Chương 133: Chước Văn
Sáng sớm, Trương Minh Hiên đứng trong sân duỗi thẳng cái lưng lười biếng, cảm giác không cần viết tiểu thuyết thật là tốt.
Lý Thanh Tuyền cũng từ trong phòng bước ra, vô cùng ngạc nhiên nhìn Trương Minh Hiên rồi nói: “Sao ngươi đã dậy rồi?”
Trương Minh Hiên đắc ý nói: “Ta vốn dĩ rất chăm chỉ chịu khó, chỉ là bình thường quá mệt mỏi thôi.”
Lý Thanh Tuyền bĩu môi coi thường, tin ngươi mới là lạ đấy?
“Thiếu gia, thiếu gia, không xong rồi!” Vương Bội vội vàng hấp tấp tiến thẳng vào.
Quỷ thật sự đến rồi sao?
Lý Thanh Tuyền nhìn Vương Bội không chút thiện cảm, nàng đang nghĩ có cần bắn chết nàng ta không?
Đột nhiên Vương Bội có cảm giác lành lạnh, bị cảm lạnh rồi sao?
Trương Minh Hiên căng thẳng hỏi: “Có việc gì vậy?”
Vương Bội khôi phục lại tinh thần, khẩn trương nói: “Thiếu gia, điện thoại di động của chúng ta bị cướp rồi.”
Trương Minh Hiên hơi sững sờ rồi cười nói: “Cái này à! Chỉ là mấy mảnh đồ gốm thôi mà, không cần lo lắng.”
Vương Bội nghe thấy những lời của Trương Minh Hiên, hơi bình tĩnh lại một chút nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: “Không sao thật à?”
Trương Minh Hiên nói: “Yên tâm, không sao đâu! Ngươi quay về bảo lão Chu làm một mẻ mới là được.”
Vương Bội xấu hổ nói: “Vâng, thiếu gia!” rồi vội vàng xoay người đi ra ngoài, nàng cứ có cảm giác viện tử này hơi lạnh lẽo đáng sợ.
Trong một sơn cốc ở ngoài thành, một đám người đang vây quanh một xe chở điện thoại di động, đang ngồi chờ đợi rất lâu ở trên núi.
“Ọc ọc ọc.” Một người đàn ông vạm vỡ ngực đầy lông xấu hổ nói: “Hơi đói bụng rồi.”
Một ngươi đàn ông chân thọt không nhịn được nói: “Lão đại, rốt cuộc chúng ta đang đợi cái gì vậy! Một đống mảnh đồ gốm chả có tác dụng gì cả.”
Một người trung niên tay cầm trường thương, chỉ còn một mắt xoay người nói: “Đi thôi!”
Trường thương trong tay vung lên giống như đuôi của một con quái thú, một tiếng nổ lớn nổ vang tại đuôi xe, ngay cả chiếc xe chở điện thoại di động cũng bắt đầu nổ ầm ầm. Tất cả mọi người đều kinh hãi, vội vàng tìm chỗ trốn, sợ sệt nhịn độc nhãn đại nhân.
Trương Minh Hiên vừa ngồi trong thư điếm một lát thì một ma bộc cuống quýt chạy vào.
Trương Minh Hiên để điện thoại di động xuống rồi nói: “Lại có chuyện gì? Nếu là chuyện điện thoại di động bị cướp thì không cần phải nói nữa, Vương Bội đã nói rồi.”
Ma bộc cẩn thận nói: “Thiếu gia, tiểu nhân không nói đến chuyện điện thoại di động. Hôm nay tiểu nhân ở bên ngoài rạp điện ảnh phát hiện cái này.”
Trương Minh Hiên vô cùng ngạc nhiên nhận lấy tờ giấy ma bộc đang cầm bằng hai tay, mở ra liếc nhìn: “Thiếu nữ xinh đẹp bây giờ tính tình phóng khoáng bừa bãi, lộ da thịt mà không thấy xấu hổ, tính tình độc ác, máu tanh tràn đầy, con người lòng tham vô đáy...”
Trương Minh Hiên kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Chước văn ạ!”
“Chước văn? Ta đã làm gì? Hắn liền viết chước văn!” Trương Minh Hiên đùng đùng nổi giận đứng lên.
Ma bộc cẩn thận nói: “Tiểu nhân đi dạo một vòng ở trong thành thì phát hiện rất nhiều nơi dán tờ chước văn này.”
Trương Minh Hiên giận dữ hỏi: “Là ai dán?”
“Tiểu nhân không biết!”
Trương Minh Hiên vội vàng hỏi: “Có ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của rạp chiếu phim không?”
Ma bộc chần chờ một chút rồi nói: “Có ạ!....”
Trương Minh Hiên vô cùng tức giận: “Khinh người quá đáng, ta chỉ quay một bộ phim, liên quan gì đến các ngươi chọc giận gì đến các ngươi! Đi, tìm người xé bỏ những tờ giấy này.”
Ma bộc do dự một chút nói: “Hôm nay đột nhiên số người tăng đột biến, nhiều hơn hẳn so với hôm qua. Nghe bọn họ nói chuyện thì hình như đều là đến vì chước văn này.”
Trương Minh Hiên sửng sốt, vẻ mặt tươi cười nói: “Ngươi nói là có rất nhiều người đã nhìn thấy chước văn này sao?”
“Đúng vậy! Có cần phải xé bỏ nữa không ạ?”
Trương Minh Hiên tức giận nói: “Như thế thì còn xé bỏ làm gì nữa?”
Sau đó hắn cười nham hiểm nói: “Ngươi tìm người in chước văn này thành hàng ngàn hàng vạn bản rồi dán khắp thành Trường An. Sau đó cho Dung Mỗ và Vương Bội đi cáo trạng, kiện hắn tội nói xấu.”
Ma bộc lập tức thấy ngu ngốc, mình lại tự in ra rồi đi dán lên? Đây là việc làm gì vậy?
Hắn do dự một chút rồi cẩn thận nói: “Thiếu gia, chúng ta đâu có biết phải kiện ai!”
Trương Minh Hiên tức giận nói: “Chính là kiện người viết ra chước văn này, còn người viết ra chước văn này là ai thì đây là việc quan phủ cần phải quan tâm.”
Ma bộc gật đầu nói: “Tiểu nhân đã hiểu.” Sau đó quay người đi ra ngoài.
“Còn nữa!”
Ma bộc liền dừng bước, xoay người tiến lại trước mặt Trương Minh Hiên, cung kính nói: “Thiếu gia, ngài còn có gì sai bảo?”
Trương Minh Hiên cười nham hiểm: “Không cần tìm người nữa, tối nay các ngươi tự đi dán, ta muốn các ngươi dán tờ giấy này khắp mọi nơi ở Trường An, đặc biệt là bên trong nha môn, trạch viện của quan phủ, dùng loại hồ nhão thật dính, dán lên rồi muốn xé bỏ cũng không được, dán ở tất cả mọi nơi cho hắn.”
Ma bộc nghĩ đến khung cảnh này cùng cảnh tượng các vị đại quan vô cùng tức giận, đột nhiên cảm thấy thương hại người đã viết ra chước văn này.
Ma bộc đi rồi, Trương Minh Hiên ngồi ở ghế, đắc ý lẩm bẩm: “Muốn đấu với ta, ngươi vẫn còn non lắm.” Sau đó Trương Minh Hiên cười nham hiểm, chờ đợi đến ngày mai.
Trong học viện, Phương Tinh Hiên cũng đắc ý đứng trước cửa sổ, tiểu tử viết Tru Tiên kia không phải là thẹn quá hóa giận rồi chứ! Thiên hạ có sĩ quân thần dân, xem ngươi có thể làm gì? Sau đó hắn quay người cầm đáp án đề thi bước ra ngoài.
Bên trong học đường, học sinh nào cũng cúi đầu chơi điện thoại di động, thu hoạch rau, trồng rau, ăn trộm rau, diễn đàn TT nói chuyện chơi đùa thật kinh khủng.
Ở bên ngoài có một người đang đứng trước cửa, thư sinh mắt sáng rỡ nói với người đang cao giọng ngâm nga Luận ngữ ở trong viện: “Bái kiến tiên sinh!”
Tất cả thư sinh trong phòng lập tức ngồi nghiêm chỉnh, rung đùi đắc ý hạ giọng đọc sách, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc chăm chỉ.
Phương Tinh Hiên vừa từ trong góc đi ra, kinh ngạc nhìn thấy cách mình hơn mười thước đang có học sinh cung kính xoay người hành lễ, hắn tiến lên cười nói: “Là Ôn Tình Không đúng không! Sao lại đứng ở ngoài thế?”
Ôn Tình Không xấu hổ đáp: “Bẩm tiên sinh, tối qua học sinh đọc sách khuya quá, không nghỉ ngơi tốt! Hôm nay cảm thấy hơi buồn ngủ nên đứng ở ngoài cho tỉnh táo.”
Phương Tinh Hiên càng thêm hài lòng, đưa tay ra vỗ vỗ vai hắn hai cái rồi nói: “Không tồi, không tồi, bây giờ người chịu khó giống như ngươi không nhiều. Theo ta vào trong! Mệt thì nghỉ ngơi một chút đi.”
Ôn Tình Không cảm động nói: “Đa tạ lão sư ưu ái!” rồi theo sau Phương Tinh Hiên đi vào trong phòng.
Ôn Tình Không đi theo sau Phương Tinh Hiên, đắc ý ra mặt đối với những học sinh ở trong học đường.
“Hì hì hì.” Trình Xử Bật vội vàng lấy tay che miệng của mình.
Phương Tinh Hiên bất mãn nhìn Trình Xử Bật nói: “Ngươi cười cái gì?”
Trình Xử Bật liên tục khoát tay nói: “Không, không có gì? Nhớ tới một chuyện rất buồn cười thôi.”
Phương Tinh Hiên nghiêng đầu sang nói với đám học sinh: “Các ngươi phải học tập như Ôn Tình Không, tối qua đọc sách muộn quá, hôm nay đã đứng ở bên ngoài đọc sách cho khỏi buồn ngủ, đây là tinh thần học tập của những bậc hiền nhân thời xưa. Là tấm gương để chúng ta noi theo.”
Đám học sinh cố nhịn cười nói: “Vâng thưa tiên sinh!”
Phương Tinh Hiên gật đầu hài lòng: “Ngươi vào đi!”
“Vâng, tiên sinh!” Ôn Tình Không nhannh chóng đi đến chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Phương Tinh Hiên đem sách đặt lên bàn nói: “Cuộc thi lần này có ba người đã khiến ta hết sức kinh ngạc, tiến bộ rất lớn.”
Phương Tinh Hiên nhìn về phía ba anh em nhà Trình Xử Mặc: “Các ngươi đều đạt được điểm A.”
Tất cả đám học sinh đều kinh ngạc nhìn về phía ba anh em Trình Xử Mặc, ba người đắc ý, ưỡn ngực về phía trước, ngạo nghễ nhìn xung quanh bằng nửa con mắt, chỉ thiếu chút nữa là nói: “Còn có ai nữa?”
Trang 68# 1