Chương 324: Hồn Lực Phong Bạo
Phanh phanh phanh phanh!
Xích Ngọc Ấn và Linh Kiếm Sơn va chạm tạo ra tiếng bạo liệt liên miên, hai sóng lực lượng kinh khủng liên tiếp không ngừng va chạm, dường như làm cho hư không cũng run rẩy.
- Diệp Chân một người một mình chống đỡ công kích của Hồng Bán Giang và Phiền Sở
Ngọc, tuyệt đối chống đỡ không được bao lâu, phá trận, ta nhất định phải nghĩ biện pháp phá trận!
Một bên khác, trong trận pháp, Thải Y xưa nay như tiên tử lần này đã có chút điên cuồng, thải lăng trong tay quơ như sông như biển, không ngừng công kích trận pháp.
- Diệp Chân, ngươi còn có thể chống bao lâu, ngươi vừa mới dùng đan dược để bản thân có thể ngưng tụ ra thêm một hay hai Xích Ngọc Ấn Nhìn thấy tốc độ xuất thủ của Diệp Chân càng ngày càng chậm, thanh âm của Hồng Bán Giang càng ngày càng đắc ý.
- Có đúng không, vậy ngươi thử một chút!
Trong khi hừ lạnh, một bình Nguyên Linh Ngọc Dịch bị Diệp Chân nuốt vào, trong chớp mắt, Linh Lực gần như khô cạn dường như được rót vào thanh tuyền, nhanh chóng tràn đầy.
Trước khi đi ra ngoài, Thải Y cho Diệp Chân ba bình Nguyên Linh Ngọc Dịch, nói là nàng trong khoảng thời gian này điều chế. Nguyên Linh Ngọc Dịch là đồ tốt, khi tu vi của Diệp Chân còn là Chân Nguyên cảnh thì một giọt có thể làm cho tu vi của Diệp Chân khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, hơi dùng nhiều một chút thì có thể no bạo.
Nhưng bây giờ, ăn vào một bình, mới có thể giúp tu vi của Diệp Chân khôi phục tràn đầy.
- Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp phá trận!
Dưới tác dụng của Kiếm Tâm Thông Minh, Diệp Chân hiểu rõ bốn phía trong lòng.
Sau khi quan sát kỹ mấy hơi, Diệp Chân đã phát hiện tám vị trí lóe sáng đặc biệt.
Một chỗ chính giữa kia chắc là trận nhãn. Hồng Bán Giang đang đứng ở đó, xung quanh bảy phương vị đều có một chỗ điểm sáng, Linh Lực bàng bạc từ bảy điểm sáng đó phun trào ra, chống đỡ trận pháp vận chuyển.
- Chắc là ở đây!
Bang!
Một đạo Xích Ngọc Ấn nháy mắt bay ra, Huyền Dương Kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, kiếm mạch thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh đột ngột run lên, một đạo kim sắc bản nguyên kiếm mạch bay ra.
Kim sắc kiếm cung to lớn đột ngột từ bay ra đỉnh Huyền Dương Kiếm, trong nháy mắt bay ra giống như mặt kính bị xé, mạnh mẽ xé hướng về phía một góc nào đó của trận pháp.
Trong nháy mắt kim sắc kiếm cung xuất hiện. Phiền Sở Ngọc vừa mới ngưng ra kiếm cương đột ngột run lên, kém một chút tản mất, con ngươi Hồng Bán Giang đột ngột trừng tới cực hạn.
Bởi vì ở trong nháy mắt kim sắc kiếm cung xuất hiện. Hồng Bán Giang bỗng nhiên phát hiện kim sắc kiếm cung đột trở nên vô cùng lớn. Hắn ở trước mặt kim sắc kiếm cung dường như trở nên vô cùng nhỏ bé, trong nháy mắt này, tâm thần của Hồng Bán Giang lại thất thủ.
Ngay cả Linh Kiếm Sơn hắn oanh ra ở trước mặt kim sắc kiếm cung này cũng trở nên thất sắc.
- Một kiếm chiêu lại có thể khiến cho tâm thần của lão phu thất thủ! Thần Thông, Thần Thông võ kỹ, làm sao có thể…
Nghĩ rõ ràng, Hồng Bán Giang sợ hãi.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, con mắt của Hồng Bán Giang đột ngột đỏ lên.
- Quả nhiên, một tiểu tử Hóa Linh Cảnh không ngờ lại có Thần Thông võ kỹ mà cường giả Chú Mạch cảnh mới có thể có, quả nhiên, trên người tiểu tử ngươi quả nhiên có bí mật!
- Linh Kiếm Sơn, trấn áp!
Kim sắc bản nguyên kiếm mạch bổ về phía trận pháp nơi hẻo lánh, Linh Kiếm Sơn cũng đánh về phía đầu Diệp Chân.
Oanh!
Kim sắc Bản Nguyên kiếm mạch mạnh mẽ bổ vào điểm nhấp nháy trên trận pháp kia, toàn bộ Thiên Cơ Khốn Linh Trận phát ra ầm ầm tiếng vang, rung động không thôi.
Cơ hồ là đồng thời, Linh Kiếm Sơn cũng rơi vào trên người Diệp Chân.
Xuy xuy xuy xùy!
Vô số kiếm quang tạo thành Linh Kiếm Sơn giảo sát trên Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân, Linh Lực trong cơ thể Diệp Chân giống như điên mà tràn vào Xích Ngọc Linh Giáp!
Rạn nứt không thể tránh khỏi xuất hiện trên Xích Ngọc Linh Giáp, đồng thời cấp tốc mở rộng.
Răng rắc!
Nháy mắt Xích Ngọc Linh Giáp vỡ nát, trên trăm đạo kiếm quang mạnh mẽ cắt chém tới trên người Diệp Chân, đánh Diệp Chân cũng bay lên. Nháy mắt bị đánh trúng, thân thể Diệp Chân nhanh chóng vặn vẹo, cho dù trong nháy mắt thân trúng trăm kiếm, nhưng, lại không một kiếm nào thương tới yếu hại.
Đây chính là tác dụng kinh khủng của Kiếm Tâm Thông Minh.
Dưới Kiếm Tâm Thông Minh, khống chế của Diệp Chân cơ hồ đạt đến một loại tinh tế.
Nhưng mà từng kiếm vào thịt vẫn làm cho Diệp Chân nhịn không được phát ra kêu đau một tiếng.
Ngược lại, sau khi kêu rên, trong đôi mắt của Diệp Chân lại nổi lên vẻ vui mừng.
Bởi vì Diệp Chân cảm ứng được, sau khi bị một Bản Nguyên kiếm mạch của hắn đập tới, điểm sáng quang hoa trong góc kia đã trở nên vô cùng ảm đạm.
Diệp Chân tin tưởng, tiếp tục thêm một lần nữa hắn sẽ có thể chém nát điểm sáng đó, phá vỡ Thiên Cơ Khốn Linh trận.
Cơ hồ là đồng thời, Hồng Bán Giang cũng phát hiện trận pháp biến hóa, thần sắc trở nên dị thường khó coi, hắn nghĩ mãi mà không rõ, Diệp Chân bị vây ở trong trận pháp như thế nào tìm được trận cơ đồng thời công kích trận cơ, cái này ở dưới tình huống bình thường căn bản là chuyện không thể, chính là một trận pháp đại sư như hắn cũng làm không được.
Nhưng loại chuyện không thể nào lại thật sự xảy ra trước mắt.
- Diệp Chân, Diệp Chân, huynh không sao chứ!
Nghe được tiếng rên rỉ của Diệp Chân, Thải Y hoàn toàn gấp, dưới sốt ruột, trong đôi mắt đẹp kia lần nữa trở nên rực rỡ như sao, không phải con ngươi có thần rực rỡ như sao, mà là chân chính rực rỡ như sao.
Giống như bảo thạch được ánh mặt trời chiếu xuống lóe sáng lên, trong đôi mắt loáng thoáng có một vòng xoáy khủng bố.
- Hắc hắc, Diệp Chân, hắn làm sao có thể không có việc gì!
- Thải Y, ta cho ngươi biết, Diệp Chân đã sắp chết! Cũng sắp bị sư phụ ta đánh chết! Chỉ cần một chút công phu nữa, nếu như ngươi thức thời, quỳ xuống cầu xin ta, ta tha cho hắn một mạng
- Thải Y, đừng nghe hắn, ta rất tốt
Diệp Chân gầm thét lên tiếng, đáng tiếc là, Thải Y bị Phiền Sở Ngọc mở miệng kích thích, đã nghe không được.
Phiền Sở Ngọc cố ý kích thích, giống như một ngọn lửa hoàn toàn đốt lên con ngươi sáng như sao của Thải Y. Vòng xoáy trong con ngươi đột nhiên gia tốc, thần hồn chấn động vô cùng kinh khủng lập tức lan tràn.
Tê!
Thần hồn chấn động kinh khủng nháy mắt dâng lên, Phiền Sở Ngọc bỗng nhiên rùng mình một cái, lực lượng thần hồn như núi đè xuống đầu hắn, làm hắn trực tiếp té ngã xuống đất, thất khiếu lần nữa chậm rãi chảy ra máu tươi.
- Lực lượng thần hồn mạnh như vậy, làm sao có thể?
Thần sắc Hồng Bán Giang giống như gặp quỷ. Một thân tu vi thần hồn kinh người trong nháy mắt này bộc phát ra, đối kháng thần hồn uy áp truyền đến từ trong hư không.
Diệp Chân lại trực tiếp nhìn trợn tròn mắt.
Trong hư không, một tòa đại sơn do lực lượng thần hồn ngưng tụ thành mơ hồ hiện ra hình dáng, dường như một đại sơn chân thật.
- Thần hồn hiện hình, tu vi thần hồn kinh khủng bực nào?
Làm cho Diệp Chân buồn bực nhất là mặc dù hắn không nằm trong thần hồn đại sơn tập kích, nhưng dưới uy áp thần hồn kinh khủng này, hắn cũng không thể động được mảy may.
Xoạt xoạt xoạt!
Thiên Cơ Khốn Linh trận dường như chịu không được loại uy áp thần hồn kinh khủng. Bảy trận cơ không chịu nổi gánh nặng vang lên tiếng tạch tạch, dường như cách vỡ vụn chỉ có một đường.
Chỉ cần trận cơ vỡ vụn, vậy Thiên Cơ Khốn Linh trận nhất định sẽ bị phá.
- Làm sao có thể, hôm nay lão phu đối phó còn người hay quái vật?
- Chỉ có điều. Xem như khủng bố đến đâu, lão phu cũng phải xử lý các ngươi.
Ngươi không chết, chính là ta vong, muốn phá trận, nằm mơ!
Trong tiếng quát chói tai, Hồng Bán Giang liên phun ra năm giọt bản nguyên linh huyết, khí tức cả người trở nên uể oải, toàn bộ trận pháp lại dường như rót vào lớn lao năng lượng, trong nháy mắt trở nên ổn định.
- Ừm
Đang điên cuồng thôi động lực lượng, đôi mi thanh tú của Thải Y khẽ nhíu, trong lòng gấp hơn. Theo bản năng, lần nữa không quan tâm thôi động lực lượng thần hồn kinh khủng trong cơ thể mình.
- Phá cho ta!
Trong tiếng quát, hai con ngươi Thải Y đột nhiên mà lộ ra hình mặt trời nhỏ, tốc độ bên trong vòng xoáy cũng trong nháy mắt này nhanh đến cực hạn.
Răng rắc!
Dường như cái gì đó bị phá vỡ, một tiếng vang nhỏ vang lên trong đầu Thải Y.
Sau khi âm thanh này nhẹ vang lên, dường như cái gì trói buộc bị phá ra, một cỗ lực lượng vô danh đột nhiên từ chỗ sâu trong óc Thải Y tán phát ra.
Lực lượng thần hồn kinh khủng giống như nước biển hướng về bốn phương tám lan tràn, dưới lực lượng thần hồn kinh khủng xung kích, sắc mặt Hồng Bán Giang tái nhợt, một ngụm máu tươi đột nhiên cuồng bắn ra.
- Hồn Lực Phong Bạo!
Dường như một loại bản năng nào đó, môi anh đào Thải Y khẽ mở, phun ra bốn chữ này.
Bốn chữ này giống như có một loại ma lực, thần hồn đại sơn ban đầu trong hư không sụp tán lại hòa vào nhau giống như vòi rồng hướng về bốn phương tám hướng quét sạch.
Kinh người nhất là ban đầu chỉ có lực lượng thần hồn hiện hình, giờ lại biến thành ngũ sắc hồn lực.
Những nơi ngũ sắc hồn lực phong bạo đi qua, bảy viên Thượng Phẩm Linh Tinh bên trong trận cơ Thiên Cơ Khốn Linh trong chớp mắt bạo thành một đống bột phấn, linh lực sương mù tràn ngập lập tức lui tán, Hồng Bán Giang giống như diều bị đứt dây, bay ngược ra ngoài.
Ngược lại là Phiền Sở Ngọc lúc trước bị áp đảo trên mặt đất dưới hồn lực phong bạo này lại chẳng có chuyện gì.
Đương nhiên, Diệp Chân và Vân Dực Hổ Tiểu Miêu thì chuyện gì cũng không có, nhưng, Tiểu Miêu vẫn bị uy áp thần hồn kinh khủng này dọa hôn mê bất tỉnh.
Cũng may Thải Y không có ý định công kích Vân Dực hổ, bằng không, đầu của tiểu Miêu đã sớm biến thành bột nhão.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, Diệp Chân trợn tròn mắt.
Lúc đầu hắn còn muốn phá trận, không ngờ, Thải Y lại đột nhiên bạo phát ra lực lượng kinh khủng như vậy, trực tiếp hủy đi Thiên Cơ Khốn Linh trận.
- Diệp Chân, huynh không có việc gì, quá tốt rồi!
Lúc này, Thải Y mới phát hiện Diệp Chân êm đẹp đứng ở nơi đó, quanh người máu me đầm đìa, nhưng tổn thương cũng không nặng.
- Thải Y, muội đây là?
Diệp Chân lời còn chưa nói hết, thân hình của Thải Y đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống đất.
Khụ khụ!
Hồng Bán Giang từ dưới đất bò dậy, ho kịch liệt, trong ánh mắt tràn đầy kinh khủng.
- Ngũ sắc hồn lực, đây chính là bí mật của Thải Y sao, khá lắm, kém chút lấy cái mạng già của ta!
Linh Lực quanh người bạo lóe lên một cái, khí tức của Hồng Bán Giang trở nên ổn định lại, Hậu Thiên linh thể cường đại gần như hoàn mỹ làm cho sức khôi phục của hắn phi thường khủng bố.
- Khụ khụ, Diệp Chân, hôm nay các ngươi cho lão phu rất nhiều ngoài ý muốn, nhưng, cuối cùng, các ngươi vẫn trốn không thoát lòng bàn tay lão phu!
Khí thế kinh người, bắt đầu dâng lên trên người Hồng Bán Giang.
Nhưng ngoài ý muốn, Diệp Chân cũng không nhìn về phía Hồng Bán Giang, ánh mắt Diệp Chân lại nhìn về nơi nào đó phía trong hư không.
Kiếm Tâm Thông Minh cảm giác nhạy bén, rõ ràng nói cho Diệp Chân biết, nơi nào đó trong hư không có một loại lực lượng cực kỳ bàng bạc đang bộc phát.
Lực lượng kia cường hoành hơn gấp mười, gấp mấy chục lần so với khi chưởng môn Quách Kỳ Kinh bộc phát ra lực lượng mạnh nhất,.
Thần sắc ngẩn người, ánh mắt Hồng Bán Giang cũng nhìn về phía Diệp Chân nhìn, cỗ lực lượng kia chấn động, trong chớp mắt đã làm lớn ra gần trăm lần.
- Đây là?
Xùy!
Đột nhiên, toàn bộ hư không giống như một tấm vải bị người xé mở một lỗ hổng lớn, lộ ra Hỗn Độn tối tăm mờ mịt, một bàn tay lớn ngũ thải ban lan đột ngột thò ra từ trong nơi tối tăm mờ mịt kia.