Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 115: Chọn được sân bãi

Chương 115: Chọn được sân bãi




Trương Minh Hiên đi bộ dọc theo đường một lát, giảm bớt cảm giác buồn nôn, mới nói: "Chúng ta vào trấn xem trước đã!"

Trình Xử Mặc cười ha hả nói: "Được thôi! Đi vào xem thôi."

Đoàn người đi lần theo con đường vào trấn nhỏ.

Ngoài trấn nhỏ có vài binh linh mặc giáp da xiêu xiêu vẹo vẹo đứng trông chừng, kế bên còn gác cây thương đặt ngổn ngang, chán nản tựa vào cửa trấn tránh nắng.

Đám binh sĩ liếc thấy đoàn người Trương Minh Hiên đang đi tới, lập tức đứng thẳng người dậy, hô to: "Chào ba vị tướng quân."

Trình Xử Mặc vừa lòng cười sang sảng, bước lại vỗ lên vai một binh sĩ nói: "Không tệ, không tệ! Vậy mà lại nhìn ra được mặt ba chúng ta. Ha ha ha ~ "

Binh sĩ canh cổng đau tới nhe răng nhếch miệng, cười gượng nói: "Ba vị đại nhân anh vỹ bất phàm, chúng tiểu nhân nhớ rất kỹ."

Trình Xử Mặc cười to nói: "Được lắm, có tiền đồ."

Được vài binh sĩ cung kính đưa tiễn, đám người Trương Minh Hiên bước vào trấn nhỏ, trên đường đi họ chỉ thấy những căn nhà tương tối thấp bé, hai bên đường đầy những hàng quán nhỏ lẻ, cửa hàng mở san sát nhau, tường loang lổ vết ố vàng, tỏ rõ thành trấn này đã có niên đại khá lớn. Cả trấn không lớn gì, chỉ một lát họ đã dạo xong

Trương Minh Hiên vừa lòng nói: "Được lắm! Nhưng tửu lâu thì tính sao đây?"

Trình Xử Lượng đắc ý nói ngay: "Tửu lâu dễ giải quyết thôi mà, tửu lâu của ta thì cứ giao cho ta là được."

Đang lúc nói chuyện, một ông lão mặc quan phục dẫn theo vài nha dịch từ đằng xa chạy vội tới, từ rất xa ông ta đã cười cười gọi to: "Ba vị công tử đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội xin thứ tội!"

Nhìn cảnh này người đi đường chung quanh đều ngạc nhiên, vội vàng tránh ra hai bên.

Trương Minh Hiên không hiểu gì hết nhìn ba người Trình Xử Mặc, Trình Xử Bật khẽ nói cho hắn biết: "Vị này chính là Huyện lệnh của trấn."

Huyện lệnh bước lên đón, mặt cười tươi rói: "Ba vị công tử lại tới săn thú à?"

Trình Xử Lượng cười nói: "Xa Huyện lệnh quá khách khí, chúng ta chỉ dẫn bằng hữu tới dạo một vòng thôi."

Mắt Xa Huyện lệnh chợt loé lên ánh sáng, bằng hữu? Ông ta cười cười nhìn Trương Minh Hiên khen ngợi: "Vị đây chính là bằng hữu của ba vị công tử nhỉ? Quả nhiên là nhân trung long phượng, khí vũ bất phàm!"

Trương Minh Hiên khoát tay áo khiêm tốn nói: "Đâu có! Đâu có. Chỉ tuấn tú hơn thường nhân một chút, khí chất cũng tốt hơn chút, còn có tiền hơn chút, cũng chỉ có vậy thôi."

Mấy người có mặt đều giật mình nhìn Trương Minh Hiên, có người tự nói mình vậy luôn hở? Mắt ba người Trình Xử Mặc lập tức loé sáng, lại học được chiêu mới rồi.

Xa Huyện lệnh hình như cũng chưa bao giờ gặp loại cực phẩm như Trương Minh Hiên, lúng ta lúng túng nói: "Công tử nói không sai."

Lại quay qua vỗ trán mình cái hô to: "Xem đầu óc của ta này, mời các vị công tử tới huyện nha dùng trà nhé."

Trình Xử Mặc tùy tiện nói: "Huyện nha thì không cần đâu, chúng ta sẽ vào núi."

Trình Xử Bật cũng vui vẻ gật đầu nói: "Chúng ta còn có việc."

Xa Huyện lệnh tiếc nuối đáp: "Vậy à? Vậy thì tiếc qua, nếu thế lúc các vị công tử ra về xin mời tới huyện nha một chuyến, để tiểu lão nhân làm tròn đạo đãi khách."

Trình Xử Mặc qua loa có lệ: "Biết rồi, biết rồi." Nói rồi gã khoác tay áo, dẫn đầu đi trước.

Đoàn người xuyên qua trấn nhỏ, dọc theo con đường lên núi lễ Phật đi vào sâu trong núi, càng đi càng hẻo lánh, lúc đầu còn gặp được vài thợ săn hoặc những người trong giang hồ vào núi luyện tập, sau thì chỉ còn mỗi họ, không gặp được ai khác nữa.

Ba người Trình Xử Mặc cực kì phấn khởi, như đám gấu hoang dã được thả vào núi rừng, vừa đi vừa đùa giỡn cười cợt, thường thường leo cây nhảy sông. Ngược hẳn với họ, Trương Minh Hiên cảnh giác nhìn chung quanh, có bất kì tiếng gió tiếng cây xào xạc nào cũng có thể khiến hắn chú ý, Phệ Hồn bổng khi có khi không ẩn hiện trong tay. Dung Mỗ thì lặng lẽ đi theo sau Trương Minh Hiên, yên lặng bảo vệ hắn, trong núi rừng chính là sân nhà của bà.

Xuyên qua một con sông, đi thêm chừng lúc nữa, hai mắt Trương Minh Hiên rực sáng nhìn vùng đất rộng lớn bằng phẳng trước mặt, tuy đầy cỏ dại và đá vụn, nhưng đã thoả mãn hết những gì hắn tưởng tượng trong đầu. Trương Minh Hiên đứng lại nói: "Ở đây là được."

Trình Xử Mặc kinh ngạc hỏi lại: "Ở đây? Đằng trước còn chỗ tốt hơn nữa ấy?"

Trương Minh Hiên mặc kệ : "Ở đây là được, rất thích hợp. Dung Mỗ bà xem xem gần đây có chỗ nào thích hợp với bà không?"

Dung Mỗ cúi đầu cung kính đáp: "Cách đây không xa có một cây đại thụ, đủ để lão thân ẩn núp rồi."

Trình Xử Mặc bất mãn chen ngang: "Ở đây vẫn còn là ven bìa rừng, phải vào sâu hơn nữa mới đẹp."

Trương Minh Hiên dạo quanh một vòng, càng xem càng thích, đáp: "Đâu có cần đẹp, chỉ cần thích hợp thôi."

Trình Xử Bật nhún vai: "Huynh là lão Đại, huynh nói sao thì cứ vậy."

Trình Xử Lượng vẫn còn nghi ngờ: "Lăng Miếu tự thì tính sao? Chỗ đó không dễ kiếm đâu!"

Trương Minh Hiên chợt nghĩ tới một chuyện, cười cười: "Người phàm xây không dễ, nhưng tu sĩ thì chắc dễ như ăn cháo! Nào, chúng ta về thôi!"

Ba người lại bôn ba một phen, xuống lại bên ngoài trấn nhỏ, ngay sau đó cả đám đều trợn tròn mắt.

Trình Xử Mặc lẩm bẩm nói: "Lúc đi bọn mình đi đường này đúng không?"

Trình Xử Lượng gật đầu thật mạnh lẩm bẩm nói: "Chắc chắn là ở đây, không sai đâu."

Trình Xử Mặc im lặng lát, gào to: "Xe ngựa đâu? Xe ngựa của phụ thân đâu mất tiêu rồi?"

Trình Xử Lượng rùng mình cái, xe ngựa là do hắn lén trộm ra, xảy ra chuyện gì thì hắn chết chắc luôn rồi.

Hai mắt Trình Xử Lượng lạnh căm, nhìn quét chung quanh, đột nhiên như nghĩ tới gì đó, quay đầu chạy về phía cổng trấn.

Chạy tới trước cổng trấn, hắn trừng đám binh sĩ canh giữa cửa trấn, quát hỏi: "Xe ngựa nhà ta đâu? Các ngươi không giúp ta trông chừng à?"

Đám binh sĩ đứng trước mặt Trình Xử Lượng hoảng hồn lắp bắp đáp: "Tướng. . . Tướng quân, xe ngựa của ngài tự chạy đi, thật. . . Thật sự không liên quan gì tới bọn ta cả!"

Hai mắt Trình Xử Lượng trợn trắng, nặng trịch bước lại chỗ đám người Trương Minh Hiên.

Trình Xử Mặc cười xấu xa: "Hoá ra chỉ chạy về nhà thôi! May quá~ May quá~ "

Trình Xử Lượng lập tức lấy lại tinh thần, tức giận nói lại: "Hay mợ nó ấy, có phải hai người bị phạt đâu đúng không? Cẩn thận ta khai cả hai ra luôn bây giờ."

Trình Xử Bật vội vàng nói: "Nhị ca, chúng ta đã nói trước rồi, phải tự gánh lấy trách nhiệm của mình chứ."

Trình Xử Lượng khóc không ra nước mắt: "Sao lúc hai người trộm thì không bị gì hết?"

Trình Xử Mặc cười hì hì nói: "Ai bảo đệ không cột dây cương chứ?"

Trình Xử Lượng buồn rười rượi nói: "Đệ kích động quá nên quên mất tiêu."

Trương Minh Hiên cười ngượng ngùng: "À à, mong các ngươi nén bi thương tìm cách khác, ta và Dung Mỗ xin phép đi trước nhé!"

Trình Xử Mặc không hiểu nhìn sang Trương Minh Hiên hỏi: "Huynh tính đi thế nào?"

Phệ Hồn bổng lập tức xuất hiện trong tay Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên chỉ suy nghĩ trong đầu, Phệ Hồn bổng đã biến vừa to vừa dài trôi nổi giữa không trung.

Trong lúc ba người Trình gia ngẩn tò te, Trương Minh Hiên xoay người trèo lên Phệ Hồn bổng, khoát tay áo cười nói: "Hẹn gặp lại!" Phệ Hồn bổng chớp mắt cái đã phóng lên tít trên cao.

Dung Mỗ nhìn ba người Trình gia mỉm cười xin lỗi, chân như đạp gió, bay mất dạng.

Trình Xử Bật nhìn lên trời ấm ức nói: "Trương huynh làm vậy có phải quá không khách khí, quá không nể tình bạn bè rồi không?"

Trình Xử Mặc nghe vậy cũng gào theo: "Đâu phải chỉ không nể tình bạn bè, là rất không nể tình luôn đó."


Trang 59# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất