Chương 311: Vô Ảnh Tỏa Hồn Chuẩn
- Tiểu tử này lại có thể trơn trượt như thế, ngày đầu tiên tân hôn đã lặng lẽ rời khỏi Thanh La tông. Quả nhiên gian hoạt, lại biết đề phòng chúng ta xuống tay với hắn!
Trong Thanh La tông, Thiên Trụ Chân Nhân đang bạo phát, gân xanh nổi lên trên trán nhìn qua hết sức dữ tợn. Cũng chưa phát giác ra ngọc phù trong tay bị bóp vỡ nát.
Đồ đệ của mình chết, mà con mang theo một đống ô danh chết đi, Thiên Trụ Chân Nhân tự nhiên hận Diệp Chân muốn chết, đã sớm nghĩ kỹ kế hoạch đối phó Diệp Chân.
Chỉ cần Diệp Chân vừa rời khỏi Thanh La tông, bọn hắn sẽ ra tay, quản cái gì con em thế gia, trước diệt sát báo đại thù rồi lại nói, một Cường giả Hồn Hải cảnh như hắn đã là một nhóm người đứng đầu nhất trên đời này, thật không đến mức sợ ai.
Nhưng sau buổi chiều ngày thứ nhất đại hôn, Thiên Trụ Chân Nhân vô tình nhìn thấy tân nương Lục La cùng Bích Tâm Chân Nhân một mình rời đi, tân lang Trịnh Phù Vân lại không làm bạn bên người?
Nhiều lần nghe ngóng, tìm thật nhiều quan hệ hỏi ra mới thăm dò được, tân lang Trịnh Phù Vân sáng sớm cũng bởi vì trong nhà có việc gấp nên đã rời đi.
Cái này khiến Thiên Trụ Chân Nhân nín một hơi một mực chuẩn bị báo thù thiếu chút nữa bởi vì nuốt không trôi khẩu khí mà nghẹn thành nội thương.
Ban đầu hắn dự định vài ngày sau Diệp Chân rời đi sẽ phục kích.
- Thiên Trụ, đừng nóng vội....
- Tạ Luật, ta có thể không vội sao? Tiểu tử này quá khủng bố, ngươi cũng không phải không thấy được? Nếu bỏ lỡ một cơ hội này, tiếp tục để cho hắn phát triển thêm mấy năm, cho dù ta muốn giết hắn, chỉ sợ cũng không có khả năng.
- Không được, ta phải ra ngoài đuổi theo, cho dù mèo mù đụng chuột chết cũng phải đi....
- Thiên Trụ, ngươi không thể yên tĩnh một chút, nghe ta nói hết rồi hãy đi?
Ngươi cứ lao ra như vậy, đừng nói tìm về mặt mũi báo thù cho đồ đệ ngươi, chỉ sợ đi đến tử lộ mất.
Tạ Luật gầm thét.
Thiên Trụ Chân Nhân ngẩn người, cảm xúc nóng nảy bỗng nhiên trấn định lại, bị Tạ
Luật cảnh tỉnh, mới rõ ràng hắn mấy ngày nay xác thực đã mất đi bản tâm.
- Ngươi nói!
- Thiên Trụ, yên tâm đi, tiểu tử kia trốn không thoát lòng bàn tay của chúng ta đâu!
Tạ Luật đột nhiên nói.
Thiên Trụ Chân Nhân lặng người.
- Có ý tứ gì?
- Thiên Trụ, ngươi cho rằng những năm nay ta giám sát tông môn từ trên xuống dưới. Trong tông môn, mỗi lần xử án đều liệu sự như thần, dựa vào cái gì?
Tạ Luật thấp giọng cười nói.
- Ngươi không phải Thiết Chủy Thần Đoạn sao? Đầu óc linh hoạt, thế nào?
- Hừ, Thiết Chủy Thần Đoạn? Đầu óc linh hoạt, ngươi cho rằng ta là thần?
- Đó là?
Thiên Trụ Chân Nhân lộ ra vẻ nghi hoặc.
Đột nhiên Tạ Luật đưa tay vào ngực lấy ra một chim nhỏ màu đen lớn chừng bàn tay.
- Đây là cái gì?
- Dị thú Vô Ảnh Tỏa Hồn Chuẩn!
Nhìn con chim nhỏ màu đen này, Tạ Luật lộ ra vẻ cảm thán.
- Những năm này ta xử lý chuyện như thần, thật ra dựa vào chính là nó.
- Ngươi cũng chớ xem thường nó chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nhưng thiên phú của nó vô cùng thần kỳ, sẽ không bị Thần Hồn cảm giác, quanh người càng không có bất luận Linh Lực ba động gì.
- Ngươi nói....
Ánh mắt Thiên Trụ Chân Nhân lộ ra một tia chấn kinh.
- Không sai, nó đã bị ta cưỡng ép lạc ấn Thần Hồn, thu làm yêu phó, chỉ cần trong phạm vi nhất định, nó nghe được chứng kiến gì đó là ta có thể nghe được nhìn thấy hết, hơn nữa Chú Mạch cảnh trở xuống, dù tiếp cận đến trong vòng mười thước cũng rất khó phát giác sự tồn tại của nó.
- Không phải ta khen, có một lần, nó tại sau lưng chưởng môn các trăm mét ngây người nửa khắc đồng hồ, chưởng môn đều không phát hiện, nhưng mà ta cũng không dám để nó tiếp tục tới gần.
- Mạnh như vậy? Chưởng môn cũng không phát giác được?
Thiên Trụ Chân Nhân lần nữa chấn kinh.
- Ha ha, đó là đương nhiên.
- Nhưng mà, đó cũng không phải tác dụng cường đại nhất của Vô Ảnh Tỏa Hồn Chuẩn, tác dụng lớn nhất của nó là truy tung!
- Chỉ cần là người bị nó tận lực chằm chằm qua, dù xa bao nhiêu thì nó cũng có thể cảm ứng được một tia khí tức Thần Hồn, sau đó phong tỏa, tìm được phương hướng đại khái, càng đuổi càng gần, càng gần càng chuẩn, hơn nữa, tốc độ cực nhanh!
Tạ Luật đắc ý nói xong.
- Hôm trước, ta đã cố ý để nó chằm chằm Trịnh Phù Vân kia.
- Vậy không mau…!
Thiên Trụ Chân Nhân gấp.
- Đi thôi, bảo bối!
Vỗ nhẹ, Vô Ảnh Tỏa Hồn Chuẩn trong tay Tạ Luật lập tức phóng lên tận trời, trong thời gian ngắn đã hóa thành một đạo hắc tuyến biến mất trên bầu trời.
Thiên Trụ Chân Nhân lần nữa nhìn ngây người, khi Vô Ảnh Tỏa Hồn Chuẩn nhanh chóng phi hành lại không có một tia thanh âm, trách không được....
- Đi, chúng ta đuổi theo, Vô Ảnh Tỏa Hồn Chuẩn đã có phương hướng đại khái.
Trong khi nói chuyện, Thiên Trụ Chân Nhân và Tạ Luật phóng lên tận trời, Tạ Luật cảm ứng đến phương hướng của Vô Ảnh Tỏa Hồn Chuẩn, khi đang muốn đuổi theo thì thần sắc Tạ Luật đột nhiên biến đổi, quát to.
- Người nào?
Cơ hồ là đồng thời, Linh Lực quanh người Thiên Trụ Chân Nhân cũng tuôn trào ra, hắn cũng cảm ứng được một cỗ khí thế cường tuyệt đang như thiểm điện đang vội vàng xông về hướng bọn hắn.
Huyễn ảnh lóe lên, một bóng người bỗng nhiên đứng tại trước mặt bọn hắn.
- Thiên Huyễn Ưng Vương?
- Ưng Vương, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Vừa thấy là người quen, Tạ Luật thở dài một hơi. Quan hệ giữa Huyễn Thần tông bọn hắn và Thiên Huyễn Ưng Vương chưa nói tốt, nhưng cũng không quá kém.
Hàn huyên vài câu, khi ba người định cáo từ, Thiên Huyễn Ưng Vương đột nhiên hỏi.
- Đúng rồi, có phải Thanh La tông các ngươi có một gia hỏa tên Trịnh Phù Vân hay không?
- Làm sao ngươi biết? Ngươi tìm hắn làm gì?
Tạ Luật chân mày cau lại.
- Nói như vậy, quả nhiên hắn đã tới đây? Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu?
Trường mi Thiên Huyễn Ưng Vương giương lên, lập tức râu tóc đều dựng.
Nửa khắc đồng hồ sau, Thiên Huyễn Ưng Vương, Thiên Trụ Chân Nhân, Tạ Luật ba đại năng Hồn Hải cảnh cùng nhau hướng về phía tây nam, chỉ là phía trước bọn hắn, có một con chim nhỏ màu đen như ẩn như hiện, không ngừng thay đổi phương hướng.
....
Trên bầu trời, Diệp Chân đang cưỡi trên người Vân Dực Hổ tiểu Miêu, hối hả phi hành trong tầng mây.
Lúc này, Diệp Chân đột nhiên có chút hối hận, hắn nên náng lại Thanh La tông thêm một hai ngày, bồi Lục La thêm vài ngày. Nhưng mà, Lục La đều đã nói như vậy, hắn cũng không tiện ở lại.
Rời khỏi Thanh La tông, Diệp Chân suy nghĩ một chút có nên quay lại tông môn hay không.
Sau khi quyết định, lần này Diệp Chân xuất ngoại lịch lãm rèn luyện đã gần một năm, hắn có chút nhớ nhà, cũng có chút mệt mỏi.
Nhưng mà, thu hoạch cũng được rất nhiều.
- Nếu bọn người Liêu giáo tập, Thải Y biết tu vi của ta không chỉ đột phá đến Hóa Linh cảnh, mà còn đột phá đến Hóa Linh cảnh nhị trọng, có thể vô cùng kinh hỉ hay không?
Lấy thực lực bây giờ của Diệp Chân, chỉ cần trở về tiếp tục tiềm tu một đoạn thời gian nữa thì thiên hạ này đều có thể đi ngang.
Diệp Chân chuẩn bị sau khi trở về sẽ mang theo Thải Y ra ngoài đi dạo thật tốt.
Sau đó cùng Thải Y đi Hắc Long Cổ Địa tham gia giải thi đấu Hắc Long Bảng.
Chạy đi là một chuyện cực kỳ khô khan. Trên lưng Vân Dực Hổ tiểu Miêu, Diệp Chân nghĩ đến, cười cười, cũng đang bắt đầu quy hoạch.
Chuyến này đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện. Kết quả để Diệp Chân phi thường thoả mãn chỉ có một chút nghi hoặc đến nay hắn vẫn chưa thông.
Chính là chuyện có liên quan tới Thận Long Châu.
Lúc tu vi của Diệp Chân còn ở Dẫn Linh cảnh, phong cấm tầng thứ hai trong Thận Long Châu hình như đã lung lay muốn phá, nhưng bây giờ tu vi hắn đã đến Hóa Linh cảnh nhị trọng, phong cấm tầng thứ hai trong Thận Long Châu vẫn lung lay muốn phá, không có biến hoá quá lớn.
Giống như còn cách một tầng giấy mỏng cuối cùng, nhưng làm thế nào cũng không phá.
- Chẳng lẽ, phá vỡ một tia phong cấm cuối cùng của tầng thứ hai cần phương pháp đặc biệt gì hay sao?
Diệp Chân nhíu mày khổ tư.
Diệp Chân tổng kết qua, bây giờ hắn đã có thể quát tháo phong vân, ngạo cười quần hùng, tất cả đều nhờ Thận Long Châu, nếu không phải Thận Long Châu nhận chủ cộng thêm việc hắn có được năng lực nghe hiểu thú ngữ, Diệp Chân đoán hắn hiện tại có thể còn đang là đệ tử nội môn Tề Vân tông, về phần chân truyền, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Diệp Chân vẫn luôn rất chờ mong, sau khi tầng thứ hai của Thận Long Châu giải phong, nhưng cái này chờ mong vẫn xa xa khó vời.
- Ừm?
Đột nhiên, Diệp Chân cảm giác thấy hoa mắt, một đạo hắc ảnh từ đằng xa chợt lóe lên.
Cái này khiến Diệp Chân trong nháy mắt cảnh giác, sau khi cưỡi Vân Dực Hổ tiểu Miêu bay liên tiếp ba ngày đường, Diệp Chân đã sớm rời khỏi Huyễn Thần đế quốc, xâm nhập mấy vạn dặm trong Kiếm Nguyên đế quốc.
Kiếm Nguyên tông Kiếm Nguyên đế quốc hận không thể nuốt sống Diệp Chân, cho nên, Diệp Chân vẫn luônn cảnh giác, thần niệm triệt để thả ra, cảm ứng xung quanh, nếu như bị người không cẩn thận nhận ra, sau đó bị bao vây như bao sủi cảo, hắn sẽ phiền toái.
Thần niệm vừa tỏa ra, sắc mặt Diệp Chân bỗng nhiên biến đổi.
Bên trong thần niệm cảm ứng, có một Linh Lực ba động cực kỳ cường hãn đang hối hả đuổi theo, từ cường độ khí tức cảm ứng được có thể đánh giá ra khoảng cách giữa đối phương đến hắn tuyệt không vượt qua hai mươi dặm.
- Vận khí không tốt, gặp phải cường địch?
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Chân chủ động thay đổi một chút phương hướng, điều chỉnh biên độ chưa nhỏ.
Mấy chục hơi thở sau, sắc mặt Diệp Chân lần nữa thay đổi.
Bởi vì Diệp Chân cảm ứng được, đạo Linh Lực ba động cường hãn kia theo hắn thay đổi phương hướng cũng thay đổi phương hướng, đang đuổi về phương hướng của hắn.
- Là đuổi theo ta?
- Không đúng, không chỉ một đạo, là ba đạo!
Lần này, Sắc mặt Diệp Chân cuồng biến.
Thần niệm khẽ động, Diệp Chân móc ra mấy viên Yêu đan Địa Giai Hạ phẩm đút cho tiểu Miêu.
- Lên tinh thần một chút, chuẩn bị làm việc.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình tiểu Miêu đột ngột trầm xuống, từ trong tầng mây chậm lại. Cơ hồ là đồng thời, một bóng đen phía trước chợt lóe lên, phía sau là ba đạo khí tức Linh Lực cuồng bạo cũng giảm mạnh.
- Vân Dực Hổ, họ Diệp, quả nhiên là ngươi!
Thanh âm cắn răng nghiến lợi của Thiên Huyễn Ưng Vương lập tức vang dội đến.
Đồng thời, sau khi Diệp Chân thấy rõ tình huống bên cạnh cũng chấn động.
Phía sau mười hai mười ba dặm, ba Cường giả Hồn Hải cảnh là Thiên Huyễn Ưng Vương, Thiên Trụ Chân Nhân, Tạ Luật, bùng lên Linh Lực quanh người điên cuồng đuổi hướng về phía hắn.
- Là các ngươi?
- Hai vị, chúng ta bọc đánh! Lần này, lão phu nhất định phải giết tên hỗn đản này báo thù cho đồ đệ ta!
Thiên Huyễn Ưng Vương rống giận.
- Ta cũng vậy!
Ánh mắt Thiên Trụ Chân Nhân lạnh lẽo, tốc độ lần nữa tăng tốc.
Nhìn ba người, mồ hôi lạnh trên trán Diệp Chân lập tức chảy xuống, may mắn phát hiện sớm, bằng không…
Không cần Diệp Chân phân phó, hai cánh tiểu Miêu chấn động, lượng lớn vân khí tụ tập đến, vận tốc lập tức từ hơn ba ngàn dặm mỗi giờ tăng lên đến tốc độ cực hạn bốn ngàn năm trăm dặm mỗi giờ!
- Muốn chạy trốn, không có cửa đâu!
- Huyễn Ảnh Độn!
Nháy mắt gầm thét, thân hình Thiên Huyễn Ưng Vương đột nhiên loé lên một cái, tại chỗ lăng không tan biến!