Tạo Hóa Chi Vương

Chương 249: Độc Giác Yêu Ma Và Phù Vân Chỉ

Chương 249: Độc Giác Yêu Ma Và Phù Vân Chỉ
Kinh hỉ qua đi, Diệp Chân nhìn quang môn màu sắc rực rỡ cuối thông đạo, bình tĩnh lại.
Vừa rồi Diệp Chân sở dĩ bật thốt lên gọi ra hai chữ "Bí cảnh", chủ yếu là quang môn màu sắc rực rỡ này vô cùng giống với quang môn bí cảnh Càn Khôn Thạch Lâm trong Tề Vân tông.
Theo trong điển tịch Tề Vân tông ghi lại, quang môn màu sắc rực rỡ này đều do đại năng dựa vào tu vi kinh người cưỡng ép hội tụ lực lượng địa mạch ngưng tụ thành, cũng có thể do trận sư cao minh dùng trận pháp ngưng tụ.
Trước mắt có thể là lối vào di cảnh bí phủ, mà phần lớn dưới các tình huống, đều là cửa vào truyền tống.
Thứ gọi là cửa vào truyền tống, Diệp Chân cảm thấy khả năng rất nhỏ. Dưới tình huống bình thường, trận pháp vận chuyển cũng phải cần Linh Tinh chèo chống, Phù Vân Động này hoang phế lâu như vậy, nếu có năng lượng thượng phẩm Linh Tinh, cũng đã tiêu hao sạch.
- Tám chín phần mười là bí cảnh!
Thời khắc xác định, vô số Hạ phẩm Linh Tinh bị Diệp Chân quăng vào trong quang môn màu sắc rực rỡ, trọn vẹn thu nạp năng lượng gần ngàn khối Hạ phẩm Linh Tinh, quang môn màu sắc rực rỡ sáng ngời, một vòng xoáy chậm chạp xoay tròn hiện ra.
Một cước bước vào, thân hình Diệp Chân lập tức biến mất trong vòng xoáy.
Phía sau vòng xoáy là một thạch thất vuông vức, ở trong thạch thất, ngoại trừ một pho tượng võ giả ở giữa ra thì không có vật khác.
Pho tượng vô cùng oai hùng, tay phải cầm đao buông xuống, ngón trỏ trái nghiêng nghiêng điểm ra ngoài, một cỗ khí thế bễ nghễ tứ phương tự nhiên sinh ra.
Lông mày Diệp Chân nhíu lại, không đúng, chỉ như vậy, vậy trong này căn bản không được gọi là bí cảnh, nhưng nếu là chỗ bình thường, tại sao có thể có vòng xoáy quang môn?
Sau khi cẩn thận tra xét bốn phía thạch thất một phen mà không có bất kỳ dị thường, Diệp Chân lần nữa đặt ánh mắt lên người pho tượng võ giả.
Tỉ mỉ dò xét mỗi một tấc trên dưới quanh pho tượng, không có thu hoạch, Diệp Chân đứng ở đối diện xa xa quan sát pho tượng.
- Con mắt?
Diệp Chân phát hiện, khi nhìn từ chính diện, con mắt pho tượng vô cùng lóe sáng, ánh mắt ngưng tụ, ánh mắt Diệp Chân nhìn kỹ con mắt pho tượng.
Oanh!
Khi ánh mắt Diệp Chân và ánh mắt pho tượng chạm vào nhau, thế giới trong mắt Diệp Chân đột nhiên long trời lở đất.
Thần Hồn chấn động, trong đầu đột ngột xuất hiện một vài hình ảnh kỳ lạ.
Trong tầng trời thấp, một vị yêu ma đầu có độc giác, sau lưng mọc lên hai cánh nhưng mọc có mặt người đang lên tiếng gào thét, cánh tùy ý vạch một cái. Một tòa núi lớn lập tức bị phân thành hai. Địa Hỏa tuôn ra, nham tương cuồng phún.
Há mồm khẽ hấp, trên mặt đất, một đầu sông lớn dài tới mấy vạn dặm tràn ngập nướclập tức bị yêu ma này hút sạch sẽ, lộ ra lòng sông khô kiệt. Mấy ức vạn cân nước sông vào bụng, thân yêu ma ngưng tụ thành một tầng màn nước vô cùng dày đặc.
Rống!
Quay người gào thét, một thủy cầu lóe ra lực lượng khủng bố đánh hướng về trong hư không, những nơi thủy cầu đi qua, sơn phong chôn vùi thành tro, không gian sụp đổ từng mảnh, lộ ra lỗ đen kinh khủng.
Trong hư không, ngón trỏ như ngọc thạch đột ngột xuất hiện, điểm vào thủy cầu như lưu tinh vô cùng khủng bố kia.
Xoạt!
Thủy cầu bị chỉ điểm một cái vỡ nát, rơi xuống tứ tán, trên mặt đất lập tức trở thành đại dương mênh mông.
Uy lực ngón tay kia không giảm, như sao băng nhấn xuyên qua tầng màn nước vô cùng dày trực tiếp nhấn vào giữa trán độc giác yêu ma.
Ầm!
Thân hình yêu ma lập tức nổ tứ tung, cứ thế biến mất.
Để Diệp Chân khiếp sợ là, dư uy của ngón tay kia vẫn không giảm, trực tiếp điểm tới trán Diệp Chân hắn, nhanh như lưu tinh.
Diệp Chân tránh cũng không thể tránh, né không thể né, lập tức bị ngón trỏ như ngọc kia điểm một cái.
Oanh!
Trong thời gian ngắn, Diệp Chân cảm thấy đầu óc bản thân như sôi trào, lượng lớn tin tứ trong nháy mắt này tràn vào trong đầu.
Đợi Diệp Chân ngưng thần tĩnh thủ, thời khắc Thần Hồn dần dần bình ổn lại, lượng lớn tin tức kia liền tổ hợp thành một thiên văn tự giải thích, thậm chí còn có hàng rào lộ tuyến.
- Một thức chỉ pháp....
Một chỉ truyền đến tin tức cũng không quá nhiều, theo Diệp Chân lý giải và suy đoán, cái này chỉ là một thức chỉ pháp lạc ấn trong pho tượng.
Theo như tin tức truyền đến trong lạc ấn, uy lực một thức chỉ pháp này đơn giản nhưng khủng bố đến kinh người.
Độc giác yêu ma há miệng hút vào có thể hút sạch một đầu sông dài tới mấy vạn dặm, tuyệt đối không phải tồn tại mà Diệp Chân bây giờ có thể chống lại.
Độc giác yêu ma oanh ra thủy cầu, không gian đều có thể chấn vỡ, nhưng tồn tại khủng bố như thế lại bị một chỉ điểm nát.
Thủy cầu, không biết có bao nhiêu ức vạn cân nước ngưng thành, tu vi độc giác yêu ma kinh người, tất cả đều bị một chỉ miểu sát, có thể thấy được uy lực một chỉ này khủng bố đến mức nào.
Lúc này, Diệp Chân đột nhiên nghĩ đến, Phù Vân Tử trong Phù Vân Động có khả năng rất lớn là sau khi phát hiện chỗ này có bí cảnh mới tận lực định cư ở chỗ này.
Đã có may mắn thu hoạch đủ được chỉ pháp khủng bố như thế, Diệp Chân đang cân nhắc, có muốn tu luyện ngay không.
Tu luyện thành công lộ tuyến chỉ pháp trân quý, nhưng quỹ tích lạc ấn trong pho tượng, kinh thiên động địa, một chỉ giết độc giác yêu ma càng thêm trân quý.
Thật ra, sự khác nhau chính là tự học với có sư tôn chỉ đạo, mà lạc ấn chỉ pháp của pho tượng hiện giờ trở thành minh sư cho Diệp Chân.
Diệp Chân khoanh chân trên mặt đất, bắt đầu tìm hiểu một thức chỉ pháp ảo diệu này.
Ba ngày trôi qua, ngón trỏ Diệp Chân điểm nhẹ ra, không khí như sóng nước lắc lư một cái, trên vách đá lưu lại được một dấu tay cực nhẹ.
Uy lực so với một chỉ bên trong lạc ấn của pho tượng kia quả thực khác nhau một trời một vực.
Đương nhiên, Diệp Chân cũng hiểu rõ, nếu hắn có thể học được hoàn toàn một chỉ này, cũng không thể nào được thực lực như lạc ấn, một chỉ nhấn giết độc giác yêu ma.
Dù sao võ kỹ mạnh, cũng cần có tu vi tới chèo chống, tu vi không đủ, không cách nào phát huy ra hoàn toàn uy lực của võ kỹ.
Khi Diệp Chân tu luyện cảm giác vốn thiếu thứ gì, lần nữa đặt ánh mắt đối diện hướng về phía hai mắt của pho tượng, quá trình một chỉ kinh thiên điểm sát yêu ma lần nữa sẽ xuất hiện trong đầu Diệp Chân.
Một ngày về sau, Diệp Chân lần nữa điểm ra một chỉ.
Xùy!
Không khí phát ra một loại tiếng rít trầm muộn, nhưng đầu ngón tay điểm trên vách đá, cũng chỉ điểm tiến vào sâu ba tấc. Vách đá nơi này, nếu Diệp Chân không sử dụng chiêu thức, dùng Linh Lực thuần túy vỗ ra một chưởng, cũng có thể lưu lại một bàn tay ấn sâu vài tấc.
Lắc đầu, ánh mắt Diệp Chân lần nữa nhìn về phía hai mắt pho tượng võ giả, lần nữa bắt đầu tìm hiểu.
Tìm hiểu lần này chính là một tháng.
Cách mỗi một hai ngày, Diệp Chân sẽ mở to mắt điểm ra một chỉ, sau khi cảm thấy không hài lòng, sẽ dẫn động chỉ pháp lạc ấn của pho tượng, lần nữa tìm hiểu tỉ mỉ.
Diệp Chân tiến vào bí cảnh ngày thứ ba mươi ba.
Khi Diệp Chân nhắm mắt lại, ngón trỏ khinh động, một cỗ khí thế vô cùng đáng sợ đột nhiên phát ra từ trên thân Diệp Chân, khí thế kia rất khủng bố, khiến cho phệ huyết tê trong Phù Vân Động có chút hoảng sợ múa lung tung.
Cũng vào lúc này, con ngươi Diệp Chân bỗng nhiên mở ra, ngón trỏ khẽ động, bỗng nhiên điểm ra.
Thoáng chốc, ngón trỏ Diệp Chân như sao băng rơi vào trên thạch bích đối diện xa hơn mười thước!
Xùy!
Oanh!
Âm thanh tiếng nổ vang và rung động dữ dội đồng thời truyền đến, toàn bộ Phù Vân Động đều đung đưa kịch liệt, như đất rung núi chuyển, đá vụn và tro bụi không ngừng lăn xuống.
Trên vách đá đối diện, một chỉ to bằng cánh tay trẻ con hiện lên như đao bổ.
- Ba mươi lăm mét còn chưa đủ!
Tìm tòi Chân Nguyên Kiếm Chỉ, Diệp Chân cũng chấn động.
Bây giờ chiều dài cực hạn của Chân Nguyên Kiếm Chỉ của Diệp Chân là mười một trượng, đều chưa bằng độ sâu cực hạn một chỉ này điểm ra.
Một chỉ điểm vào lòng núi vượt qua ba mươi lăm mét, uy lực này, chỉ sợ bản nguyên kiếm mạch chú mạch thần thông của Diệp Chân cũng đều không làm được.
Có điều, Diệp Chân không có quá nhiều tinh lực làm nhiều khảo thí.
Thi triển một thức chỉ pháp này, tiêu hao rất nhiều, xuất ra một chỉ, Diệp Chân cảm giác tinh khí toàn thần đều bị rút sạch hơn phân nửa, hình như một chỉ kia chính là tất cả lực lượng của bản thân tập trung vào cùng một chỗ đánh ra.
- Một thức chỉ pháp này, tên gọi là gì?
Lúc ban đầu, Diệp Chân vốn muốn gọi một thức này chỉ pháp này là Kinh Thiên Chỉ, lại hoặc Toái Ngọc Chỉ các loại, có điều, càng tìm hiểu sâu một thức chỉ pháp này, càng có một chỉ điểm ra, mọi việc đều là trạng thái mây bay, Diệp Chân dứt khoát gọi một thức chỉ pháp này là Phù Vân Chỉ, đương nhiên, cũng có một chút ý tứ kỷ niệm Phù Vân Tử.
Sau khi nghỉ ngơi mấy canh giờ, Diệp Chân rời khỏi bí cảnh kia, một lần nữa về lại tĩnh thất tầng thứ ba nơi Phù Vân tử tọa hóa .
Lấy được nhiều chỗ tốt như vậy trên thân Phù Vân tử, Diệp Chân cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa, xây một ngôi mộ lớn bên trong Phù Vân Động, mai táng Phù Vân tử, còn dựng lên một khối bia đá.
Sau khi thu thập một phen, Diệp Chân chuẩn bị rời khỏi Phù Vân Động.
Tính toán thời gian, thời điểm đến khi Phân Hương Đan Vương - Huyễn Thần đế quốc khai lò luyện đan còn chưa đến một tháng, Diệp Chân phải sớm một chút tiến về
Huyễn Thần đế quốc để chuẩn bị mới được.
Phù Vân tử phí thời gian gần bốn mươi năm mới đột phá đến Hóa Linh cảnh, có thể nói vô cùng chậm, cuối cùng thọ nguyên khô kiệt mà chết, đương nhiên Diệp Chân sẽ không nối theo gót hắn.
Sớm một ngày đột phá đến Hóa Linh cảnh, sau này thời gian càng thêm sung túc, có thể đi được xa hơn trên con đường võ đạo.
Lần này, Phân Hương Đan Vương bắt đầu luyện Uẩn Linh Đan, Diệp Chân nhất định phải nắm bắt tới tay.
Lúc Diệp Chân đi vào, liên tiếp xông qua năm cửa mới tiến nhập Phù Vân Động, lúc ra ngoài, tự nhiên cũng phải xông qua liên tiếp năm cửa.
Để Diệp Chân ngoài ý muốn chính là, hắn đến cửa Phù Vân Động, đang chuẩn bị diễn lại trò cũ, ném ra Hàn Băng Linh Tinh xông qua Phệ Huyết đằng lâm, Phệ Huyết đằng lâm ở trước cửa Phù Vân Động đột nhiên như nước gợn sóng tản ra, tất cả đều nằm rạp trên mặt đất, chủ động nhường đường cho Diệp Chân ra, hiển nhiên là đã sợ hắn.
- Xem ra, gia hỏa này rất thông minh?
Nhường đường, Diệp Chân vẫn có chút cẩn thận dùng tốc độ nhanh nhất của mình lóe lên trên không trên Phệ Huyết Đằng.
Sau khi Diệp Chân rời đi, một mảng lớn Phệ Huyết đằng lâm lần nữa đứng lên, đóng chặt bảo hộ Phù Vân Động.
Không có Phệ Huyết Đằng ngăn cản, kế tiếp Xà Nghĩ trận, Phong Độc trận, thực nhân hoa trận đối với Diệp Chân đều quá quen thuộc, không có bất kỳ phiền toái, hơn nữa, trong miệng ngậm một đóa tử sắc hoa nhỏ chuyên khắc độc chướng màu sắc rực rỡ.
Sau một phút đồng hồ, Diệp Chân rời khỏi sơn cốc khí độc, thân hình thoắt một cái, đã bay lên bầu trời!
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất