Chương 317: Ngũ Phủ Chân Hỏa
Ong!
Kiếm mạch thần thông bên trong Diệp Chân đột nhiên vang lên, vô số bản nguyên kiếm mạch chú thành kiếm mạch thứ nhất lóe sáng rực rỡ, giống như ngưng tụ thành một thanh kiếm bản nguyên dựng thẳng vào không trung.
Trong thâm tâm, Diệp Chân cảm giác hắn chính là bản nguyên kiếm này, bản nguyên kiếm này cũng là hắn. Dưới sự gia trì của bản nguyên kiếm, mọi thứ xung quanh đều bị Diệp Chân nhìn thấy rõ ràng.
Giống như thần minh trên cao nhìn xuống, hoặc như một người đứng xem độc lập với nơi này, mọi thứ xung quanh đều không thoát khỏi ánh mắt của Diệp Chân.
Diệp Chân phát hiện, tùy theo số lần tiến vào cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh càng ngày càng nhiều, cái loại cảm ngộ này cũng càng ngày càng không giống nhau.
Dù chưởng môn Quách Kỳ Kinh ẩn nấp ở phía xa trong tầng mây xem trận chiến cũng bị Diệp Chân cảm ứng được, chẳng qua cũng chỉ cảm ứng được khí tức tồn tại của Quách Kỳ Kinh, cụ thể hơn thì không cảm giác tới, hẳn là liên quan với Lực lượng Thần Hồn mạnh hay yếu.
Chẳng qua, dưới tác dụng của Kiếm Tâm Thông Minh, Sở Quân trước mắt Diệp Chân rõ ràng rành mạch, không chỉ lông tơ trên mặt Sở Quân, mà lộ tuyến và tốc độ vận chuyển Linh Lực bên trong người Sở Quân đều bị Diệp Chân cảm ứng được.
- Gia hỏa này, muốn tấn công, ừm… bên trái.
Keng!
Huyền Dương kiếm đột ngột rời ra khỏi vỏ, một Phong Quyển Tàn Vân như tia chớp bổ hướng bên trái chỗ trống rỗng không người.
Trong nháy mắt tiếp theo, Sở Quân vừa mới bấm tay bắn ra một đoàn linh hỏa đột ngột lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như gặp quỷ.
Hắn bắn ra một đoàn Ngũ Phủ linh hỏa giống như đưa tới bị đánh, vừa mới đến gần đã bị kiếm quang Diệp Chân chém nát.
Hắn có một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị, giống như kiếm quang của Diệp Chân là ở chỗ này chờ Ngũ Phủ Linh Hỏa của hắn bay qua.
Ầm!
Một đoàn Ngũ Phủ Linh Hỏa bị đánh tan trong chớp mắt. Ai cũng không chú ý tới, trên đỉnh đầu Diệp Chân, đã vô thanh vô tức thêm một đóa kiếm vân.
- Linh Hỏa Thập Bát Oanh!
Mười ngón tay Sở Quân như hồ điệp bay lượn trong vườn hoa, mỗi một lần bấm tay gảy nhẹ đều có một đoàn Ngũ Phủ Linh Hỏa bay ra đánh về phía Diệp Chân.
Nhưng Ngũ Phủ linh hỏa của Sở Quân tuy rằng quỷ dị, kiếm chiêu của Diệp Chân càng thêm thần kỳ.
Giống như có thể đoán trước, mỗi một lần kiếm cương của Diệp Chân đều tựa như ở nơi đó rất lâu làm cho chờ đợi Ngũ Phủ linh hỏa của Sở Quân đánh lên.
Có đôi khi, Diệp Chân giống như đang nhàn nhã tản bộ. Một đạo kiếm quang nhẹ nhàng xẹt qua đã có thể chém nát Ngũ Phủ Linh Hỏa do Sở Quân đánh tới.
Mười ngón tay của Sở Quân như bay, Ngũ Phủ Linh Hỏa đánh ra với tốc độ cực nhanh, phương hướng công kích cũng cực kỳ quỷ dị, nhưng Diệp Chân lại tránh né tự nhiên tùy ý, không làm cho chút mảnh lửa nào dính vào người.
Tất cả khiến cho Sở Quân tức giận muốn phun máu.
Bản thân Ngũ Phủ Linh Hỏa của hắn uy lực to lớn, chỉ pháp cũng phi thường quỷ dị. Bình thường chiến đấu với võ giả cùng cấp bậc, phần lớn là trực tiếp nghiền ép, loại cảm giác mỗi một lần đều là đưa tới nơi cho người ta đánh này, còn là lần đầu tiên gặp được.
Trong lúc Sở Quân buồn bực muốn nôn ra máu, những người xem, cho dù Hóa Linh cảnh chân truyền hay trưởng lão Hồn Hải cảnh đều xem đến trợn tròn mắt, ngay cả chưởng môn Quách Kỳ Kinh cũng giật mình không thôi.
Quách Kỳ Kinh vốn đoán thực lực Diệp Chân có thể đối kháng với Sở Quân mà không rơi vào thế hạ phong cũng đã là cực kỳ nghịch thiên, dù sao tu vi chênh lệch còn tại đó.
Nhưng hắn không ngờ, bản thân còn đánh giá thấp Diệp Chân. Theo bộ dáng thoải mái này của Diệp Chân, Sở Quân có thể không bị thua cũng không tệ.
- Xem ra, thần thông võ kỹ thực sự rất cường đại, cho dù là phụ trợ.
Trong tầng mây, trong mắt Liêu Phi Bạch lập lòe kỳ quang. Trong tất cả mọi người ở đây, cũng chỉ có nàng hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
- Phiền sư huynh, ngươi nói Diệp Chân sẽ thắng hay không? Ta nhìn có vẻ như Diệp Chân đè Sở Quân đánh? Quái lạ, mấy ngày nay Sở Quân lợi hại như vậy, thế nào gặp được Diệp Chân đột nhiên lại không được.
Lữ Tín buồn bực lên tiếng.
Phiền Sở Ngọc không nói gì, nhưng khóe miệng có chút phát khổ, mấy ngày nay, hắn cùng với Sở Quân tiếp chiến không dưới ba lần, hắn biết rõ Linh Hỏa Thập Bát Oanh của Sở Quân kinh khủng cỡ nào, bộ dáng chật vật của hắn khi chịu Linh Hỏa Thập Bát Oanh đang tấn công Diệp Chân, ký ức bây giờ vẫn còn mới mẻ.
Phiền Sở Ngọc lại không dám nói bất kỳ bình luận gì, hắn đã đoán không ra thực lực của Diệp Chân. Mặc dù hắn rất hi vọng Diệp Chân bị thua, nhưng hắn sợ, khi hắn nói Diệp Chân có thể sẽ thua thì sẽ bị hung hăng đánh mặt.
Phiền Sở Ngọc có thể phấn đấu nhiều năm trở thành đệ tử chân truyền, tuyệt đối không phải loại người ngốc nghếch.
Về phần những người khác, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đã viết đầy chữ “sùng bái”.
Trong ba ngày trước, Sở Quân lấy lực lượng của một người, ép tới toàn bộ đệ tử
Tề Vân tông không thở nổi, ngay cả người mạnh nhất bên trong chân truyền - Phiền Sở Ngọc, ở dưới tay Sở Quân không quá thời gian trăm hơi thở đã phải chật vật nhận thua.
Bây giờ, Diệp Chân lại có thể đè Sở Quân đánh, có thể đoán được, sau trận chiến này, bất luận thắng hay thua, Diệp Chân sẽ trở thành Đại sư huynh trong suy nghĩ của các đệ tử Tề Vân tông.
- Sở Quân, nếu ngươi chỉ có chút bản lãnh này, xem ra không được tốt lắm?
- Phải không, Diệp Chân, vậy ngươi thử một chút một chiêu này lại nói! Uy lực của một chiêu này, ngay cả ta đều không thể khống chế, hừ, ngươi phải cẩn thận!
Sở Quân làm thiếu chưởng môn của Ly Thủy Tông, cái nhìn đại cục vẫn có mấy phần, hiểu rõ loại tình huống này không thể giết người, cho nên mới mở miệng nhắc nhở.
Cơ hồ là đồng thời, Sở Quân nổi giận gầm lên một tiếng, năm đóa Ngũ Phủ linh hỏa bồng bềnh trước ngực đột nhiên hợp năm làm một, Hỏa hệ Linh Lực tuôn trào quanh người hóa thành một ngọn lửa màu tím nhạt.
- Đi!
Ngọn lửa màu tím nhạt đột nhiên bay ra, nghênh hướng kiếm quang của Diệp Chân, những nơi ngọn lửa màu tím nhạt đi qua, không khí đều bị thiêu đốt đến kêu xì xì.
- Cẩn thận! Mau lui lại!
- Đây là Ngũ Phủ Chân Hỏa, tuyệt kỹ áp đáy hòm của Ly Thủy Tông!
Cơ hồ là đồng thời, lời nói cảnh báo của Liêu Phi Bạch và chưởng môn Quách Kỳ
Kinh cùng lúc vang lên trong đầu Diệp Chân.
- Sát chiêu, ngươi cho rằng ta không có sao?
Số lượng kiếm vân ngưng tụ trên đỉnh đầu Diệp Chân đã sớm đạt đến cực hạn, cơ hồ là vừa nói chuyện xong, thân hình Diệp Chân vọt lên cao, Huyền Dương kiếm chém ra, kiếm vân trên đỉnh đầu Diệp Chân liền giống như mây mưa gặp nhau, mãnh liệt va chạm.
Ầm ầm!
Trong tiếng sấm vang rung trời, một đạo lôi quang dài mấy chục mét mang theo một đạo tia chớp, như lôi xà đánh về phía đoàn hỏa diễm màu tím kia.
Bát Phương Phong Vân Lạc!
Oanh!
Kiếm quang, lôi quang còn có hỏa diễm điên cuồng đan vào nhau, sóng xung kích chưa có bộc phát ra đã khiến cho đệ tử Tề Vân tông vây xem sợ đến mức lui từng bước sau này.
Khiến cho Diệp Chân kinh ngạc chính là, Ngũ Phủ Chân Hỏa Tử Diễm của Sở Quân rất có trí tuệ, lại đốt đi sạch sẽ kiếm quang, lôi quang của Bát Phương Phong Vân Lạc của Diệp Chân.
Phải biết, một chiêu Bát Phương Phong Vân Lạc này của Diệp Chân, trong tình huống bình thường, dù võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong cũng phải trọng thương.
Diệp Chân có chút ngẩn người, Sở Quân lại nhe răng cười.
Thần niệm thúc giục, ngũ tạng xiết chặt, lại năm đóa Ngũ Phủ Linh Hỏa xông ra.
Trong nháy mắt ngưng tụ thành một đóa Ngũ Phủ Chân Hỏa. Bấm tay gảy nhẹ, như tia chớp đánh phía Diệp Chân.
- Diệp Chân, mảnh kiếm vân kia của ngươi, thời gian tích tụ phải cần mười mấy hơi thở đi. Lần này, ta xem ngươi lấy cái gì ngăn cản?
Sở Quân cười to, thần niệm thúc giục, Ngũ Phủ chân hỏa bay nhanh hơn.
Trong vòm trời, thần sắc chưởng môn Quách Kỳ Kinh khẩn trương. Một bàn tay lớn màu xanh đã như ẩn như hiện ở sau lưng, cho dù mất mặt xấu hổ, hắn cũng không thể khiến Diệp Chân chịu độc thủ của Sở Quân.
- Diệp sư huynh, cẩn thận!
- Cẩn thận!
- Tiểu tử này....
Ly Thạch trưởng lão cũng vô cùng lo lắng.
Kỳ quái là thần sắc của Diệp Chân lại không có chút vẻ bối rối nào.
- Đây là?
Một cỗ khí tức bao la mờ mịt mà kinh khủng, đột nhiên từ trên người Diệp Chân xuất hiện, một đoạn ngón tay màu xanh ngọc đột ngột từ trong hư không xuất hiện, nhẹ nhàng điểm một cái, đã điểm vào chính giữa trung tâm đoàn Ngũ Phủ chân hỏa kia.
- Cái chỉ pháp này....
Trên bầu trời, sắc mặt chưởng môn Quách Kỳ Kinh đại biến! Phía dưới, Ly Thạch trưởng lão lo lắng bỗng chốc biến thành kinh ngạc.
Phốc!
Giống như thổi đèn rút nến, trong nháy mắt bị ngón tay xanh ngọc điểm vào, Ngũ
Phủ Chân Hỏa màu tím tản ra như từng cơn sóng gợn, tản ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt tiêu tán.
Ngũ Phủ Chân Hỏa tiêu tán, nhưng Phù Vân Chỉ của Diệp Chân vẫn tồn tại như cũ.
Thần niệm của Diệp Chân khẽ động, một đoạn Phù Vân Chỉ xanh ngọc như tia chớp ấn đến trán Sở Quân.
Sở Quân hoảng hốt, không chỉ quang hoa của linh cương hộ thể quanh người đại phóng, ra thân thể càng bám vào một tầng Ngũ Phủ chiến thể đặc hữu của Ngũ Phủ
Linh Hỏa.
Phốc!
Giống như xé giấy, Phù Vân Chỉ nhẹ nhàng điểm một cái đã xuyên thủng tầng Ngũ
Phủ Linh Hỏa bên ngoài thân thể Sở Quân, điểm đến giữa trán.
Trong thời gian ngắn, trong đôi mắt Sở Quân hiện lên vẻ tuyệt vọng như chết!
Hắn không thể tưởng được, Ngũ Phủ Chân Hỏa mà hắn lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt một thức chỉ pháp này lại không chịu nổi một kích như thế, thậm chí ngay cả mạng nhỏ của hắn cũng sắp phải vứt bỏ.
Thật ra một trận, Sở Quân thua có chút oan.
Trong tình huống bình thường, Phù Vân Chỉ của Diệp Chân, tuyệt đối không uy lực lớn như vậy, dù sao tu vi của Diệp Chân vẫn như vậy, vượt cấp khiêu chiến cũng không kém, sao có thể vượt cấp giết người trong nháy mắt đây.
Nhưng là, Linh Lực tương khắc!
Linh Lực của Diệp Chân là Ngọc Linh Lực, hoàn toàn là khắc tinh của Hỏa Linh Lực. Giống như Mộc Linh Lực gặp phải Kim Linh Lực, sức chiến đấu tất sẽ bị suy yếu hai, ba phần mười.
Nếu Sở Quân tu luyện không phải Hỏa Linh Lực, một thức Phù Vân Chỉ có thể chỉ hóa giải sát chiêu của hắn, nhưng tuyệt đối không khả năng ngay cả linh cương hộ thể của hắn cũng đánh tan.
Hết cách rồi, Linh Lực tương khắc khủng bố như thế.
- Đừng, chỉ hạ lưu người!
- Diệp Chân, đừng!
Cơ hồ là đồng thời, giọng nói của trưởng lão Ly Thủy Tông Ly Thạch và chưởng môn Tề Vân tông Quách Kỳ Kinh liền vọt vào trong đầu Diệp Chân.
Sở Quân tuyệt đối không thể chết được.
Đặc biệt là ở trong địa bàn Tề Vân tông.
Nếu Sở Quân chết, Hắc Thủy quốc dùng một hai năm kinh doanh xây dựng nên tình hình tốt đẹp hiện tại sẽ triệt để xong đời.
Trong sân, trán Sở Quân đột nhiên có một loại cảm giác run rẩy khó tả, giống như trán của hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ bị xuyên thủng.
- Chớ có động đậy, chỉ kiếm của ta đây run lên là có thể xuyên thủng đầu của ngươi!
Thời khắc mấu chốt, Phù Vân Chỉ của Diệp Chân cũng không điểm xuống, Phù Vân Chỉ tản ra, một đạo Linh Lực Kiếm chỉ vào trán của Sở Quân, Linh Lực phun ra nuốt vào, tin tưởng chỉ cần Diệp Chân động niệm, cái trán Sở Quân sẽ thêm một huyết động.
Thấy một màn như vậy, Quách Kỳ Kinh trên bầu trời, Ly Thạch, Thất trưởng lão Chung Ly dưới đất đều thở dài một hơi. Một sát na kia, bọn họ thật sợ hãi.
Bọn hắn cũng không ngờ tới, trong một sát na, Diệp Chân có thể bộc phát ra sát chiêu cường đại như vậy, xoay chuyển thắng bại.
- Sở Quân, ngươi có biết tại sao ta không giết ngươi không?
Diệp Chân lạnh lùng hỏi.
Sở Quân có chút mờ mịt lắc đầu, ánh mắt có chút choáng váng, có loại cảm giác như đang nằm mơ.
Hơn một năm trước, Diệp Chân trong mắt hắn vẫn là tên lâu la tép riu, nếu khi đó khiêu chiến Diệp Chân sẽ bị người ta cười rơi răng hàm, nhưng hơn một năm sau, cái mạng nhỏ của hắn lại nằm trong tay Diệp Chân.
- Không phải bởi vì chưởng môn khuyên can, cũng không phải bởi vì tiếng quát của Ly Thạch trưởng lão, càng không phải bởi vì thân phận của ngươi! Mà bởi vì Mông Tiểu Nguyệt! Đầu của ngươi là của Mông Tiểu Nguyệt!
- Mông Tiểu Nguyệt....
Khóe miệng Sở Quân lộ ra một tia sầu khổ.
Nói đến đây, Diệp Chân tản ra Linh Lực Kiếm chỉ trong tay, ngạo nghễ nhìn về phía Sở Quân.
- Ân oán đã xong, cuộc chiến chân truyền hai tông còn muốn tiếp tục không?
Nghe vậy, khóe miệng Sở Quân càng khổ, hắn cũng đã thua, sao có thể tiếp tục.
- Chúng ta.... Thua....
Sau khi thanh âm nhận thua của Sở Quân vang lên, đệ tử Tề Vân tông hoan hô thành tiếng, gầm lên như núi kêu biển gầm.
- Diệp sư huynh uy vũ!
- Diệp sư huynh uy vũ!