Chương 114: Đám người thích đua xe
Trương Minh Hiên và ba vị tiểu ma vương Trình gia đi tới trước cửa đại trạch, Trương Minh Hiên ngoắc tay vẫy gọi Dung Mỗ: "Dung Mỗ, lại đây chút."
Dung Mỗ ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Trương Minh Hiên, lập tức chạy tới trước mặt hắn, cung kính nói: "Thiếu gia, ngài có gì cần dặn dò?"
Trương Minh Hiên cười nói: "Ngươi dọn dẹp chỗ này đi, rồi theo ta đi một chuyến."
Dung Mỗ cung kính đáp: "Vâng!" nói rồi xoay người đi ra trước quán, nhỏ giọng căn dặn vài chuyện.
Trương Minh Hiên vẫy tay quắc một tiểu quỷ lại, tiểu quỷ vui vẻ chạy tới ngay.
Trương Minh Hiên hỏi tiểu quỷ: "Con lừa nhỏ của ta đâu rồi?"
Tiểu quỷ cười cung kính nói: "Thiếu gia, con lừa của ngài đang ở trong đại viện."
"Đi dắt ra giúp ta đi."
"Vâng, thiếu gia."
Trình Xử Mặc nghi ngờ nhìn Trương Minh Hiên hỏi: "Chắc ngươi không tính cưỡi con lừa nhỏ của mình qua đó đó chứ?"
Trương Minh Hiên tỏ vẻ đương nhiên: "Không sai!"
Trình Xử Mặc vội vàng hô to: "Đừng có làm vậy đấy nhé."
Trương Minh Hiên không hiểu hỏi lại: "Sao vậy?"
"Xa lắm đó!" Trình Xử Lượng trả lời.
Trình Xử Bật cười xấu xa: "Nếu ngươi cưỡi con lừa nhỏ đó, ta đoán lúc về chắc trời đã tối đen luôn rồi."
Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi lại: "Xa tới vậy à? Không phải bảo trấn đó chỉ ở ngoài thành thôi à?"
Trình Xử Mặc nói: "Sao ngươi lại nghĩ là ngoài thành tức là rất gần vậy? Độ Tiên môn cũng ở ngoài đó." Trương Minh Hiên hết biết nói gì luôn, ngươi nói có lý quá.
Chỉ lát sau, tiểu quỷ vui vẻ dắt lừa tới trước mặt Trương Minh Hiên cung kính nói: "Thiếu gia, toạ kỵ của ngài đã tới rồi."
Trương Minh Hiên chép miệng cái, nhìn ba huynh đệ Trình gia đang cười xấu xa, nói: "Ừm, ngươi dẫn về nhà giúp ta đi! Nhà ta ở đâu ngươi biết chứ?"
Tiểu quỷ sửng người, vội vàng lắc đầu cẩn thận hỏi lại: "Tiểu nhân... Tiểu nhân không biết phủ đệ của thiếu gia ở đâu cả."
Trương Minh Hiên sửng sốt, không biết à? Có hơi phiền đó.
Liếc cái, vừa lúc thấy thư ốc Bút Thú, hai mắt sáng rỡ, cười hì hì nói: "Lát nữa, ngươi đưa ba con lừa của ta cho Trương Tuấn, bảo Trương Tuấn dẫn về dùm ta."
Tiểu quỷ cúi đầu cung kính đáp: "Vâng!"
"Thiếu gia, đã sắp xếp xong." Dung Mỗ đi tới trước mặt Trương Minh Hiên, cung kính nói.
Trương Minh Hiên gật đầu: "Sắp xếp xong thì cứ đi thôi, chúng ta xuất phát nào!" Sau đó nhìn về phía ba người Trình gia.
Trình Xử Mặc nói: "Đi theo ta." Nói rồi hắn dẫn đầu đi về trước
Trình Xử Lượng vội vàng kêu lại: "Khoan nào, chờ một chút."
Nói rồi hắn quay đầu chạy về phía thư điếm, một lát sau, Trình Xử Lượng cầm ba bản Tru Tiên, cười hì hì chạy về.
Mắt hai người Trình Xử Mặc, Trình Xử Bật sáng trưng, đều tự cầm lấy một quyển trong tay Trình Xử Lượng.
Trình Xử Mặc khen ngợi: "Lão Nhị, làm không tệ."
Trình Xử Bật cười hì hì nói: "Nhị ca tuyệt quá."
Mấy người đi được một lúc, Trương Minh Hiên nghi ngờ dò hỏi: "Không phải các người muốn ta đi bộ qua đó đó chứ!"
Trình Xử Mặc thần bí nói: "Cứ đi theo ta đã."
Cả đám người xuyên qua mấy con phố và hẻm nhỏ, lén lút tới gần một cửa lớn, hai bên còn trồng trúc xanh hoa tươi, cực kì yên tĩnh
Trình Xử Mặc đẩy Trình Xử Lượng: "Lần này tới phiên đệ đó."
Trình Xử Bật cũng cổ vũ nói với Trình Xử Lượng: "Nhị ca, cố lên!"
Trình Xử Lượng trù trừ một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới cửa lớn, tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa lớn bị mở ra, bóng Trình Xử Lượng biến mất sau cửa.
Trương Minh Hiên lo lắng nhìn Trình Xử Mặc hỏi: "Đây là nhà ai vậy? Không phải các người đang làm chuyện xấu gì đó chứ?"
Trình Xử Mặc không biết nói gì nhìn Trương Minh Hiên: "Đây là cửa sau của nhà ta."
Trương Minh Hiên nghẹn họng, nhà mình mà cũng cần lén lút vậy à? Làm chuyện gì thế kia?
Qua một lúc lâu, tiếng lộc cộc vang lên, ba con ngựa lớn kéo theo một thùng xe từ trong sân chạy ra.
Xe ngựa chạy tới ngoài dừng lại cạnh đám người Trương Minh Hiên, Trình Xử Mặc phấn khởi nói: "Mau lên xe đi." Nói rồi hắn dẫn đầu nhảy lên xe.
Trình Xử Bật cũng hí hửng leo lên xe ngựa, Trương Minh Hiên chỉ đành nghi ngờ, tim đập thình thịch bước lên theo, hắn cứ thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, người cuối cùng lên xe là Dung Mỗ.
Trình Xử Lượng ngồi vào chỗ người lái, cười ha hả: "Ngồi yên nhé! Giá ~~ "
Roi da vung lên, hí ~ ba con ngựa đồng loạt giơ móng trước lên, ngửa đầu hí dài, không hề có cảm giác khàn khàn như ngựa bình thường, ngược lại cực kì to vang.
Vó ngựa rơi xuống, xe ngựa lập tức nhích người, như gió cuốn qua, cát bụi cuồn cuộn tung lên, xe phóng như bay về trước.
Trương Minh Hiên ngồi vào trong thùng xe, chợt, xe ngựa phóng nhanh về trước, người hắn ngã ra sau đập vào thùng xe, ngã tới ngã lui, lại nghe thấy ngoài thùng xe ba ma vương hí hửng hoan hô la lối. Hắn cố ngồi cho vững, xuyên qua rèm xe nhìn thử ra ngoài, chỉ thấy bóng nhà cửa cây cối như tàn ảnh, nhanh chóng lùi về sau, tiếng gió vù vù thổi bên tai, cái tốc độ này mà là của xe ngựa hở?
Trương Minh Hiên đỡ thành xe, lớn tiếng quát kêu: "Giảm tốc độ, mau giảm tốc độ!"
Trình Xử Bật cười ha hả nhìn dáng vẻ Trương Minh Hiên kêu to: "Trương huynh, thích không? Ta nói với ngươi này! Ba con ngựa này toàn là long mã hết đó, có được huyết mạch của loài rồng, nhích người cái là gió cuốn mây bay, là bảo bối của phụ thân, bình thường bọn ta đụng tới xíu cũng không được, lần này ngươi có phúc rồi đó. Ha ha ha ~~ "
Đang khi nói chuyện, xe ngựa lại xóc nảy cái, người Trương Minh Hiên nảy lên rồi rớt xuống, cảm giác này thật sự là tuyệt không thể tả.
Trương Minh Hiên đỡ lấy thành xe, ra sức nhích về trước một chút, quát to: "Mau giảm tốc độ, ta bảo các ngươi giảm tốc độ có nghe không! Tông người ta bây giờ!"
Trình Xử Mặc cười to nói: "Tông người ta á? Không thể nào xảy ra được! Long mã có linh tính mà. Nhỉ ~~ "
"Ha ha ha ~~ "
Trương Minh Hiên giãy dụa một hồi, kiệt sức ngồi thỏm trong xe, mặt đời đưa đẩy, nghe ba người còn lại vui vẻ hoan hô, thầm mắng: "Đám đua xe chết tiệt! Sau này không bao giờ ngồi xe của mấy người nữa, huhuhu~~ "
Không biết đi qua bao lâu, dù sao Trương Minh Hiên cảm thấy mình đã đi rất lâu, tốc độ xe ngựa mới chậm lại, tiếng lốc ca lốc cốc cũng nghe rõ ràng hơn.
Trình Xử Lượng vẫn còn chưa thoả mãn: "Tới rồi hở?"
Trình Xử Mặc vừa lòng nói: "Tốc độ này đã quá đi!"
Ba tiểu tử nhà Trình gia nhảy xuống xe ngựa,Trương Minh Hiên cũng lúi cúi bước ra thùng xe, nhảy xuống, chân nhũn ra, thiếu chút nữa đã quỳ xuống tại chỗ, may mà Dung Mỗ đứng đằng sau đỡ một cái mới không mất mặt
Trình Xử Mặc nhìn đằng trước nói: "Chính là nơi này, thế nào? Thích hợp không?"
Trương Minh Hiên nhìn chung quanh, chỉ thấy ven đường cây cối um tùm, cách đó không xa núi đồi san sát nhau, dọc theo đường này đi về trước sẽ là một trấn nhỏ. Lúc này trên đường người qua kẻ lại nối liền không dứt, đại đa số đều là nhân sĩ ăn diện không tầm thường, mang theo thương gậy, cầm kiếm cõng cung tên, thấy xe ngựa của đám người Trương Minh Hiên thì đều tránh đi, mắt lộ vẻ kiêng kị.
Trang 58# 2