Tạo Hóa Chi Vương

Chương 321: Vạn Linh Cốc

Chương 321: Vạn Linh Cốc
- Diệp Chân, ngươi với Thải Y đã quyết định, còn kiên quyết như thế, vậy bản tọa lại không khuyên ngươi.
Trong tĩnh thất chưởng môn Tề Vân tông, gương mặt chưởng môn Quách Kỳ Kinh vô cùng cảm khái.
- Đúng rồi, Thải Y đứa bé này từ sau khi lên núi, đã ngẩn ngơ trong Tề Vân tông vài chục năm, cũng may tính tình nàng trầm tĩnh, nếu đổi thành một người khác đã sớm không chịu nổi, cũng nên ra ngoài đi một chút.
- Nhưng, ra ngoài thì ra ngoài, nhất định phải vạn phần cẩn thận, không thể chủ quan. Nhất là chuyện Thải Y có thể điều phối Ninh Thần Ngọc Dịch, tuyệt đối không thể để lộ trước mặt người khác.
Nói đến đây, thần sắc Quách Kỳ Kinh hơi nghiêm nghị, đổi lại giọng điệu nghiêm túc.
- Diệp Chân, đã ngươi và Thải Y cũng đã đi tới đây, có một số việc, ta không gạt ngươi.
- Vâng, chưởng môn thỉnh giảng!
- Ngươi hẳn phải biết, Thải Y do ta nhặt được. Ngươi biết, lúc ta nhặt được nàng có bộ dạng gì hay tình cảnh gì không?
Quách Kỳ Kinh nói.
- Mãnh thú vây quanh!
- Hơn trăm con Yêu Thú tụ tập xung quanh nàng, từng con giương miệng to như chậu máu, chảy nước bọt. Những Yêu Thú kia, tu vi thấp nhất đều là Địa Giai trung phẩm, thậm chí còn có một con Thiên giai Yêu Thú.
- Nhưng, phần đông Yêu Thú vây quanh lại không có một con nào dám cắn cánh tay trắng trắng nộn nộn kia của Thải Y. Lúc ấy mặc dù tu vi bản tọa đã đột phá đến Chú Mạch cảnh, nhưng đối diện hơn trăm con Yêu Thú, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau đó, ngươi đoán chuyện gì xảy ra?
- Chuyện gì xảy ra?
- Thải Y khóc! Khóc đến tê tâm liệt phế, tiếng khóc rung trời! Ngay khi tiếng khóc Thải Y vang lên, hơn trăm con Yêu Thú như thấy được chuyện kinh khủng nhất, từng con quay đầu phi nước đại, thậm chí có một con Yêu Thú Địa Giai trung phẩm, ngã ngã nhào một cái.
Quách Kỳ Kinh nói.
- Chuyện này...
Diệp Chân cau mày.
- Đây chính là một trong những nguyên nhân bản tọa không dám để cho Thải Y ra ngoài. Nhưng, quan trọng nhất, vẫn là bởi vì thiên phú của Thải Y.
- Thiên phú gì?
- Thiên mạch. Còn là bát mạch trung phẩm! Đây cũng là nguyên nhân lão phu luôn che giấu Thải Y!
- Hí!
Diệp Chân đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, gặp qua thiên phú huyết mạch cao, nhưng bát mạch trung phẩm là lần đầu tiên nghe nói.
- Nhưng, đó cũng không phải toàn bộ bí mật của Thải Y! Trên người Thải Y có bí mật gì, lão phu cũng không rõ ràng, nhưng tuyệt đối không chỉ những thứ này!
Nhưng chỉ điểm có thể điều chế Ninh Thần Ngọc Dịch đã có thể để bất kỳ một tông môn nào đó nổi điên, mặc dù bây giờ lão phu còn không biết Thải Y điều chế Ninh Thần Ngọc Dịch như thế nào.
- Diệp Chân, ngươi hiểu rõ ý lão phu chứ?
Sau khi hít sâu một hơi, Diệp Chân gật đầu.
- Chưởng môn, ta hiểu được! Phải điệu thấp, cẩn thận, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Thải Y!
- Vậy là tốt rồi, đi thôi! Đúng rồi, nếu ngươi có thể lấy được thứ tự bài danh thi đấu trong Hắc Long bảng, ta hi vọng ngươi có thể trở lại tông môn ở lại một đoạn thời gian!
Quách Kỳ Kinh nói.
Nghe vậy, Diệp Chân hơi kinh ngạc, vì sao Quách Kỳ Kinh và Vạn Tinh Lâu lâu chủ
Hải Lạc Sương sẽ đưa ra điều kiện giống nhau.
- Vì sao?
- Chuyện này một lời khó nói hết, khó nói rõ ràng! Nhưng, chờ ngươi đoạt được thứ tự trong Hắc Long bảng sẽ biết!
Quách Kỳ Kinh nói.
- Chưởng môn. Mấy thứ này, mời ngươi nhận lấy, xem như một chút tâm ý ta đối với tông môn!
Khi ấy, Diệp Chân xuất ra sáu bảy bản bí tịch to to nhỏ nhỏ.
Bên trong những thứ này, làm người khác chú ý nhất chính là thần thông võ kỹ Ngũ
Độc Ấn và Địa Giai trung phẩm Phong Vân kiếm quyết, mấy quyển khác, là mấy quyển bí tịch Địa Giai Hạ phẩm Diệp Chân tịch thu được.
- Thần thông võ kỹ Ngũ Độc Ấn.... Phong Vân kiếm quyết!
Thần sắc chưởng môn Quách Kỳ Kinh đột nhiên trở nên hơi phức tạp.
Thần thông võ kỹ Ngũ Độc Ấn trân quý cỡ nào, hắn tất nhiên biết. Một tông môn có bao nhiêu thần thông võ kỹ là biểu hiện thực lực một tông môn.
Nói thật, Quách Kỳ Kinh vẫn muốn có đủ bộ Phong Vân kiếm quyết. Nhưng hắn bế quan tìm hiểu mấy lần, bù đắp Phong Vân kiếm quyết đều tạm vừa ý.
Diệp Chân có thể tu luyện Phong Vân kiếm quyết ra uy lực khủng bố. Quách Kỳ Kinh vẫn muốn, nhưng thực sự không thể mở miệng. Lần này Diệp Chân chủ động lấy ra, tự nhiên khiến cho Quách Kỳ Kinh vô cùng cảm kích.
Uy lực Phong Vân kiếm quyết được thể hiện trong tay Diệp Chân, tin tưởng có Phong Vân kiếm quyết, thực lực đệ tử chân truyền Tề Vân tông tuyệt đối có thể cao hơn một tầng.
- Diệp Chân, hảo hài tử!
Tiếng nói Quách Kỳ Kinh đột nhiên có chút run rẩy.
- Nếu không phải tông môn có quy củ nghiêm ngặt, Tề Vân bí điển cũng không phải một mình bản tọa có thể lấy ra, hiện tại lão phu cũng muốn truyền Tề Vân bí điển cho ngươi!
- Diệp Chân, ngươi không suy tính một chút sao? Chức chưởng môn Tề Vân tông, ta giữ lại cho ngươi! Mười năm, thậm chí mười lăm năm, lão phu đều có thể chờ! Giao Tề Vân tông cho ngươi, lão phu rất yên tâm!
Quách Kỳ Kinh nói.
- Chưởng môn, người cô độc không?
Diệp Chân đột nhiên mở miệng hỏi.
Quách Kỳ Kinh ngẩn người, thanh âm Diệp Chân lần nữa vang lên.
- Vị trí chưởng môn tuy tốt, nhưng ta càng sợ cô độc! Không có đối thủ trong nhân sinh...
....
Khi Quách Kỳ Kinh lấy lại tinh thần, Diệp Chân đã rời đi không biết bao lâu, nhìn bí tịch trước mặt, cười khổ.
- Cô độc, làm sao lại không có.....
- Chỉ là, con đường do mình chọn, không thể quay đầu....
....
- Đến, uống!
- Đến, cạn!
Trong một gian viện trên Loạn Vân Phong, ba người Diệp Chân, Sa Phi, Kim Nguyên Bảo ngồi vây quanh trước một cái bàn nhỏ, trước mặt để một cái bát to, tản ra mùi rượu nồng nặc.
- Đến, cạn! Diệp Chân, ta không ngờ, ngươi đến bây giờ còn có thể nhớ rõ ta!
Uống một hơi cạn sạch bát rượu to, thần sắc Sa Phi có chút kích động.
Sa Phi không ngờ Diệp Chân đã sớm trở thành tín ngưỡng của hắn, vậy mà lại tìm hắn tới uống rượu!
- Vì sao không nhớ? Lúc trước ta vừa mới tiến vào Tề Vân tông, nếu không phải ngươi giúp ta, chắc ta đã bị đám người kia đánh đến tàn phế! Đến, cạn!
- Cạn!
- Lão Diệp, ta biết, con đường của ngươi khác với chúng ta! Nhưng, Kim Nguyên Bảo ta đời này, kết giao đúng nhất chính là huynh đệ như ngươi!
- Con mẹ nó, hiện tại vây quanh ở phía sau cái mông của lão tử, ai trong đám kia có thể xưng là huynh đệ chân chính chứ!
Hùng hổ thốt một câu, Kim Nguyên Bảo uống một hơi cạn sạch.
- Đáng tiếc! Thiên phú Kim Nguyên Bảo ta không được tốt, theo không kịp tiết tấu lão Diệp ngươi! Bằng không, đời này kề vai sát cánh với ngươi, sẽ có biết bao thoải mái!
- Lão Kim, mỗi người đều có truy cầu của chính mình. Ta truy cầu võ đạo, mà thứ ngươi truy cầu, chính là trở thành thiên hạ đệ nhất phú thương! Còn Sa Phi thì là tam thê tứ thiếp, hiếu thuận song thân, mỗi người, đi con đường của mình là tốt rồi!
- Tới đi, cạn, tình cảm trong rượu!
Khi đó, ba người lại uống một hơi cạn sạch!
Sau hai canh giờ, Diệp Chân nhìn Kim Nguyên Bảo và Sa Phi say ngã trên mặt đất, thần sắc có chút phức tạp. Cùng huynh đệ của mình ở chung là chuyện thoải mái nhất, nếu có thể, Diệp Chân muốn theo cùng bọn hắn xông xáo.
Nhưng, mỗi người có con đường khác biệt, Diệp Chân chỉ có thể ở nơi này chúc phúc cho bọn hắn.
- Các huynh đệ, ta đi, hi vọng các ngươi mọi việc mạnh khỏe! Ta có thể giúp các ngươi, chỉ có nhiêu đây!
Lưu lại hai lá thư trên bàn rượu, Diệp Chân tiêu dao rời đi.
Một phong là thư giới thiệu Kim Nguyên Bảo cho đương kim Hoàng thái tử Chu Huyễn, một phong thư khác là giới thiệu Sa Phi cho tông môn làm chấp sự tông môn.
....
Sự thật chứng minh. Thế giới hai người, nếu như nhiều hơn một người, sẽ trở nên rất không được tự nhiên.
Vốn dĩ, nếu Diệp Chân và Thải Y xuất hành, hai người cùng cưỡi Vân Dực Hổ ngao du trong mây, chuyện này lãng mạn cỡ nào, nhưng, nhiều thêm một người Phương Linh thì có chút buồn bực.
Mặc dù nói Phương Linh cũng rất xinh đẹp, đối với Thải Y tinh khiết mỹ lệ, thậm chí có chút ít xinh đẹp. Nhưng, Diệp Chân quan sát Phương Linh, luôn có một loại cảm giác không thoải mái.
Có lẽ, vì Phương Linh chiếm đoạt Thải Y.
Trên đường đi, Phương Linh líu ríu, quản Thải Y có cam tâm tình nguyện hay không vui, cứ lôi kéo Thải Y nói chuyện, khiến cho Diệp Chân ngược lại thành người qua đường.
Diệp Chân nhìn ra được, Thải Y cũng có chút phiền muộn, nếu dựa theo tính tình bình thường của nàng, đã sớm nói thẳng. Nhưng, bởi vì Phương Linh cứu chữa Hoa Ly, nên Thải Y mới kìm chế.
May mà sau hai ba ngày, Phương Linh cũng phải rời đi, bằng không, Diệp Chân sẽ nổi điên.
- Ừm, sắp đến, nhìn thấy hẻm núi trước mặt kia không, chỉ cần các ngươi đưa ta đưa đến hẻm núi kia, ta sẽ an toàn! Băng qua hẻm núi, ta có thể trở lại Vạn Linh Cốc. Đúng rồi, các ngươi thực sự không có ý định đến Vạn Linh Cốc chúng ta làm khách sao?
- Không được, chúng ta còn có việc phải làm!
Diệp Chân lần nữa cự tuyệt Phương Linh mời.
- Được rồi! Nhưng, đoạn này đường, Yêu Thú rất điên cuồng! Chúng ta nên xuống dưới đi bộ!
- Hạ!
Như lời Phương Linh nói, năm con Ngân Tuyến Ma Điêu từ không trung lướt qua, ba người vội vàng rơi xuống mặt đất.
Khi rơi xuống đất, trong mắt Phương Linh trong lúc lơ đãng hiện lên một tia nhẹ nhàng, mặc dù Diệp Chân không rõ, lông mày lại có chút khẽ nhíu.
Quá không bình thường!
Dưới tình huống bình thường, những nơi võ lâm thế gia ẩn cư đều là phong thuỷ bảo địa, xung quanh có Yêu Thú vây quanh, nhưng trên cửa ra vào yếu đạo, tuyệt đối sẽ không có vô số Yêu Thú xuất hiện.
Cho dù có, cũng là một vài Yêu Thú đê giai, thậm chí nuôi dưỡng Yêu Thú giữ nhà, bằng không, người trong nhà đi ra ngoài đều vô cùng nguy hiểm.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân xuất hiện một chút lo lắng.
Nhưng cũng không tính lưu tâm, bởi vì chỉ cần Diệp Chân bước vào trong rừng núi, thần niệm tự nhiên ngưng tụ, lắng nghe âm thanh các tiểu động vật, Yêu Thú xung quanh.
So với chỗ đã thấy, thanh âm Diệp Chân nghe được càng thêm chân thật!
- Ừm, sắp đến! Đến cái khe thung lũng kia chính là khu vực an toàn! Thải Y muội muội, cám ơn ngươi tiễn ta về nhà! Nếu không phải các ngươi, ta còn phải thông tri tộc nhân tới đón ta!
Phương Linh một bên cười, một bên tiện tay đánh bay một đầu Yêu thú Địa Giai Hạ phẩm.
Ngươi khoan hãy nói, trên đường đi, đụng phải Yêu Thú thật không ít.
Nhưng Diệp Chân đi phía sau, mày càng ngày càng nhíu chặt, ánh mắt cũng càng thêm ngưng trọng.
- Phương Linh, cô chờ một chút!
Đột nhiên, Diệp Chân bước nhanh đi tới sau lưng Phương Linh, vẻ tàn khốc chợt lóe lên trong mắt!
- Làm sao vậy, Diệp Chân?
- Phương Linh, ta nhớ được, tộc nhân Vạn Linh Cốc, toàn bộ đều họ Vạn, làm sao cô họ Phương?
- Chuyện này....
Ngay khi Phương Linh biến sắc, một cánh tay đột nhiên như thiểm điện nhô ra, hướng về phần gáy Phương Linh.
- Ngươi làm gì?
Phương Linh quá sợ hãi kinh hô.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất