Tạo Hóa Chi Vương

Chương 326: Phiền Sở Ngọc Vô Sỉ

Chương 326: Phiền Sở Ngọc Vô Sỉ
Mờ mịt!
Khe hở trong hư không đã biến mất chỉ trong một khắc đồng hồ, ánh mắt Diệp Chân vẫn có một ít mờ mịt.
Mọi việc điều xảy ra hôm nay đã khiến cho Diệp Chân có một loại cảm giác kinh nghiệm truyền kỳ, trái tim đã co quắp vô số lần, xem như đã có thể triệt để tiêu hóa biến kịch xảy ra ngày hôm nay.
Thải Y vẫn như cũ ngồi ở chỗ kia ngẩn người, trong tay cầm Ngũ Thải Thạch, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Diệp Chân cũng không ý muôn đi quấy rầy nàng, bởi Diệp Chân hiểu rõ, Thải Y có thể đã bị mấy câu cuối cùng của nam tử nói về "Cha mẹ ruột" khơi gợi lên tâm sự trong lòng.
Thải Y là cô nhi, nhìn thoáng qua thì nàng có vẻ bình thường, nhưng không có nghĩa là nàng không quan tâm, nhưng mà, nút thắt trong lòng này chỉ có thể do chính nàng mở ra, cho nên, Diệp Chân lẳng lặng chờ đợi.
Ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Vân Dực Hổ tiểu Miêu vẫn lâm vào hôn mê, hẳn do bị lực lượng Thần Hồn kinh khủng kia đánh ngất.
Để cho tiểu Miêu ăn, Thải Y đã chuẩn bị xong một bình lớn Ninh Thần Ngọc Dịch, khí tức Thần Hồn tiểu Miêu đang hối hả khôi phục, hẳn rất nhanh sẽ có thể tỉnh lại.
- Ừm, Phiền Sở Ngọc?
Diệp Chân đột nhiên nhớ lại, Hồng Bán Giang đã bị kim mi nam tử bóp vỡ, nhưng mà Phiền Sở Ngọc và tiểu Miêu lâm vào hôn mê.
Cấp tốc tìm tòi một vòng xung quanh, ánh mắt Diệp Chân lại đột nhiên biến đổi.
Không thấy!
Lại không thấy Phiền Sở Ngọc!
Gia hỏa này tuyệt đối là một tai họa. Nhất là bây giờ sau khi chuyện của bọn hắn bị bại lộ, có thể sẽ làm ra một chút việc gì đó phát rồ.
- Không được, tuyệt đối không thể để cho người này chạy trốn được!
Nhưng mà gấp thì gấp, lúc này Diệp Chân vẫn đi không được, Thải Y còn ở nơi này ngẩn người. Không biết tình huống như thế nào, để lại nàng một mình quá mức nguy hiểm.
- Ừm, huynh đang tìm cái gì đây?
Đột nhiên, thanh âm thanh thoát của Thải Y vang lên, khi Diệp Chân quay đầu lại đã thấy Thải Y đang một mặt điềm nhiên nhìn hắn, một đôi mắt đẹp đã khôi phục sự thanh tỉnh.
- Xem ra, Thải Y hẳn đã thoát khỏi tâm kết của kim mi nam tử!
Lúc này, Diệp Chân cũng coi như đã suy nghĩ được rõ ràng. Kim mi nam tử kia cũng tuyệt đối không phải vật gì tốt, mấy câu cuối cùng rõ ràng đang khơi dậy tâm sự trong lòng Thải Y, muốn mang Thải Y đi.
- Không thấy Phiền Sở Ngọc!
Thần sắc Diệp Chân nói câu này có chút u ám.
- Đúng rồi. Thải Y, muội bây giờ.... Cảm giác như thế nào đây?
- Còn có thể chịu đựng được, à thế còn thương thế của huynh ra sao?
Bên trong đôi mắt đẹp của Thải Y tràn đầy lo lắng.
- Không có việc gì, tất cả đều là bị thương ngoài da. Tránh đi được yếu hại, chi là tên tạp nham Phiền Sở Ngọc kia đang kích thích nàng thôi.
Nói đến đây, trong lòng Diệp Chân đột nhiên khẽ động, thật ra nếu tính toán ra, người cầm đầu chân chính tạo thành kịch biến cho Thải Y chính là Diệp Chân hắn.
Phiền Sở Ngọc chỉ kêu gào vài câu Diệp Chân bị trọng thương, sắp xong đời, Thải Y đã gần muốn điên cuồng. Có thể thấy được, bên dưới vẻ bề ngoài điềm tĩnh, lạnh nhạt kia của Thải Y đang ẩn giấu đi một tấm lòng cố chấp đến cỡ nào.
- Nhất định phải tìm ra được Phiền Sở Ngọc, người này bây giờ đã bại lộ âm mưu, có thể sẽ...
Ánh mắt Diệp Chân tràn đầy lo lắng nhìn về bốn phía, người điên cuồng là không thể nói lý.
Diệp Chân không sợ, chỉ sợ Phiền Sở Ngọc giận chó đánh mèo người nhà của mình, nhất là Phiền Sở Ngọc đã biết tình huống của Diệp Chân.
- Tên gia hỏa Phiền Sở Ngọc này sẽ trốn về ở đâu? Quê quán của hắn? Hay là tông môn, lại hoặc tùy tiện tìm một chỗ để mai danh ẩn tích...
Suy tư một trận, Diệp Chân lại có chút buồn bực. Một người bình thường, hắn hoàn toàn có thể căn cứ vào tính cách của đối phương trong dĩ vãng mà suy đoán ra phương hướng đại khái, nhưng bây giờ, động tĩnh của Phiền Sở Ngọc cũng rất khó phán định được.
- Đi về phía nào vậy?
Nhìn thấy Diệp Chân nhíu mày, Thải Y nhẹ nhàng nhắm lại đôi con ngươi, từng đạo từng đạo Thần Hồn dao động khác thường đột ngột lấy Thải Y làm trung tâm tản ra, trong thời gian ngắn đã tản đến phạm vi ngàn mét.
Phát hiện này làm cho Diệp Chân cảm thán không thôi, cường độ Thần Hồn của Thải Y bây giờ cơ hồ đã gấp Diệp Chân cả trăm lần. Lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân tản ra toàn bộ, cao hơn nữa là bao trùm quanh người mười bốn mười lăm mét.
- Đi phương hướng này đi.
Thải Y tiện tay chỉ về hướng phía tây nam.
- Ta có thể cảm ứng được, phương hướng này còn lưu lại có một tia Thần Hồn ba động của Phiền Sở Ngọc.
Trong mắt Diệp Chân bỗng nhiên tuôn ra thần thái khác thường, thế này mà cũng được à?
Phiền Sở Ngọc đã rời đi cả một canh giờ, Thải Y lại còn có thể cảm ứng được Thần Hồn ba động lưu lại, sau khi Thải Y thức tỉnh huyết mạch đến cùng đã kinh khủng đến bực nào rồi đây?
- Thân thể của muội sao rồi?
- Không việc gì, chúng ta cùng đuổi theo đi! Có ta ở đây, chỉ cần Phiền Sở Ngọc đi qua thời gian không quá dài, ta sẽ có thể cảm ứng được Thần Hồn ba động hắn trải qua vẫn còn sót lại.
Thải Y lại nói.
- Tốt!
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân và Thải Y đồng thời phóng về hướng thiên không.
Diệp Chân vốn tưởng rằng chỉ cần có phương hướng Phiền Sở Ngọc chạy trốn sẽ không hao phí thời gian bao lâu cả đã có thể đuổi theo. Lấy tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng của Phiền Sở Ngọc, bất kể tiêu hao phi hành tốc độ cao, một canh giờ cao nữa đã có thể bay ra cả hai nghìn dặm mà thôi.
Mà Vân Dực Hổ tiểu Miêu có tốc độ phổ thông đã có thể đạt tới ba ngàn sáu trăm dặm trong một canh giờ, Diệp Chân đoán, trong hai ba canh giờ sẽ có thể nhẹ nhõm đuổi theo Phiền Sở Ngọc.
Nhưng điều khổ cực chính là, Vân Dực Hổ lại bởi vì Thần Hồn bị hao tổn nên trong thời gian ngắn sẽ không cách nào cưỡi lên được. Cho dù sau khi trải qua trị liệu của Thải Y thì cũng phải qua ba ngày sau mới có thể một lần nữa ngồi lên cưỡi nó.
Nếu không có Càn Khôn Như Ý thuật có thể biến hình để mang theo bên người, Diệp Chân sợ là ngay cả truy sát Phiền Sở Ngọc đều không có cơ hội.
Bất đắc dĩ, Diệp Chân và Thải Y chỉ có thể mang theo Vân Dực Hổ tiểu Miêu điên cuồng bay truy đuổi tung tích Phiền Sở Ngọc, nếu không phải nhờ có Thải Y với
Thần Hồn truy tung siêu tuyệt, Diệp Chân đoán mình đã sớm mất dấu.
Một đường đuổi tới, Thần Hồn Thải Y cảm ứng phát hiện, sau khi Phiền Sở Ngọc lúc ban đầu chạy hết tốc lực một đường, tốc độ hắn đã dần dần trở nên chậm lại, chắc hắn tạm thời chưa phát hiện bọn Diệp Chân đang truy tung mình, điều này cũng khiến cho Diệp Chân và Thải Y đuổi theo kịp Phiền Sở Ngọc có khả năng cao hơn.
Bằng không, lấy tu vi của Phiền Sở Ngọc đến Hóa Linh cảnh ngũ trọng, hai người quả thật rất khó có thể đuổi theo.
May mắn là sau khi trôi qua hơn nửa ngày, sau khi tiểu Miêu dùng mấy bát Ninh Thần Ngọc Dịch, mặc dù Thần Hồn bị hao tổn vẫn không thể khôi phục hoàn toàn, vẫn không thể ngồi lên nó cưỡi đi.
Nhưng mà nó đã có thể thôi động bản năng thiên phú của mình, tụ tập một lượng vân khí lớn đến giúp đỡ Diệp Chân và Thải Y phi hành, giúp cho Diệp Chân cùng Thải Y có tốc độ phi hành như bão táp.
- Ừm, tiểu Miêu lần này cũng coi như nhân họa đắc phúc! Bởi vì Thần Hồn nhận lấy uy áp cực hạn nên lực lượng Thần Hồn của tiểu Miêu ngược lại tăng trưởng phạm vi rộng hơn.
Nhìn thấy Diệp Chân đang kinh ngạc bởi vì Vân Dực Hổ tiểu Miêu đang tụ tập biển mây vô biên mà, Thải Y giải thích cho nguyên do.
- Vì sao ta lại không có vận tốt như vậy đây cơ chứ?
Diệp Chân có chút buồn bực oán một câu, chỉ có thể quy tội bởi vì lúc ấy vận dụng Chiến Hồn Huyết Kỳ.
....
- Ừm, ta cảm giác được khí tức của Phiền Sở Ngọc, ước chừng ở phía trước khoảng năm mươi dặm, hắn hẳn vẫn chưa phát hiện ra chúng ta đâu?
Điên cuồng đuổi theo sau một đêm, Thải Y đột nhiên cảm ứng được khí tức của Phiền Sở Ngọc, lông mày Diệp Chân đột nhiên khẽ nhíu.
- Cái phương hướng này, đi lên trước nữa vài trăm dặm là đã có thể quay lại tông môn. Phiền Sở Ngọc hắn trốn về tông môn làm gì? Ác nhân cáo trạng trước hay sao?
- Hồng Bán Giang đã chết, coi như hắn là ác nhân cáo trạng trước thì sao?
Nói đến còn nữa cái mũi có mắt, chưởng môn cũng sẽ không tin tưởng hắn? Chưởng môn sẽ bởi vì một người chết mà làm khó hai đệ tử chân truyền chúng ta hay sao?
- Nha, cũng đúng, hắn quay lại tông môn, có thể là lần điên cuồng sau cùng!
Diệp Chân nói.
- Điên cuồng sao cùng là sao, ta không rõ?
Tâm tư Thải Y đơn thuần, về những mặt âm u, nàng đương nhiên nghĩ mãi mà không rõ.
- Lấy trí thông minh của tên Phiền Sở Ngọc kia, chắc hẳn đã hiểu rõ chỉ cần chúng ta quay lại, Tề Vân tông tuyệt đối sẽ không tha cho hắn. Nghĩ đến đã là cuối cùng thì phải điên cuồng nắm lấy lượng tài nguyên tu luyện thật lớn.
- Ừm, đệ tử chân truyền của Tề Vân tông có thể ở tông môn sớm nhận năm vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh. Hơn nữa, lấy thân phận đệ tử chân truyền của Phiền Sở Ngọc, hắn chỉ cần mở miệng, Tề Vân tông lại có vô số người cho hắn mượn số lượng tiền lớn, đến lúc đó, chỉ cần hắn rời xa Hắc Thủy quốc mai danh ẩn tích....
Nói đến đây, Diệp Chân cũng không khỏi hít vào một hơi lạnh, nếu như Phiền Sở
Ngọc thật sự đánh ra thể diện, cuốn đi hơn mấy chục trăm vạn Hạ phẩm Linh Tinh e rằng cũng không có việc gì khó.
- Vậy chúng ta mau đuổi theo đi, tuyệt đối không thể để cho hắn ở đó gây tai họa cho mọi người... Nga, hắn đã phát hiện ra chúng ta rồi hay sao?
Đột nhiên, thần sắc của Thải Y đã trở nên hơi ngạc nhiên, Phiền Sở Ngọc phía trước vốn dĩ đang lấy một tốc độ phi hành đều đặn lại đột nhiên gia tốc, hình như tăng tốc độ lên đến cực hạn.
- Đi, mau đuổi theo!
Một tiếng quát lớn, quanh người Diệp Chân và Thải Y tỏa ra Linh Lực, cũng không chút nào giữ lại mà bộc phát cả ra, quanh người là linh quang sáng chói thành một chùm sáng diễm lệ, hướng về phía Phiền Sở Ngọc điên cuồng đuổi theo, cơ hồ là đồng thời, Vân Dực Hổ khôi phục một ngày một đêm cũng triển khai toàn bộ cho trợ giúp Diệp Chân và Thải Y đi nhanh hơn.
Dưới tình huống bình thường, coi như thôi động Linh Lực cực hạn, tốc độ Diệp Chân và Thải Y cũng chậm hơn so với Phiền Sở Ngọc một đường, không còn cách khác, tu vi của Phiền Sở Ngọc vẫn còn ở đó, Hậu Thiên linh thể đại thành.
Nhưng mà có sự trợ giúp của Vân Dực Hổ tiểu Miêu, Diệp Chân và Thải Y có tốc độ ngược lại nhanh hơn so với Phiền Sở Ngọc.
Một nhanh một chậm, theo thời gian trôi qua, khoảng cách giữa hai người Diệp
Chân và Phiền Sở Ngọc đang từ kéo dài đã rút ngắn lại, Diệp Chân thậm chí đã có thể dùng mắt thường nhìn thấy Phiền Sở Ngọc.
- Diệp Chân, con mẹ nó, ngươi thật sự là âm hồn bất tán!
Trên không trung, khi triệt để thấy rõ ràng Diệp Chân đang đuổi theo, Phiền Sở
Ngọc chửi ầm lên. Nhưng mà, mắng thì mắng, tốc độ của hắn cũng không dám mảy may giảm bớt, điên cuồng thúc giục Linh Lực như bão táp, ngay cả linh cương hộ thể quanh người cũng đều trở nên vô cùng yếu.
Sau ngày hôm qua, khi đã nhận thức được Diệp Chân khủng bố thế, Phiền Sở Ngọc đã triệt để không còn tâm từ muốn đối kháng với Diệp Chân nữa. Diệp Chân thế nhưng lại có thể liều mạng mấy chục chiêu cùng sư tôn Hồng Bán Giang của hắn mà không rơi vào thế hạ phong, thế chưa đến còn có một Thải Y với Thần Hồn siêu cường.
Nàng chỉ cần công kích đã có thể dễ dàng khiến cho hắn hôn mê.
- Hừ, Phiền Sở Ngọc, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi?
Mắt thấy sắp đến tông môn, Diệp Chân cũng đã vô cùng nóng vội không thôi, điên cuồng thúc giục Linh Lực của mình, rút ngắn lấy khoảng cách ở giữa của mình và Phiền Sở Ngọc.
Một khi làm cho Phiền Sở Ngọc chạy trốn tới tông môn, lấy sự vô sỉ kia của hắn, còn muốn giết Phiền Sở Ngọc thì sẽ vô cùng phiền toái.
- Giết ta à?
- Hừ, Diệp Chân, từ một khắc ta bị ngươi đuổi theo, ta đã nghi ngờ tới việc ngươi sẽ không bỏ qua cho ta! Nếu như ngươi sớm đuổi theo ta một chút thì ngươi vẫn còn có cơ hội giết ta. Nhưng mà hiện tại thì sao, ngươi mau nhìn!
Phiền Sở Ngọc dùng từng ngón tay chỉ về phía sơn môn Tề Vân tông, khi Diệp Chân nhìn sang thì con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
Trên không sơn môn Tề Vân tông, bọn người chưởng môn Quách Kỳ Kinh, Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên, Nhị trưởng lão Kế Xa, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, Lục trưởng lão, Thất trưởng lão Chung Ly đều đang xếp thành một hàng đợi trên không Tề Vân tông sơn, từng gương mặt đều vô cùng nghiêm trọng, thần sắc ngưng trọng đến vô cùng!
- Ha ha, muốn giết ta à, nằm mơ đi!
Phiền Sở Ngọc điên cuồng cười lên một tiếng, đâm đầu bay nhanh về phía sơn môn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất