Chương 348: Ra Tay Tàn Nhẫn
- Khiêu chiến bắt đầu!
Thanh âm từ chấp sự của lôi đài đầu rồng số hai Thiên Huyễn Ưng Vương vừa dứt, Nhân Hùng Tra Hải ở một bên lôi đài giống như một thanh cung bắn khỏi nỏ pháo, bắn vào đối thủ của hắn… một tên đao khách Hoá Linh cảnh tam trọng!
Tốc độ Nhân Hùng Tra Hải bắn ra quá nhanh, tiếng xé gió gào thét, thậm chí muốn xé rách luôn cả màng nhĩ.
Âm thanh phá không vang lên, khiến sắc mặt của võ giả quan chiến tưng người đại biến, trong mắt của mấy vụ cường giả Hồn Hải cảnh cũng có vẻ giật mình.
Bởi vì lấy kinh nghiệm của bọn hắn, nghe được tốc độ của Nhân Hùng Tra Hải bắn ra, đã vượt qua tốc độ cực hạn của bọn hắn, thậm chí có thể so sánh với tốc độ của cường giả Hồn Hải cảnh.
Oanh!
Nháy mắt đã lao đến đao khách Hoá Linh cảnh tam trọng, một quyền quang hoa đại phóng ngay tại trước mắt, hung hắn đập lên mặt đối phương.
Nhìn đến đây, Diệp Chân ở dưới đài không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, tên đao khách Hoá Linh cảnh tam trọng này nhất định thua.
Một khi bị Nhân Hùng Tra Hải áp sát nếu như không năng lực siêu cường làm cho phòng ngự, hoặc thủ đoạn sắc bén thì rất sẽ khó chịu.
Huống hồ, chỉ vẻn vẹn có hai quyền, cương khí hộ thể của đao khách này đã bị
Nhân Hùng Tra Hải phá nát.
Trong thời gian ngắn, Nhân Hùng Tra Hải giống như một người tinh thông việc giết người vật lộn như dã thú, thúc khuỷu tay, đá chân, quấn eo, chỉ cầm, ngón tay gảy đàn, vai, dùng bất cứ thủ đoạn nào, mỗi một khớp nối thậm chí mỗi một cục xương đều thành vũ khí công kích mạnh nhất cho hắn.
Cũng khá may Tra Hải có một tay bị cụt, bằng không, đầu của tên đao khách này dưới sự đả kích choáng váng liên hoàn của Tra Hải e là sớm có khả năng đã bị vặn xuống.
Ầm!
Một cú phản đạp tuôn ra ba động Linh Lực cực kỳ sáng chói, trực tiếp đạp bay tên đao khách Hoá Linh cảnh tam trọng kia, thân hình không bị khống chế trực tiếp té xuống lôi đài đầu rồng, âm thanh lạch cạch lạch cạch của xương ngực đứt gãy, khiến đám võ giả quan chiến nhìn đến trợn tròn mắt.
Đám võ giả vừa rồi đã chế giễu chửi rủa Nhân Hùng Tra Hải lặng lẽ ngậm miệng lại, không ngừng nuốt nước miếng che giấu trong lòng đang khẩn trương.
Một gia hoả Hóa Linh cảnh nhất trọng sao lại có thể khủng bố như thế?
Rất nhiều người dùng ánh mắt nhìn về phìa Tra Hải đã không giống như lúc trước, cảnh giới đẳng cấp đối với Tra Hải trong nháy mắt đã tăng lên mấy bậc.
Đương nhiên đây chỉ là cách làm của phần lớn người mà thôi.
Có một phần nhỏ võ giả tỉ mỉ hơn, lại đem ánh mắt dò xét liếc về phía Diệp Chân.
Nhân Hùng Tra Hải đã khủng bố như thế, như vậy có thể làm cho Nhân Hùng Tra Hải chủ động nhận thua Diệp Chân sẽ có trình độ cỡ nào nữa?
Đây là tiểu tổ rút thăm thi đấu chiến đấu đợt thứ hai. Ánh mắt Diệp Chân không dừng lại trên lôi đài số hai mà không ngừng tuần tra qua lại trên những lôi đài khác.
Trên lôi đài số 5, thân ảnh Thiếu chủ Thần Ẩn sơn trang - Mạc Tâm Thuỷ đang hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Diệp Chân muốn trước khi quyết chiến, tận dụng khả năng thu được tin tức của những tuyển thủ hạt giống, sớm chuẩn bị vì chiến đấu sau này của mình.
Nhưng mà, tình hình trên lôi đài lại làm cho Diệp Chân thất vọng.
Đây là một trận vừa mới bắt đầu chiến đấu đã kết thúc.
Mạc Tâm Thuỷ chỉ cần một kiếm, đã đánh bay đối thủ Hoá Linh cảnh tứ trọng của hắn, thậm chí ngay cả kiếm chiêu cũng không dùng tới. Diệp Chân chỉ cảm thấy ngoài ba động Linh Lực cường hoành đáp lời, còn lại chẳng được gì.
- Xem ra, tiểu tổ rút thăm thi đấu rất khó để bọn họ xuất ra được thực lực che giấu!
Tuy rằng thất vọng, nhưng Diệp Chân cũng không từ bỏ việc quan sát, chỉ cần cẩn thận quan sát, còn có thể thu thập được một chút tin tức hữu dụng, giống như tốc độ, đặc tính Linh Lực vân vân.
- Trận tiếp theo, Vinh Nghi Niên đối chiến Diệp Chân!
Tu vi Vinh Nghi Niên cao tới Hoá Linh cảnh tứ trọng, lúc rút thăm rút trúng Diệp Chân, cái này khiến Diệp Chân cảm giác có chút xui xẻo, luôn bị người ta rút trúng.
Ngược lại, trên mặt Vinh Nghi Niên tràn đầy vẻ vui mừng.
Đại chúng từ góc độ bên trên nhìn xuống, võ giả Hoá Linh cảnh tứ trọng, rút trúng võ giả Hoá Linh cảnh nhị trọng, đúng là một loại may mắn.
Tu vi chênh lệch một tiểu cảnh giới vượt cấp khiêu chiến rất nhiều, nhưng khi chênh lệch hai tiểu cảnh giới, có thể vượt cấp khiêu chiến vô cùng ít ỏi.
Bởi vì tổ thứ hai có khoảng bảy mươi lăm người, ba mươi sáu trận chiến, chỉ cần trong đó có một nửa võ giả đối chiến, rút được tu vi của võ giả tương đối yếu, thì đúng là một sự tính đáng cao hứng.
Khi Diệp Chân ứng thanh đạp vào lôi đài đầu rồng, đột nhiên rùng mình một cái, khí tức quanh người nổi lên một cơn chấn động, Diệp Chân có cảm giác phải có ít nhất sáu ánh mắt bén nhọn khác thường đang theo dõi mình.
- Xem ra, không chỉ có mình ta quan sát đối thủ, mà bọn hắn cũng đang quan sát ta à!
- Diệp tiểu đệ, có thể thương lượng một chút hay không?
Đột nhiên, Vinh Nghi Niên ở trên lôi đài mở miệng nói.
- Nói?
Nói thật, loại lời nói nhảm ở trên lôi đài thế này, Diệp Chân rất không hứng thú mấy.
- Tiểu tổ rút thăm thi đấu hai ngày tổng cộng tiến hành ba mươi sáu trận đấu, tiêu hao vô cùng lớn, không có khả năng trận nào cũng liều dốc toàn lực! Cho nên, khi chúng ta đụng phải đối thủ có thực lực chênh lệch quá lớn, vẫn nên chủ động nhận thua làm cho bảo toàn tốt thực lực.
Vinh Nghi Niên nói.
- Ừm? Ngươi đang muốn nhận thua hay sao?
Trên mặt của Vinh Nghi Niên đều là thần sắc đang chờ mong, cái mũi thiếu chút nữa bị câu nói này của Diệp Chân làm cho tức điên.
Hắn nhận thua?
Nói đùa cái gì vậy?
Một tên võ giả Hoá Linh cảnh tứ trọng như hắn đấu với một võ giả Hoá Linh cảnh nhị trọng lại nhận thua?
Diệp Chân ngươi quá tự tin về bản thân đến vậy hay sao?
- Huynh đệ, nếu ngươi không biết điều như thế, đừng trách ta không nương tay!
Sắc mặt Vinh Nghi Niên trong thời gian ngắn liền trầm xuống.
- Ngươi nói nhảm nhiều thế làm gì!
Diệp Chân bất đắc dĩ duỗi lưng một.
- Muốn chết!
Một tiếng quát chói tai vang lên, trường thương trong tay Vinh Nghi Niên nhoáng một đã lay động ra hàn vạn mũi thương, cao thấp đâm về phía Diệp Chân.
Hai chữ ‘Muốn chết’ này lại làm cho thần sắc Diệp Chân đột ngột phát lạnh, tay phải vốn đang nắm chặt Huyển Dương kiếm, lại có chút buông lỏng.
Vốn dĩ tâm thái của Diệp Chân chính là dùng võ để kết bạn, nhưng bây giờ ấy, Diệp Chân lại từ bỏ ý định, phải làm cho người này mất thể diện xuống đài.
Hàng vạn mũi thương đâm tới, thân hình Diệp Chân sừng sững bất động, giống như núi cao biển cả đứng sừng sững ở nơi đó, lý tứ đứng đấy làm cho Vinh Nghi Niên đánh.
Xuy xuy xùy!
Vô số hoả tinh nổ bắn ra từ trên Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân, Diệp Chân trong Xích Ngọc Linh Giáp lông tóc nguyên vẹn không thương tích, trong khi mũi thương của Vinh Nghi Niên toàn bộ bị chôn vùi.
Thời khắc Vinh Nghi Niên lộ ra thần sắc kinh hãi, Diệp Chân biến ra hai ảo đại thủ Linh Lực, nhẹ nhàng điểm một cái đã bắt được Vinh Nghi Niên, sau đó Diệp Chân hung hăng thúc đầu gối tràn đầy Linh Lực Xích Ngọc Linh Lực vào mặt Vinh Nghi Niên!
Phanh phanh phanh!
Từng cú lên gối mạnh mẽ thúc lên mặt Vinh Nghi Niên.
Mấy lần đầu, Vinh Nghi Niên còn dựa vào linh cương hộ thể gượng chống đỡ, nhưng không được mấy hơi, Diệp Chân lên gối như huyễn ảnh đồng dạng chỉ trong một hô hấp mà xuất ra hơn trăm lần, trực tiếp phá nát ngăn cản linh cương hộ thể của Vinh Nghi Niên.
Thậm chí, sau khi phá nát linh cương hộ thể của Vinh Nghi Niên, đầu gối Diệp Chân còn đang điên cuồng thúc lên mặt hắn bốn năm lần.
Thanh âm xương mũi, xương mặt bị đụng gãy rợn người vang lên, nguyên nhân bởi vì Vinh Nghi Niên có tu vi Hoá Linh cảnh tứ trọng.
Nếu võ giả khác thì xương mặt đã gãy nát, trực tiếp huỷ luôn khuôn mặt.
Ầm!
Mấy khắc sau, Vinh Nghi Niên tựa như con cá chết bị Diệp Chân ném ra khỏi lôi đài đầu rồng, xương mũi sụp đổ, xương mặt gãy từng đoạn, khuôn mặt tràn đầy máu tươi, toàn bộ hàm răng rơi sạch, cả người hoàn toàn biến dạng.
Nhưng mà, xem ra thương thế khủng bố như thế, nhưng chân thật thương thế cũng không hề nặng đến là bao.
Về phần tại sao giống như con cá chết, chủ yếu bởi vì Vinh Nghi Niên bị Diệp Chân lên gối đến choáng.
Sức mạnh thuần tuý một lên gối của Diệp Chân tuyệt đối vượt qua vạn cân, đầu bị lên gối như thế mấy lần, dù cường giả Hồn Hải cảnh cũng phải choáng váng.
Trong thời gian ngắn, hơn một ngàn võ giả vây xem lôi đài đầu rồng số hai toàn bộ trợn tròn mắt.
Bọn hắn đã gặp được Hoá Linh cảnh chiến đấu bạo lực nhất giữa các võ giả.
- Diệp Chân thắng! Kế tiếp!
Thanh âm Thiên Huyễn Ưng Vương không quá tình nguyện vang lên, võ giả vây xem mới nhao nhao bừng tỉnh, nhìn thấy thân hình Vinh Nghi Niên còn đang co giật, thanh âm hít lãnh khí vang lên liên tục.
Hiện tại, bọn hắn đã có chút hiểu rõ tại sao vừa rồi Nhân Hùng Tra Hải đối mặt với Diệp Chân phải chủ động nhận thua.
Khỏi cần phải nói về thủ đoạn, chỉ cần linh cương hộ thể cường hoành của người ta đã đủ rồi.
Nhất là võ giả dự thi trong tổ thứ hai, từng thần sắc nhìn về phía Diệp Chân trở nên vô cùng cảnh giác.
Có ít người thậm chí đã bắt đầu thấy may mắn, may mắn hắn không rút được Diệp Chân, bằng không....
Vinh Nghi Niên được trưởng bối sư môn trợ giúp, nhanh chóng bò lên, trưởng bối sư môn của hắn còn muốn quở trách Diệp Chân vài câu, nhưng sau khi Vinh Nghi Niên liếc nhìn Diệp Chân thì nhanh chóng đi qua một bên, không dám nhìn lại Diệp Chân một lần nào nữa.
Quá kinh khủng!
Trước mặt Diệp Chân, hắn chỉ như con sâu con kiến, không có chút năng lượng phản kháng nào.
Buồn cười, hắn vừa rồi còn muốn Diệp Chân chủ động nhận thua.
Nếu Vinh Nghi Niên biết nguyên nhân Diệp Chân ra tay ác độc với hắn chỉ sợ sẽ chết tâm.
- Gia hỏa này, quả nhiên là một kình địch....
Thần sắc Mạc Tâm Thuỷ trở nên phức tạp, vừa rồi chỉ xem xét có một trận, nên cũng chỉ có thể phát hiện ra năng lực phòng ngự của Diệp Chân cực mạnh, nhưng chỉ vẻn vẹn mỗi điểm này cũng đã khiến hắn vô cùng nhức đầu.
- Xem ra, sư thúc giao phó không sai, gia hoả Diệp Chân này có linh giáp cực kỳ khủng bố! Nếu như không phải sư thúc để cho ta sớm chuẩn bị, e rằng chỉ sợ…
Mãi cho đến lúc này, chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên cuối cùng mới có thể thở ra một hơi, bởi vì từ khi Diệp Chân bắt đầu ra tay, hắn vẫn nín thở quan sát, sợ mình chỉ cần thở ra một hơi sẽ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
- Phòng ngự siêu cường hay sao? Hộ thuẫn kiên cố nhất và trường mâu sắc bén nhất cùng gặp nhau, sẽ cho ra kết quả gì đây nhỉ?
Xa xa, khoé miệng Dã Nguyên đột nhiên cười một tiếng, lộ ra cả hàm răng trắng tinh.
Về phần Đào Huy và một đám đồng môn Kiếm Nguyên tông của hắn thì đồng thời cũng đều cúi đầu xuống mà âm thầm tính toán, công kích ở cường độ nào mới có thể công phá được linh giáp của Diệp Chân?
Chưởng giáo treo thưởng tuy rất tốt, nhưng mà Diệp Chân chỉ vừa mới lộ ra một tay Ngự Linh giáp cơ bản nhất thôi mà chưa gì đã đưa cho bọn hắn một nan đề to lớn.
Khi Diệp Chân đi xuống lôi đài đầu rồng, võ giả vây xem bên cạnh lôi đài lập tức chủ động nhanh chóng tránh ra một con đường cho hắn bước đi.
Đây chính là đãi ngộ của cường giả, Diệp Chân vừa rồi lộ ra ngón đòn kia quả thật đã làm chấn động tất cả mọi người.
Dễ dàng nghiền ép võ giả Hoá Linh cảnh tứ trọng, dù tu vi chỉ là Hoá Linh cảnh nhị trọng, cũng tuyệt đối được xem là cường giả.
Diệp Chân không ngờ tới, vừa rồi ra tay tàn nhẫn như vậy không ngờ lạ có thể mang đến cho hắn việc tốt như vậy.
Nhưng điều Diệp Chân càng không ngờ tới chính là, vừa rồi ra tay tàn nhẫn đối với Binh Nghi Niên lại gây ra phản ứng dây chuyền!