Tạo Hóa Chi Vương

Chương 325: Bóp Vỡ

Chương 325: Bóp Vỡ
Hư không bị xé mở một lỗ hổng lớn, chỗ thủng chỗ trong lúc nhất thời phát ra ánh sáng lóng lánh, không gian gần đó bị đè ép chấn động, cực lực muốn bổ khuyết lỗ hổng.
Nhưng kinh người là, hơn phân nửa ngũ thải ban lan kia dưới sự đè ép của lôi quang phích lịch lại lông tóc không thương không nói, vết nứt không gian kia còn đang không ngừng mở rộng.
Mấy hơi thở sau, cánh tay, bả vai, ngực, cổ, đầu lần lượt nhô ra, nửa người một nam tử trung niên tướng mạo đường đường, một đôi kim sắc trường mi, quanh người lóe ra ngũ thải quang hoa đột ngột xuất hiện từ trong cái khe trong hư không.
Một màn này, không chỉ để Diệp Chân trợn tròn mắt, ngay cả Hồng Bán Giang cũng trợn tròn.
Phá vỡ hư không, chuyện mà ngay cả cường giả Chú Mạch cảnh cũng không làm được.
Nghe nói, vương giả Khai Phủ cảnh cường đại có thể miễn cưỡng phá vỡ hư không, nhưng giống người trước mắt này, trực tiếp phá vỡ hư không mà còn có thể chui qua khe hở hư không, sự cường đại này…
Diệp Chân chỉ cảm thấy trong đầu ầm vang một tiếng, khái niệm cường giả trong lòng hắn từ trước đến nay đã bắt đầu thay đổi.
Trước kia, võ giả Chú Mạch cảnh ở trong mắt Diệp Chân chính là cường giả tung hoành thiên hạ, về phần vương giả Khai Phủ cảnh, chỉ là trong truyền thuyết, gần mấy trăm năm qua, chưa ai từng gặp.
Bây giờ, một cường giả còn cường đại hơn so với vương giả Khai Phủ cảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt, lật đổ nhận biết của Diệp Chân.
Trong lòng Diệp Chân đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ trong đầu, nếu võ giả cường đại có thể tuỳ tiện phá toái hư không, như vậy cực hạn võ giả ở đâu…
- Ừm
Ánh mắt người đàn ông có kim mi (*) từ trong hư không rơi xuống trên người Thải Y, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
[Kim: màu vàng, Mi: chân mày]
- Xem ra, bản tọa cảm ứng không tệ, quả thực có hậu duệ tộc ta ở đây thức tỉnh huyết mạch.
- Nhưng mà huyết mạch tộc ta lại có thể thức tỉnh trong man hoang chi địa như thế này, có lẽ nhận lấy kích thích trọng đại gì đó, ừm…
- Sẽ là ai trong hai người các ngươi hay hoặc cả hai.
Ánh mắt kim mi trung niên đảo qua trên người Diệp Chân và Hồng Bán Giang, khiến sắc mặt Hồng Bán Giang cuồng biến, đột ngột trở nên tái nhợt.
Hồng Bán Giang làm sao cũng không nghĩ ra, cường giả kinh khủng xé rách hư không kia lại là tộc nhân của Thải Y. Mặc dù điều này nói rõ trên người Thải Y quả thực có bí mật động trời. Nhưng giờ hắn lại chiêu chọc đến một tồn tại còn còn kinh khủng hơn nếu so với vương giả Khai Phủ cảnh.
Dù hắn có danh xưng “giọt nước không lọt” Hồng Bán Giang, nhưng tại thời khắc này, Hồng Bán Giang cũng có chút lộn xộn, làm sao bây giờ…
Không chỉ Hồng Bán Giang, bị ánh mắt kim mi nam tử quét qua. Trái tim Diệp Chân đầu tiên là co rụt lại, sau đó không bị khống chế mà phanh phanh cuồng loạn.
Trong nháy mắt, Diệp Chân cảm giác buồng tim của mình hình như cũng phải nhảy ra từ trong lồng ngực, thậm chí có chút thống khổ dùng tay vỗ lên ngực. Ý muốn đè lại trái tim đang muốn nhảy ra lồng ngực.
Cũng may mắn, ánh mắt kim mi nam tử này chỉ đảo qua, Diệp Chân đoán, nếu hắn nhìn chăm chú hơn ba hơi, trái tim của mình có thể sẽ nhảy ra thật.
Trong nháy mắt tiếp theo, kim sắc trường mi giương lên, một đạo ngũ thải quang hoa đột nhiên bay ra, rơi xuống người Thải Y.
- Tỉnh lại!
Có lẽ là tác dụng của ngũ thải quang hoa, cũng có lẽ trong thanh âm kia ẩn chứa một loại ma lực nào đó, Thải Y bởi vì lực lượng Thần Hồn tiêu hao mà ngất đi lại chậm rãi mở mắt.
- Tiểu cô nương, trong hai người này, ai bức ngươi thành như vậy.
Con mắt của Thải Y chớp chớp, còn chưa mở miệng, mặt già Hồng Bán Giang đột ngột hiện ra cực hạn sợ hãi, tất cả Linh Lực toàn thân trong nháy mắt này bộc phát, bản nguyên tinh huyết càng bắt đầu thiêu đốt như không cần mạng.
Nhiều lực lượng như vậy bạo phát, thân hình Hồng Bán Giang giống như lôi điện thoát ra, trong chớp mắt vọt ra khoảng cách ngàn mét.
- Ừm…
Ánh mắt kim mi nam tử đột ngột trở nên sắc bén, nhìn về phía Thải Y.
- Là hắn sao?
Chẳng biết tại sao, Thải Y lại có một loại cảm giác thân thiết và tín nhiệm không hiểu đối với kim mi nam tử trước mặt, thuận theo nhẹ gật đầu, trong nháy mắt tiếp theo, trong hai mắt kim mi nam tử đột ngột tuôn ra một vòng xoáy ngũ thải, môi trên và môi dưới khẽ chạm, phun ra một chữ.
- Định!
Tê!
Hít một hơi lãnh khí, thanh âm đột ngột từ khóe miệng Diệp Chân vang lên, nháy mắt một chữ định ra khỏi miệng, một màn cực kỳ quỷ hiện ra lọt vào tầm mắt Diệp Chân.
Bên ngoài hai ngàn mét, linh quang Bản Nguyên linh huyết quanh người Hồng Bán Giang cũng đang bộc phát, nhìn qua, Hồng Bán Giang đang lấy một loại tốc độ khủng khiếp phi hành.
Nhưng trên thực tế, Hồng Bán Giang lại không xê dịch một tí nào, giống như đang phi hành tại chỗ.
Một màn quỷ dị này làm cho Diệp Chân thấy muốn thổ huyết.
Đúng lúc này, bàn tay lớn ngũ thải ban lan kia lần nữa động, khẽ vươn tay, giống như vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét, cho người ta một loại ảo giác cánh tay kia ở sau lưng Hồng Bán Giang.
Bàn tay lớn bóp, trong chớp mắt kéo Hồng Bán Giang từ xa mấy ngàn mét giật trở về, khi kéo tới gần đó mấy trăm mét, bàn tay lớn ngũ thải ban lan, nhẹ nhàng bóp.
Phốc!
Linh quang, bản Nguyên linh huyết quanh người Hồng Bán Giang bùng lên thành một đoàn, đột nhiên phát nổ, giống như một khí cầu bị bóp nát. Kinh người hơn chính là, khi bàn tay lớn ngũ thải ban lan kia nhẹ nhàng bóp, ngay cả không gian cũng bắt đầu sụp đổ.
Sau khi Hồng Bán Giang bị bóp nát huyết nhục nổ tung, xương vỡ, lông tóc toàn bộ tiến vào không gian sụp đổ.
Trong nháy mắt tiếp theo, bàn tay lớn ngũ thải ban lan một lần nữa trở về tới vết nứt không gian, giống như chưa từng động đậy.
Nhưng, Hồng Bán Giang – cường gia Hồn Hải Cảnh ngũ trọng đỉnh phong đã biến mất, hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua, không để lại một tí vết tích.
Bóp nát, biến mất!
Một màn này làm cho Diệp Chân trợn tròn!
Gặp qua mạnh, lại chưa từng gặp mạnh như thế, giết chết một gã cường giả Hồn Hải Cảnh ngũ trọng đỉnh phong giống như bóp chết một con giun dế.
Sâu kiến!
Cảm giác như sâu kiến!
Lần thứ nhất, Diệp Chân cảm giác được mình nhỏ bé giống như sâu kiến trước mặt người nào đó!
Nhưng mà sau một khắc, ý chí cứng cỏi của Diệp Chân lại đánh nát vừa tâm tính sâu kiến mới sinh ra.
- Thời gian, chỉ cần cho ta đầy đủ thời gian, ta cũng có thể trưởng thành đến loại trình độ này, thậm chí mạnh hơn hắn!
Tông Môn, Hắc Thủy Quốc, thậm chí toàn bộ Hắc Long Vực nhiều thiên tài như vậy cũng bị ta vượt qua! Ta mới mười chín tuổi, tương lai có một ngày, ta nhất định sẽ đạt tới loại trình độ này của hắn!
- Xé rách hư không!
Võ giả lại có thể cường đại đến trình độ xé rách hư không, như vậy có một ngày, ta có thể khoảng cách gần chạm đến sao trời, chạm đến bầu trời đầy sao kia hay không!
Trong chớp mắt, sự tự tin mạnh mẽ đánh vỡ suy nghĩ chán nản và cảm giác bất lực trong lòng Diệp Chân, trong hai mắt Diệp Chân tràn đầy thần thái tự tin!
Ngoài ý muốn, kim mi nam tử đang nhìn thấy Thải Y. Lại quét qua Diệp Chân, ánh mắt hơi có chút ngoài ý muốn.
Tới loại trình độ như hắn, ý chí là một loại sức mạnh. Người thiếu niên trước mắt này, vừa mới ý chí còn đang nhanh chón suy yếu, không ngờ trong nháy mắt ý chí đó đã bắt đầu nhanh chóng khôi phục, tăng lên, thậm chí càng cường đại so với trước đó, cứng cáp hơn.
- Ngươi nói, ngươi tên Thải Y, ngươi là cô nhi…
Kim mi nam tử bắt đầu trò chuyện với Thải Y.
- Ừm, có lẽ, chắc do cha mẹ của ngươi đi du lịch giới này, gặp phải nguy hiểm gì gì đó, hay có cái gì ngoài ý muốn! Nhưng, cho dù như thế nào, nhất tộc chúng ta, dù bản thân chết cũng sẽ không vứt bỏ hài nhi của mình.
Ầm ầm!
Đột nhiên, lôi quang trong vết rạn hư không đột nhiên dày đặc thêm mấy lần, lôi quang ban đầu to bằng cánh tay trẻ co, đột nhiên bạo tăng tới cỡ thùng nước.
Không gian đè ép cũng càng khủng bố, toàn bộ khe hở xung quanh hư không nặng giống như núi, tầng tầng đè ép hướng về phía khe hở, đang muốn khép khe hở.
Kim mi nam tử bị lôi quang và không gian đè ép không bị thương chút nào nhưng lại đột nhiên nhíu mày, quanh người lấp lóe ngũ thải quang hoa giảm bớt áp lực.
- Ngô, không gian chi lực vẫn chán ghét như thế, xem ra, ta không ở được bao lâu.
Kim mi nam tử đột nhiên nhíu mày.
- Ừm, Thải Y, nếu ngươi đã thức tỉnh huyết mạch bản tộc, như vậy bản tọa hỏi ngươi, ngươi muốn trở về tộc ta không? Ta từ huyết mạch của ngươi xác định địa vị, ừm, nếu như ngươi trở về, địa vị của ngươi phải rất khá.
- Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, nếu ngươi trưởng thành ở Man Hoang giới này, cuối cùng sẽ trở thành một phế vật! Thế nào, nếu muốn trở về, bây giờ bản tọa có thể giúp ngươi một tay.
Kim mi nam tử nói.
Nghe vậy, trái tim Diệp Chân đột nhiên nhảy lên, có chút khẩn trương nhìn về phía Thải Y, đúng lúc này, ánh mắt Thải Y cũng nhìn về phía Diệp Chân, sau đó, nhìn về phía Diệp Chân lộ ra một tia ôn nhu ý cười.
- Người ta yêu nhất ở đây, ta sẽ không rời đi.
Thải Y nói.
- Úc, là hắn sao?
Kim mi nam tử đột nhiên chuyển ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân, một đoàn lệ mang đột nhiên chợt lóe lên, ánh mắt kinh khủng kia trong chớp mắt làm cho vong hồn Diệp Chân đại mạo.
Trải qua sinh sinh tử tử, quan trọng nhất chính là, lúc này Diệp Chân còn duy trì cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, đối với mọi việc xung quanh cũng vô cùng nhạy cảm, cho dù ánh mắt biến hóa.
Diệp Chân rõ ràng cảm giác được, trong khoảnh khắc đó, kim mi nam tử này nổi lên sát tâm đối với hắn!
Cái loại sát tâm khiến khắp cả người Diệp Chân sinh ra cảm giác, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Sau khi Thải Y kiên định gật đầu, một đôi kim sắc trường mi của kim mi nam tử kia lần nữa khẽ nhíu, tựa như đang tự hỏi cái gì, trong cái khe hư không, lôi quang và không gian đè ép cũng càng thêm kinh khủng, ngũ thải quang hoa quanh người kim mi nam tử tiêu hao thật nhanh.
Nhưng, mỗi tiêu hao một đạo ngũ thải quang hoa, có càng nhiều ngũ thải quang hoa trào ra, duy trì khe hở hư không kia
- Được rồi, Thải Y, bản tọa tôn trọng lựa chọn của ngươi! Nhưng mà có một câu, bản tọa vẫn muốn nói với ngươi, lấy huyết mạch thiên phú ngươi thức tỉnh, cha mẹ của ngươi ở trong bản tộc tuyệt đối không phải hạng người vô danh.
- Nói một cách khác, nếu như ngươi trở lại bản tộc thì sẽ rất dễ dàng có thể tìm tới cha mẹ ruột của ngươi.
- Thải Y, chẳng lẽ ngươi không muốn biết cha mẹ ruột của ngươi là ai, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp cha mẹ ruột của ngươi sao?
- Cha mẹ ruột?
Hai mắt Thải Y có chút mờ mịt, làm một cô nhi từ nhỏ đã không cha mẹ, khái niệm cha mẹ ruột này, hình như có chút xa xôi.
Trong khe hư không, lôi quang càng dữ dội, tốc độ ngũ thải quang hoa bổ sung đã có chút theo không kịp tốc độ tiêu hao.
- Được rồi, thời gian không còn nhiều lắm! Không gian chi lực đáng chết này, ta nhất định phải rời đi! Ừm, cái này cho ngươi.
Trong chớp mắt, ngũ thải quang hoa bùng lên bên trong vết rạn hư không giống như mặt trời, mặt trời năm màu.
Cơ hồ là đồng thời, một Ngũ Thải Thạch lớn chừng quả đấm, từ trong cái khe rơi xuống, trong tiếng nổ ầm ầm, khe hở hư không bắt đầu khép lại, thân hình kim mi nam tử nhanh chóng lui bước.
- Thải Y, nếu có một ngày, ngươi muốn trở về bản tộc, hoặc tìm cha mẹ ruột của ngươi, đưa vào lực lượng huyết mạch ngươi thức tỉnh vào Ngũ Thải Thạch, Ngũ Thải Thạch sẽ truyền tống ngươi tới bản tộc, nhớ kỹ, bản tọa tên là…
Phanh!
Khe hư không đột ngột khép lại, thanh âm cũng đột nhiên đứt đoạn. Chỉ còn lại khối Ngũ Thải Thạch rơi xuống mặt đất, chứng minh tất cả vừa rồi xảy ra là thật!
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất