Chương 113: Đi khảo sát trường quay
Trương Minh Hiên cùng quỷ thị nữ đi ra ngoài nhà lớn, chỉ thấy một người trung niên mặc áo gấm hoa lệ đang kiêu căng đứng trước quầy hàng, những người còn lại đều âm thầm tránh xa hắn.
Trương Minh Hiên đi đến trước quầy hàng, hai mắt đánh giá trên dưới người trung niên, nói: “Ngươi chính là người gây rối?”
Người trung niên kia liếc Trương Minh Hiên một cái nói: “Gây rối? Là các ngươi không nói lý lẽ mới đúng! Dựa vào đâu các ngươi chỉ bán cho bọn họ, không bán cho ta?”
Trương Minh Hiên nghi hoặc nhìn về phía Dung Mỗ, Dung Mỗ bước hai bước tới gần Trương Minh Hiên, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, hắn muốn mua hết toàn bộ điện thoại.”
Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút liền hiểu ra, hắn nhìn về phía người trung niên, đây đúng là một con bò!
Trương Minh Hiên nói: “Thật ngại quá, mỗi người chỉ được mua tối đa hai chiếc.”
Người trung niên lập tức ngẩn người, cả giận nói: “Ngươi ỷ vào cửa hàng lớn mà khinh khách hàng phải không, rõ ràng vừa nãy có người mua hơn mười chiếc, tại sao đến ta thì bị giới hạn còn hai chiếc?”
Trương Minh Hiên cười ha ha, nói: “Quy định mới vừa định ra, không phải cố ý bắt nạt ngươi.”
Bên cạnh cũng có người ngồi không yên kêu lên: “Ông chủ Trương, ngài không thể làm vậy! Giới hạn chỉ mua hai chiếc, ngài bảo ta trở về báo cáo thế nào đây!”
“Đúng đó, đúng đó. Lão gia sai ta mua mười chiếc về.”
“Ta cũng vậy!” Mọi người kêu lên ỏm tỏi, đám đông có xu hướng kháng nghị tập thể.
Người trung niên kia khoái chí liếc Trương Minh Hiên một cái, xem hắn giải quyết thế nào.
Trương Minh Hiên im lặng quét mắt nhìn mọi người một lượt, trực tiếp nói với Dung Mỗ: “Cứ dựa theo quy định ta vừa nói, đồng ý mua thì mua, không muốn mua thì mời đi.”
Dung Mỗ khom người đáp: “Vâng, thiếu gia!”
Trương Minh Hiên lắc đầu xoay người đi về hướng hiệu sách, thật cho rằng ta sợ bọn hắn sao! Thương nhân vốn không phải là chí hướng của ta, ta cũng không sợ bọn họ gây sự, Trương Minh Hiên ta chỉ muốn trở thành đại gia giới giải trí!
Trong đám đông, một người vội vàng xoay người rời đi, người trẻ tuổi bên cạnh kinh ngạc giữ chặt hắn hỏi: “Đức ca, ngươi muốn đi thật à!”
Đức ca mờ mịt quét mắt một lượt, nhỏ giọng nói: “Đi cái gì? Mau tìm người xếp hàng đi!”
Tên thanh niên kia cũng vội vàng gật đầu nói: “Đức ca nói rất đúng, đa tạ Đức ca nhắc nhở.”
Hai người lập tức ra khỏi đám người, chạy nhanh về một hướng. Một số ít người khác cũng nghĩ tới ý này nên đã vội vàng rời khỏi chỗ đó, lúc vô tình nhìn phải nhau, ai cũng thần bí cười một cái, sau đó nhanh chân chạy đi.
Trương Minh Hiên đi tới thư ốc Bút Thú, Trương Tuấn vẫn chưa trở về, hắn đành phải an ổn ngồi trên ngạch cửa, nhìn về phía cửa hàng điện thoại ở trước cổng lớn.
Một lúc sau, Trương Minh Hiên kinh ngạc phát hiện đột nhiên có rất nhiều khách hàng vọt tới, trẻ con có, thanh niên có, nông phụ có, người già cũng có, trông bọn họ không giống kẻ có tiền chút nào.
Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút liền hiểu rõ nguyên nhân, xem ra người thông minh vẫn còn rất nhiều!
Khung cảnh buôn bán điện thoại di động diễn ra hừng hực khí thế, khách hàng vừa mua được di động liền gấp gáp khởi động máy, các màn hình phản quang từ từ sáng lên, mọi người không nhịn được mà cười to vui vẻ.
Trương Minh Hiên lại đợi một hồi, Trương Tuấn dẫn ba tên đại hán trở về, bọn họ để sách xuống sau quầy, sau đó lãnh tiền ở chỗ Trương Tuấn rồi liền rời đi.
Sách mới vừa đến, rất nhiều khách hàng từ bên ngoài lập tức ùa vào, một lượng lớn là khách hàng từ bên quầy bán điện thoại phân sang.
Trương Minh Hiên cười ha hả nhìn Trương Tuấn bận rộn lấy tiền đưa sách, lớn tiếng tiếp đón một đám khách hàng, sinh ý thật sự rất tốt!
Trương Tuấn tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc Trương Minh Hiên một cái, tức giận nói: “Ông chủ, huynh còn không mau tới giúp một tay!”
Trương Minh Hiên nói: “Ta còn có việc phải làm!”
Trương Tuấn tỏ vẻ không tin nói: “Huynh có chuyện gì?”
Trương Minh Hiên cười ha hả nói: “Chờ ngươi đó!”
Trương Tuấn suýt nữa phun máu, đó mà cũng gọi là bận việc? Còn không phải đang rảnh rỗi sao. Thôi bỏ đi, Trương Tuấn cũng biết ông chủ của hắn không đáng tin cậy, hắn đành tiếp tục cắm cúi bán sách mặc cho mồ hôi đầy đầu.
Một lúc lâu sau, làn sóng khách hàng đầu tiên cũng tan đi gần hết.
Ba tên đại hán cười sang sảng đi đến, nhìn thấy Trương Minh Hiên thì hơi khựng lại, thu lại nụ cười.
Trình Xử Mặc lúng túng cười nói: “Ông chủ Trương tìm chúng ta có chuyện gì sao? Chúng ta đều đang nỗ lực học lời kịch mà!”
Trình Xử Bật liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, mấy ngày nay học lời kịch thật là quá vất vả, cổ của ta đau! Eo của ta cũng mỏi!” Khi nói chuyện, hắn còn cố làm ra vẻ mặt đau khổ lắc đầu cong eo.
Trương Minh Hiên hoài nghi nói: “Phải không? Học thế nào?”
Trình Xử Bật xấu hổ cười cười, nói: “Chuyện này, hiện tại chúng ta còn đang học thuộc lòng, chưa đạt tới giai đoạn ngâm nga.”
Trình Xử Mặc liên tục gật đầu nói: “Không sai, không sai.”
Trương Minh Hiên tức giận nói: “Nhìn dáng vẻ các ngươi là ta liền biết các ngươi vốn không cố gắng học.”
Trình Xử Mặc ủy khuất kêu lên: “Có trời đất chứng giám! Sao chúng ta có thể lơ là học kịch chứ? Ta còn béo lên vài cân đây.”
Trương Minh Hiên lập tức sửng sốt, hắn nghe được cái gì? Béo vài cân?
Trương Minh Hiên hoài nghi hỏi: “Học kịch có thể tăng cân?”
Trình Xử Bật ngượng ngùng nói: “Học kịch không thể tăng cân, nhưng lại có thức ăn ngon.”
Trình Xử Lượng ghen ghét nói: “Mấy ngày nay mẫu thân vẫn luôn nấu những món bọn họ thích, xem bọn họ như heo mà nuôi, đã vậy còn phê bình ta ham chơi, không biết cầu tiến, nhưng sự thật là vì ta không có lời kịch kia mà!”
Sau đó Trình Xử Lượng nhìn về phía Trương Minh Hiên, lấy lòng nói: “Trương huynh đệ, hay là ngươi thêm cho ta một vài lời kịch được không? Chẳng hạn như để cho ta và Ninh Thải Thần cùng nhau đi chùa Lan Nhược được không?”
Trương Minh Hiên bất đắc dĩ buông tay nói: “Chỉ sợ không được.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Trình Xử Lượng âm thầm rơi lệ.
Trương Minh Hiên nói: “Lần này ta tìm các ngươi tới chính là vì một việc, đi khảo sát trường quay.”
Trình Xử Mặc vỗ vỗ ngực, tùy tiện nói: “Đi vào núi ư! Không thành vấn đề, an toàn của ngươi cứ giao cho ta.”
Trương Minh Hiên âm thầm bĩu môi, tưởng hắn vẫn là con gà bệnh giống như trước đây đấy à!
Ánh mắt Trình Xử Lượng cũng sáng lên, sắp bắt đầu rồi sao? Dù là cảnh quay của hắn hơi ít nhưng hắn vẫn cảm thấy rất kích động!
Trình Xử Bật tò mò hỏi: “Khi nào thì chúng ta đi?”
Trương Minh Hiên nhìn thoáng qua Trương Tuấn đang bận rộn, thôi không đợi hắn nữa, nói: “Đi ngay bây giờ.”
Hắn vẫy vẫy tay với Trương Tuấn, cười hì hì nói: “Sayonara (*)…” Sau đó dẫn ba tên Ma Vương Trình gia đi ra ngoài.
Trương Tuấn ngẩng đầu ngó Trương Minh Hiên một cái, nhỏ giọng bất mãn nói: “Ngươi mới ngốc!”
Chú thích:
(*) Sayonara: tiếng Nhật, nghĩa “Vĩnh biệt”.
Trang 58# 1