Chương 132: Kết thúc phản ứng
Trong khi Trương Minh Hiên đang nhàn nhã hưởng thụ, các học sinh trong viện lần lượt bị phân đến từng gian phòng học, ngồi cách nhau ra rồi bắt đầu làm bài.
Trong một gian phòng học, Phương Tinh Hiên nghiêm túc đi lại giữa các học sinh, híp mắt quan sát xung quanh.
Trình Xử Mặc đặt tay giữa thắt lưng, nhìn câu hỏi trong đề thi rồi nhẹ nhàng ấn điện thoại.
Trong một gian phòng ở tửu lâu bên ngoài, một đám thư sinh đang tụ tập trong đó, nhìn đề bài trong màn hình. Một người nói: “Nhanh lên, nhanh lên! Hãy tìm tài liệu, viết ra ba phần đáp án.”
Các thư sinh vội vàng làm việc, nhanh chóng lật các bộ sách để trên bàn.
“Chỗ tôi có đáp án rồi.”
“Chỗ tôi cũng có.”
“Nhanh lên, hãy gửi đi.”
Trình Xử Mạc đang làm ra vẻ, đột nhiên thấy điện thoại di động ở hông rung lên, lén lút nhìn Phương Tinh Hiên, khi thấy hắn quay đầu đi liền nhanh chóng cúi đầu nhìn rồi bắt đầu làm bài thi.
Trình Xử Lượng, Trình Xử Bật cũng đều như vậy, cẩn thận từng li từng tí đề phòng Phương Tinh Hiên, sau khi cúi đầu xem điện thoại thì viết lấy viết để, cúi đầu nhìn một chút đã nhanh chóng viết được một đoạn.
Sau giờ ngọ, Phương Tinh Hiên nhìn thấy ba người Trình gia cười ha ha nộp bài thi, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, hôm nay lại không nộp giấy trắng à? Không hề hợp với lẽ thường!
Đỗ Hà cười ha ha nói: “Hôm nay các ngươi không nộp giấy trắng nữa à, thật là hiếm thấy đấy!”
Trình Xử Mặc cười nói: “Đề thi đơn giản như vậy, cần phải để giấy trắng sao? Quá coi thường chúng ta rồi!”
Trình Xử Bật kêu lên: “Đúng vậy, đúng vậy! Thật quá đơn giản!”
Đỗ Hà cười nói: “Có đúng vậy không? Ngày mai là biết ngay thôi.”
Đột nhiên, hắn giật mình, trong mắt phản chiếu bóng dáng của Lục Tuyết Kỳ đang đứng ở phía trước.
Hai người liền đứng bất động như vậy rồi nhìn nhau.
Bao nhiêu năm tháng, nhân tình thế thái, thoáng chốc vụt qua trong chớp mắt, sau đó bọn họ đồng thời nở nụ cười.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng chuông vang lên dưới hiên nhà, tà áo xanh biếc nhẹ nhàng bay bay, dường như mang theo ý cười; tiếng chuông lảnh lót theo gió mà bay lên cao, giữa trời đất bao la. Hết trọn bộ!
Hoàng hậu xem xong đoạn kết liền thất thần, như thế là hết rồi à? Cũng tốt, Trương Tiểu Phàm cũng đã trở về thôn Thảo Miếu, lại gặp lại Lục Tuyết Kỳ, kim lệnh của Bích Dao cũng đang đón gió thổi vang, thật là tốt! Bọn họ có thế hạnh phúc chứ! Từng tình tiết trong câu chuyện hiện lên trong lòng, mắt hoàng hậu dần ướt.
Trình phủ, một nha hoàn cẩn thận nói với Trình phu nhân đang ngồi hóng mát: “Phu nhân, có thể chuẩn bị cơm trưa chưa ạ?”
Trình phu nhân lấy khăn tay lụa lau khóe mắt ướt ướt: “Đi chuẩn bị đi!”
Nha hoàn cung kính nói: “Vâng thưa phu nhân!”, sau đó từ từ lui ra.
Trình phu nhân khẽ vuốt bìa của quyển sách Tru Tiên rồi thong thả nói: “Cảnh còn người mất! Cảnh còn người mất!”
Một tiếng kêu của phú thương, chiếc ly bị đánh bay từ trên bàn xuống dưới đất, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ rơi tung tóe khắp phòng.
Một nữ tử từ bên ngoài bước vào cười nói: “Lão gia, là ai dám chọc giận ngài! Sao lại tức giận như vậy?”
Phú thương mệt mỏi ngồi xuống ghế, chỉ vào lồng ngực của mình nói: “Không có ai chọc giận ta, chính là chỗ này rất khó chịu, rất khó chịu!”
Nữ tử cười cười rồi tiến lên phía trước, đưa tay ra vuốt ngực của phú thương nói: “Ngài đấy! Sợ nhất là tức giận, tức giận khiến trong lòng cảm thấy khó chịu, không có lợi cho bản thân đâu!”
Phú thương thong thả nói: “Ngươi không hiểu! Cảm giác này giống như là người thân của mình qua đời, bạn tốt đi xa không biết bao giờ mới được gặp lại, đột nhiên có một người một câu chuyện biến mất khỏi cuộc đời của mình.”
Khắp nơi ở Trường An, có đủ các loại người vì Tru Tiên mà mất hồn mất vía, dùng cách thức của mình để trút hết những bực bội khó chịu trong lòng.
Trong một trạch viện, Cổ Phàm vuốt chòm râu trên mặt mang theo ý cười nhìn cuốn Tru Tiên, đặt quyển sách xuống rồi thở dài nói: “Câu chuyện cũng đã kết thúc rồi, mặc dù sớm biết sẽ có ngày này nhưng vẫn thấy không nỡ buông tay!”
Ngẩng đầu nhìn người ở bên ngoài gọi: “Lão Lưu!”
Một ông già tươi cười bước vào, khom lưng nói: “Lão gia, ngài có điều gì cần sai bảo?”
Cổ Phàm nói: “Cầm bản thảo của ta đi, đưa đến Quỳnh Lâm thư điếm.”
Lão Lưu cung kính nói: “Vâng!” sau đó quay người đi ra ngoài.
Cổ Phàm đứng lên, đứng thẳng lưng rồi nhìn bầu trời bao la ở bên ngoài nói: “Câu chuyện kết thúc, trăm hoa đua nở! Cũng coi như là tiễn Tru Tiên lên đường.”
Khắp nơi ở kinh thành, liên tục có người cầm bản thảo chạy ra ngoài, đưa đến các thư điếm lớn nhỏ, các thư điếm cũng đang vô cùng bận rộn.
Đương nhiên Trương Minh Hiên không biết tất cả những việc này, sau khi để điện thoại di động vào tín ngưỡng quang điểm trong trạch viện thì nhàn nhã trở về, cả người nhẹ nhõm thoải mái!
Về đến nhà chỉ thấy Lý Thanh Tuyền đang lau nước mắt, Trương Minh Hiên buồn cười hỏi: “Ngươi làm sao thế?”
Lý Thanh tuyền trừng mắt nói: “Còn không phải tại ngươi.”
Trương Minh Hiên nghi ngờ nói: “Ta làm sao?”
Lý Thanh Tuyền chỉ vào quyển sách, kêu lên với Trương Minh Hiên: “Ngươi hãy nhìn đi, đây là chuyện gì? Ta còn tưởng rằng Bích Dao sẽ sống cơ!”
Trương Minh Hiên tiến lên, nhìn thoáng qua chỉ thấy đúng đoạn viết U Cơ trong cơn hoảng hốt cô độc trước Thâm Uyên Hồ Kỳ sơn liền nghe thấy tiếng chuông trong đó, tiếng chuông lanh lảnh, êm ái trầm bổng.
“Sao ngươi không thể cho Bích Dao được sống?”
Trương Minh Hiên xem xong cũng thấy sững sờ, lúc trước khi bản thân mình đọc đoạn này cũng vô cùng mông lung, hắn từ từ nói: “Bích Dao không chết, nàng ấy luôn ở trong chuông cùng đi với Trương Tiểu Phàm, luôn ở bên nhau! Sau này cũng sẽ như vậy!”
“Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ cùng Bích Dao sẽ có cuộc sống hạnh phúc với nhau! Giống như nàng công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử trong câu chuyện cổ tích của ngươi.”
“Sẽ như vậy, bọn họ sẽ hạnh phúc như trong truyện đồng thoại.”
Lý Thanh Tuyền khóc hu hu nói: “Những câu chuyện đồng thoại ngươi kể đều là lừa gạt người khác.”
Trương Minh Hiên:...
Trong Lương đình của Lâm Viên đại viện.
Khương Cẩm Tich vừa lau nước mắt vừa buộc từng quyển sách vào với nhau.
Thạch Thiên Phàm không nói được gì: “Tiểu sư muội, muội đang làm gì vậy?”
Khương Cẩm Tịch nức nở nói: “Rất cảm động, rất cảm động! Muội mới không thèm khóc một mình, muội muốn gửi những thứ này về để người ở Côn Luân khóc cùng với muội.”
Thạch Thiên Phàm thăm dò nói: “Hay là chúng ta trở về đi?”
Khương Cẩm Tịch bĩu môi nói: “Không muốn, ở bên ngoài chơi vui hơn! Có phim để xem, có truyện để đọc, còn có điện thoại di động để chơi. Muội mới không thèm trở về.”
Khương Cẩm Tịch dán một linh phù trống về phía những quyển sách, linh phù chìm vào giữa những quyển sách đó.
Khương Cẩm Tịch chỉ ngón tay: “Đi.” Những quyển sách biến mất trên bầu trời.
Khương Cẩm Tịch phủi tay nói: “Sư huynh, chúng ta đi xem phim đi.”
Thạch Thiên Phàm đứng ngẩn ra: “Không phải đã xem qua rồi sao?”
“Thiện nữ u hồn rất hay, xem một lần làm sao đủ! Nhanh đi cùng muội.”
Trong lúc nói chuyện, Khương Cẩm Tịch đã chạy ra ngoài, Thạch Thiên Phàm chỉ có thể chạy theo sau.
Trang 67# 2