có cuộc sống cực kỳ xa xỉ.
Trừ giường lớn hoàng kim này, mọi thứ bên trong tầng thứ nhất này, phần lớn đều là vàng ròng, còn khảm các loại bảo thạch, ngay cả trên một cái bô cũng khảm một viên ngọc lục bảo.
Tầng này, hẳn là phòng ngủ chủ nhân Phù Vân Động, Diệp Chân nhìn một cái trong góc, phát hiện mười mấy bộ hài cốt, nhìn xương cốt, đều là thi cốt của nữ.
Vết thương trí mệnh, đều bị người một kiếm bêu đầu.
Diệp Chân hơi nghi hoặc, không biết bên trong Phù Vân Động xảy ra chuyện gì, kẻ thù xâm nhập sao? Giết hết toàn bộ mười mấy thị nữ.
Tầng thứ nhất ngoại trừ ước chừng hai ba trăm vạn lượng hoàng kim và thi cốt ra, Diệp Chân đều không phát hiện thứ gì.
Đi theo Dạ Minh Châu khảm trên vách động, Diệp Chân tiếp tục đi vào, tiến lên chưa đủ trăm mét, đi được chín bậc thang, đã tiến vào tầng thứ hai.
Tầng thứ hai không lớn, nhìn bố cục giá sách và bốn vách tường, bàn quân cờ, bàn để đàn, hẳn là thư phòng chủ nhân Phù Vân Động.
Đáng tiếc trên giá sách sớm đã không còn thư tịch. Chỉ còn lại có một đống sách bị thời gian ăn mòn. Trong một góc thư phòng, lại có tám cỗ thi cốt, đều là thi cốt nữ tính, tất cả đều bị một kiếm bêu đầu!
Khi bước vào tầng thứ ba, con ngươi Diệp Chân bất ngờ ngưng lại, một bộ xương khô ngồi xếp bằng, xuất hiện bên trong một gian tĩnh thất tầng thứ ba Phù Vân Động.
Dưới mông bộ xương khô, một bồ đoàn chất đầy ngọc mới tinh.
Ánh mắt Diệp Chân rơi vào trong tay trái khô lâu, một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa bên trên.
- Trữ vật giới chỉ?
Ba bước rồi hai bước, khi Diệp Chân định gỡ xuống cái trữ vật giới chỉ kia.
Nhưng trước khi lấy, Diệp Chân vẫn hướng về bộ xương khô cung kính thi lễ một cái.
- Tiền bối, mạo phạm!
Sau khi cẩn thận kiểm tra một phen không có bất kỳ khả nghi, Diệp Chân lấy trữ vật giới chỉ trong tay trái khô lâu xuống.
Thần niệm tràn vào, bên trên trữ vật giới chỉ nổi lên một tia sáng, lập tức bị
Diệp Chân xung kích, chủ nhân chết đi, Thần Hồn lạc ấn còn sót lại trên chiếc nhẫn trữ vật đã tiêu tán.
- Thượng phẩm bảo giới!
Trong nháy mắt thần niệm tràn vào trữ vật giới chỉ, Diệp Chân chấn động.
Một không gian dài, rộng, cao đều trăm mét, xuất hiện trong thần niệm Diệp Chân, cái không gian thật lớn kia đủ để chứa xuống một tòa tiểu sơn.
Tồn trữ không gian lớn hơn một ngàn lần so với trữ vật giới chỉ trung phẩm.
Trong các loại bảo khí, mặc dù trữ vật loại bảo khí rất phổ biến, nhưng thượng phẩm bảo giới vô cùng hiếm thấy. Dù sao trong nhận thức Diệp Chân, mấy người quen thuộc như trưởng lão của Tề Vân tông, Thải Y, Liêu Phi Bạch bọn họ đều dùng trung phẩm bảo giới.
Trung phẩm bảo giới còn có thể dùng bạc mua được, nhưng thượng phẩm bảo giới, cũng không phải bạc là có thể mua. Nếu không, những thương hội hành tẩu thiên hạ, đâu cần phải dùng tới loại cự hạm Hải Thú thuyền này vận chuyển thương phẩm, hai ba cái thượng phẩm bảo khí chứa hàng hóa, có thể so sánh với năng lực vận chuyển hàng hóa của Hải Thú hào.
Khỏi cần phải nói, hôm nay bên trong Phù Vân Động, xem như thượng phẩm bảo giới này là một bảo khí.
Không gian trong thượng phẩm bảo giới vô cùng lớn, đồ vật cất giữ cũng nhiều vô số. Có điều, do bị giường lớn hoàng kim trước đó kích thích, đồ vật trong này, cũng có vẻ hơi bình thường, đương nhiên, số lượng rất kinh người.
Hạ phẩm Linh Tinh xếp chỉnh tề, Diệp Chân đánh giá một chút, số lượng ước chừng mười vạn, cũng có thể xem như một món của cải không nhỏ.
Nhưng làm cho Diệp Chân kinh ngạc nhất là một đống nhỏ Linh Tinh phía trên núi nhỏ Hạ phẩm Linh Tinh.
Hạ phẩm Linh Tinh hiện lên màu xanh nhạt, nhìn qua giống như một khối ngọc thô chưa mài dũa, rất tinh khiết, nhưng tạp chất cũng rất nhiều. Một đống nhỏ Linh Tinh bên cạnh, màu sắc đậm hơn so với Hạ phẩm Linh Tinh, tính chất lại vô cùng tinh khiết, trong lúc mơ hồ tản ra cực nhiều năng lượng sóng dư thừa.
- Trung phẩm Linh Tinh!
- Ít nhất ba ngàn khối trung phẩm Linh Tinh!
Trong mắt Diệp Chân hiện lên tia vui mừng không che giấu được. Trên thị trường, tỉ lệ giao dịch của Linh Tinh rất khoa trương, một khối trung phẩm Linh Tinh có thể đổi lấy một trăm khối Hạ phẩm Linh Tinh.
Nhưng trái lại, ngươi muốn dùng một trăm khối Hạ phẩm Linh Tinh đổi một khối trung phẩm Linh Tinh, đáp án chỉ có hai chữ, “không được”!
Không chút do dự, Diệp Chân đeo thượng phẩm bảo giới lên trên ngón tay của mình, Linh Tinh bên trong, cũng triệt để thuộc về hắn.
Có điều, Diệp Chân cũng phải dọn dẹp bên trong một chút.
Ngoại trừ những này Linh Tinh ra, trong thượng phẩm bảo giới, còn có nước sạch, đồ ăn, các loại nguyên liệu nấu ăn, quần áo, đồ trang sức không biết bao nhiêu năm.
Nhiều nhất bên trong vẫn là các loại phục sức thiếu nữ.
Sau khi dọn dẹp sơ qua, ánh mắt Diệp Chân đột nhiên khẽ động, trong góc, còn có bản da dê bí tịch bị ném bỏ.
Bởi vì nó ở trong trữ vật giới chỉ, nên được bảo tồn được vô cùng hoàn hảo.
- Thần thông võ kỹ Ngũ Độc Ấn!
Hai chữ "Thần thông",khiến cho con ngươi Diệp Chân đột nhiên co lại đến cực hạn.
Võ kỹ thần thông, chỉ có cường giả Chú Mạch cảnh - chú mạch thần thông mới có thể tu luyện.
Chú mạch thần thông kỳ thật chính là võ kỹ thần thông, một loại võ kỹ có uy lực cực mạnh có thể biến hóa trên thiên phú huyết mạch, phẩm giai thấp nhất của võ kỹ thần thông đều là Thiên giai Hạ phẩm.
Thanh Ngọc Đại Thủ Ấn của chưởng môn Quách Kỳ Kinh chính là một môn thần thông võ kỹ có thể tu thành chú mạch thần thông.
Thần thông võ kỹ Thiên giai vô cùng khan hiếm, vô cùng trân quý.
Mặc dù Diệp Chân trước mắt còn không cách nào tu luyện thần thông võ kỹ Ngũ Độc Ấn này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giá trị của nó.
Cẩn thận lật xem thần bản thông võ kỹ này một lượt, Diệp Chân đột nhiên có chút hiểu rõ vì sao trước Phù Vân Động lại là khí độc, lại là ong độc, rắn độc, kiến độc.
Những độc vật này cũng đều là điều kiện cần thiết tu luyện Ngũ Độc Ấn. Khô lâu này trốn ở bên trong Phù Vân Động, có phải vì tu luyện Ngũ Độc Ấn này?
Hơn nữa khô lâu này tính thích xa hoa, hơn mười vị nữ tính khô lâu bị giết, hẳn là thị nữ hầu hạ hắn, còn vì sao bị giết, lại là bí mật.
Trước mắt khô lâu này, trên người lại không có vết thương gì, giống như tọa hóa.
- Tọa hóa?
Trong lòng Diệp Chân đột ngột khẽ động, chẳng lẽ khô lâu này là lão quái vật Chú Mạch cảnh khô kiệt thọ nguyên?
Khiến cho Diệp Chân thất vọng là, trong thượng phẩm bảo giới, ngoại trừ thần thông võ kỹ Ngũ Độc Ấn ra, không còn bất kỳ công pháp nào bí tịch nào khác.
Có điều, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Võ giả tu vi đạt tới Dẫn Linh cảnh, có thể vận dụng một tia thần niệm chế tác đưa tin ngọc tấn đơn giản, nếu sau này tu vi đạt tới Hồn Hải cảnh, dưới tình huống Thần Hồn tu vi vô cùng cường đại, có thể dễ dàng chế tác đồ vật trong đầu mình thành ngọc phù truyền thế.
Nói một cách khác, võ giả Hồn Hải cảnh hoặc trên Hồn Hải cảnh, tất cả công pháp bí tịch trong đầu của mình, muốn chế tác lúc nào có thể chế tạo ra công pháp bên trong ngọc phù. Chỉ cần học xong, bình thường cũng sẽ không mang theo hoặc cất giữ trong người.
Phía sau tĩnh thất tầng thứ ba còn có ánh sáng truyền đến, Diệp Chân cất bước bước vào, không bao lâu, tiến vào một lòng núi trống rỗng.
Lòng núi trống rỗng cao tới mấy trăm mét, dài rộng mấy ngàn thước, bốn phía lòng núi, hiện đầy chưởng ấn vết đao, lòng núi trống rỗng này hẳn là sân luyện công của khô lâu.
Ánh mắt Diệp Chân lại bị một hàng chữ trên vách núi đá hấp dẫn.
“Ta sáu tuổi luyện võ, bắt đầu tôi luyện gân cốt, mười lăm tuổi hiển hiện thiên phú huyết mạch, vậy mà chỉ có tứ mạch! Mặc dù ta đột phá đến Chân Nguyên cảnh trong vòng hai năm, tốc độ kinh người, gia tộc lại triệt để bỏ quên ta, nguyên nhân chính lại chính là thiên phú huyết mạch chỉ có tứ mạch!
Ta không phục!
Ba chữ "Ta không phục" như ngân câu thiết hoa, tràn đầy oán giận bất bình, bên trong ba chữ này, Diệp Chân có thể mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên quật cường không chịu thua!
Bước chân vào giang hồ một mình, cửu tử nhất sinh, kỳ ngộ rất nhiều! Rốt cục khi ta ba mươi bảy tuổi đạt tới Hóa Linh cảnh, cảnh giới mà mà tộc lão trước đó nói ta cả đời không thể nào đạt tới!
Tâm ta rất được an ủi!
Quay về trong tộc, tộc lão kinh hãi, nhưng lại nói tu vi của ta dừng bước tại đây!
Ta không phục!
Du tẩu thiên hạ, trải qua bốn mươi ba năm, tám mươi tuổi đột phá đến Hồn Hải cảnh.
Quay lại trong tộc, cả tộc chấn kinh, nhưng tộc lão đã vẫn lạc vì chiến tranh.
Đến đây, mới hiểu được hướng đạo chi tâm, võ đạo chi lộ!
Nhưng thiên phú huyết mạch có hạn, tu vi tăng lên thật chậm, năm mươi năm nữa, tu vi thẳng đến Hồn Hải cảnh đỉnh phong, sau đó khốn đốn đến nay, khổ tu gần sáu mươi năm, vô vọng chú mạch, thọ nguyên sắp hết.
Trước khi tọa hóa, tưởng nhớ cả đời này đều bị bốn chữ thiên phú huyết mạch giới hạn.
Nếu không phải thiên phú huyết mạch có hạn, ta đây sao lại khốn đốn cả đời? Xứng đáng tung hoành thiên hạ, tiếu ngạo cửu thiên!
Nhớ sao, hận sao, nộ sao a!
Lão tặc thiên!
Ba chữ "Lão tặc thiên", trông rất sống động, như ẩn chứa vô tận nộ khí, từ xa xem xét, thậm chí như có một người chỉ lên trời mà tức giận mắng, thấy thần sắc Diệp Chân nặng nề.
Nếu có kẻ đến sau may mắn nhìn thấy lão phu, phải nhớ lấy tăng lên thiên phú huyết mạch là chuyện cần giải quyết thứ nhất, nếu không, sẽ giống như lão phu, cả đời mây bay, mây bay cả đời.... Phù Vân Tử lưu bút!”
Nhìn những dòng chữ khắc đá, gương mặt Diệp Chân nặng nề, đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng chán chường.
Phù Vân Tử cũng là tứ mạch thiên phú, Diệp Chân cũng là tứ mạch thiên phú.
Đây chẳng phải nói, tương lai của Phù Vân tử chính là Diệp Chân hiện tại sẽ gặp phải.
Một loại cảm giác vô cùng uể oải đổ xuống đỉnh đầu Diệp Chân, để Diệp Chân trở nên vô cùng uể oải.
- Không đúng!
- Không thể!
- Ta có võ đạo chi tâm, há có thể bị cả đời Phù Vân tử này ảnh hưởng! Hắn thất bại là do hắn, con đường võ đạo là con đường võ đạo của ta!
Chỉ cần ta hướng võ chi tâm không thay đổi, dù võ đạo ta kết thúc ở Hồn Hải cảnh, đó cũng thứ ta truy cầu, thành công của ta! Bởi vì, kia chính là võ đạo ta theo đuổi!
- Thế gian này, núi còn có núi cao hơn, ta chỉ đi con đường võ đạo của mình, đâu thèm núi cao sông dài của những người khác!
Vừa nghĩ đến đây, cảm giác uể oải trong lòng Diệp Chân vừa mới bay lên, tất cả đều đã tiêu tán.
Trong nháy mắt, Diệp Chân lần nữa hăng hái, ý chí tràn đầy!
- Còn nữa, Phù Vân Tử ba mươi bảy tuổi mới Hóa Linh cảnh, bây giờ ta chỉ có mười tám tuổi, cách Hóa Linh cảnh chỉ có một bước, Phù Vân tử há có thể so với ta?
Tự tin, một lần nữa xuất hiện đầy trên gương mặt Diệp Chân.
Diệp Chân lần nữa nhặt lên lòng tin, lần nữa hướng về phía sâu Phù Vân Động thăm dò.
Sau khi xuyên qua một bậc thang hẹp dài, một cánh cửa ánh sáng màu sắc rực rỡ có quang hoa hơi ảm đạm xuất hiện trước mặt Diệp Chân.
Tiếng kinh hô, không cầm được phát ra từ trong miệng Diệp Chân.
“Bí cảnh”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất