Chương 134: Độ Kiếp
Trương Minh Hiên ngồi trong quầy hàng của thư điếm bắt đầu nghĩ về việc viết tiểu thuyết, tiếp tục viết tiên hiệp hay là chuyển sang thể loại giả tưởng, đến bây giờ hắn lại thấy do dự. Thể loại tiên hiệp chắc chắn rất an toàn, giả tưởng thì mạo hiểm quá, rất có thể không được người của thế giới này đón nhận mà còn bị ăn chửi.
Do dự một lúc lâu, Trương Minh Hiên cắn răng nói: “Làm thôi, sớm muộn cũng phải viết.” Hắn lấy giấy ra, trải lên trên quầy bắt đầu múa bút thành văn.
Mà lúc này, từ những thư điếm lớn ở Trường An, cuốn Tru Tiên cuối cùng đã được lên giá, chim bồ câu đưa thư mang theo bản thảo bay về các nơi ở Đại Đường, Tru Tiên mọc lên như nấm khắp lãnh thổ, sức mạnh của sự ái mộ khó mà tính được ùn ùn kéo về Trường An, tiến vào thân thể Trương Minh Hiên như trăm sông đổ về một biển, Tru Tiên kết thúc, sự ái mộ cũng bùng nổ một lần.
Trương Tiểu Phàm ngồi thiền trong trí óc của Trương Minh Hiên, mỗi lần hít thở đều có vô số sự ái mộ tràn vào trong cơ thể, toàn thân cháy lên thần hỏa sắc vàng, giống như hỏa thần khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, đôi mắt Trương Tiểu Phàm đột nhiên mở, đôi mắt đang cháy lên ngọn lửa sắc vàng, khẽ quát một tiếng: “Ngưng!”
Trương Minh Hiên ở bên ngoài sững người lại, bút trong tay rơi trên mặt quầy hàng. Lúc này đây trong trí óc của mình, hắn nhìn thấy Trương Tiểu Phàm trên đỉnh đầu có một viên pha lê sáu mặt đang đứng dậy, hai người đối mặt nhìn nhau.
Trương Minh Hiên vui mừng nói to: “Thành thần rồi?”
Trương Tiểu Phàm gật đầu cười nói: “Thần cách vào cơ thể, thoát phàm từ đây!”
Trương Minh Hiên mừng rỡ nói to: “Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt lắm!”
Nụ cười đột nhiên ngưng lại trên khuôn mặt, một luồng khí nguy hiểm mãnh liệt tràn ngập trong lòng, dường như một luồng ý chí tối cao đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đầu Trương Minh Hiên đổ mồ hôi lạnh: “Đây... đây là chuyện gì thế? Ai muốn mưu hại ta?”
Trương Tiểu Phàm: “Ngươi không phải đã đoán được rồi sao? Thần kiếp!”
Trương Minh Hiên giậm chân hoảng sợ nói: “Sao có thể có thần kiếp được? Ta vẫn chưa chuẩn bị pháp khí độ kiếp mà!” Hắn căng thẳng nuốt nước miếng ực một cái.
Trương Tiểu Phàm: “Bây giờ có lẽ nên mau chóng vào trong rừng núi, ngộ nhỡ thần kiếp đến lại ảnh hưởng đến dân chúng vô tội thì phiền lắm.”
Trương Minh Hiên căng thẳng nói: “Đúng là như vậy.” Hắn với vẻ mặt đau khổ chạy ra ngoài, bay lên trời.
Lý Thanh Tuyền trong phòng kinh ngạc nhìn thấy Trương Minh Hiên bay đi thì nghi hoặc nói: “Hắn đi đâu thế?”
Lý Thanh Nhã chăm chú nhìn Trương Minh Hiên đang dần đi về phía xa rồi nói: “Hắn phảiđộ kiếp, chúng ta đi hộ pháp cho hắn.”
Lý Thanh Tuyền thầm nói: “Độ kiếp? Nhanh như vậy sao!”
Hai nàng dùng Chướng Nhãn Pháp, Đằng Vân Giá Vụ mà bay lên, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên nhìn thấy Lý Thanh Nhã vui mừng nói: “Thanh Nhã Tỷ, tỷ đến giúp ta rồi?”
Lý Thanh Nhã cau mày nói: “Độ kiếp chỉ có thể dựa vào chính ngươi, không ai có thể giúp được ngươi đâu.”
Trương Minh Hiên thất vọng một lúc rồi lại mong chờ hỏi: “Tỷ có pháp khí độ kiếp gì không, có tiên đơn không? Cho ta mượn một chút.”
Lý Thanh Tuyền khinh bỉ nói: “Vô dụng thôi, kiếp lôi mang trong mình sức mạnh của thiên đạo, trừ phi là Tiên Thiên Linh Bảo, những pháp bảo bình thường khác đều vô dụng.”
Sắc mặt Trương Minh Hiên càng đau khổ, sức mạnh của thiên đạo! Cái có thể đánh bại được thiên đạo đều không dễ động vào.
Bay thêm một lúc, Lý Thanh Nhã nói: “Nơi này được, chính là nơi này.”
Ba người hạ xuống một đỉnh núi bé nhỏ, xung quanh là sắc vàng trơ trụi của đất, chỉ có vài cây cỏ dại mọc thưa thớt.
Lý Thanh Tuyền, Lý Thanh Nhã xoay người bay xuống chân núi, nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên nuốt một hớp nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ra khắp đầu.
Nói với Trương Tiểu Phàm: “Có thể bắt đầu rồi!”
Trương Tiểu Phàm tay cầm Phệ Hồn Bổng toàn thân mặc y phục màu xanh đi ra từ trong cơ thể Trương Minh Hiên, Phệ Hồn Bổng chỉ lên trời là tỏa ra thần lực, dẫn động kiếp lôi.
Trương Minh Hiên nhìn Trương Tiểu Phàm một chút, lại nhìn chính mình, đột nhiên quay đầu bay xuống chân núi.
Trương Tiểu Phàm đột nhiên ngẩn người, hơi giật mình quay đầu nhìn Trương Minh Hiên nói: “Ngươi thế này là có ý gì?”
Trương Minh Hiên đứng bên cạnh Lý Thanh Nhã cười ha ha rồi nói: “Ta cảm thấy, một mình ngươi là được rồi, không cần phải kéo thêm ta đâu.”
Lý Thanh Tuyền ngơ ngác nhìn Lý Thanh Nhã nói: “Tỷ, có thể độ kiếp như thế sao? Để chính pháp tướng ngăn chặn kiếp lôi.”
Lý Thanh Nhã thở một hơi rồi nói: “Ta cũng không biết, trước nay chưa từng nghe nói có thể làm như vậy.”
Trương Minh Hiên cười hà hà, nắm chặt nắm đấm nói với Trương Tiểu Phàm: “Ta thích ngươi rồi đó! Cố lên!”
Trương Tiểu Phàm không còn lời nào để nói! Xoay đầu nhìn lại, không còn thấy cơ thể không bình thường của mình nữa. Phệ Hồn Bổng chỉ lên trời tỏa ra ánh sáng màu xanh, chiếu rọi một khoảng trời.
Bầu trời lập tức trở nên u ám, gió đen từng trận thổi tới, bầu trời xuất hiện một mảng mây đen, sét đánh nổ vang, chớp bắn ra bốn phía.
Lý Thanh Nhã cau mày nói một tiếng: “Lùi về phía sau!”
Ba người lập tức bay về phía sau, lại bay ra xa ngàn mét.
Trương Minh Hiên tặc lưỡi nói: “Thiên kiếp này thật là biết dọa người! Cũng may người độ kiếp không phải là mình.”
Trương Tiểu Phàm:...
Lý Thanh Tuyền:...
Lý Thanh Nhã:...
Ầm ầm ầm! Một luồng lôi long từ trong kiếp lôi đập xuống, Trương Tiểu Phàm miệng niệm chân ngôn. “Ầm!” Một luồng hào quang tỏa ra bao phủ lấy bóng Phật mờ ảo cao mấy mét, một tay của bóng Phật hướng lên trên, Kim Chưởng và lôi long giao nhau, âm thanh to lớn vang vọng cả bầu trời, một bên kim quang tỏa ra bốn phía, một bên luồng điện màu tím tung hoành ngang dọc, ảnh hưởng từ chưởng lực tản ra khiến trong không khí nổi lên từng luồng giao động.
Trương Minh Hiên hơi giật mình nói: “Đại Phạm Bàn Nhược!”
Lý Thanh Tuyền tò mò hỏi: “Đại Phạm Bàn Nhược của Thiên Âm Tự sao?”
Trương Minh Hiên nói: “Có lẽ là thế!”
Lôi long biến mất, kim phật tản đi, Trương Tiểu Phàm đứng tại chỗ, không động đậy chút nào.
Lý Thanh Tuyền thở dài: “Lợi hại quá! Còn lợi hại hơn cả ta trước đây.”
Trương Minh Hiên đắc ý: “Ngươi không nhìn xem đây là thân phận của ai”
Lý Thanh Tuyền liếc hắn một cái một cách khinh thường
Trên bầu trời, kiếp lôi cuồn cuộn, lôi long lại nổi giận tấn công xuống, trận lôi long lần này còn lớn gấp đôi vừa nãy.
Trương Tiểu Phàm mặt biến sắc, Phệ Hồn Bổng trong tay chuyển động theo chiều thẳng tắp, một luồng ánh sáng màu xanh đen từ trong Phệ Hồn Bổng phóng ra, theo sự chuyển động của Phệ Hồn Bổng, cuộn lại như gió lốc, lôi long nhào lên trên cột gió lốc lập tức bị kéo vào trong, toàn bộ cột gió lốc màu xanh đen bắt đầu có những ánh chớp, những tiếng nổ, giống như cơn lốc sấm sét vô cùng đáng sợ.
Cơn lốc đột nhiên vụt lên từ mặt đất, chạm vào ngọn núi nơi xa xa, mặt đất rung chuyển ầm ầm, núi lở đất rung, đá vụn bắn tung trời, cả một ngọn núi cao trong phút chốc biến thành một đống hoang tàn, đa số núi đá đều được lưu ly hóa.
Trương Tiểu Phàm đứng tại chỗ, tóc tai bù xù nhếch nhác, rõ ràng lần tranh đấu vừa rồi đối với hắn mà nói thật sự không dễ dàng.
Kiếp lôi rõ ràng không để cho hắn nghỉ ngơi, toàn bộ lôi vân cuồn cuộn biến thành cự long một nghìn mét, gầm thét nhào đến Trương Tiểu Phàm.
Lý Thanh Tuyền thầm nói: “Hình như lợi hại hơn kiếp lôi của ta một chút!”
Trương Tiểu Phàm mặt biến sắc, tốc độ của cự long quá nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt, Trương Tiểu Phàm vội vàng lấy Phệ Bồn Bổng che ở phía trước, ánh sáng xanh ngập trời.
Một tiếng “Ầm” cực lớn, Trương Tiểu Phàm, lôi long đồng thời biến mất trước mặt.
Trương Minh Hiên hơi giật mình nói: “Có...có chuyện gì vậy?”
Hắn vội vã bay lên đỉnh núi, trên đỉnh núi lúc này, một chiếc hố đen sâu thăm thẳm đường kính một mét xuất hiện trên mặt đất, trên hố đen vẫn còn lập lòe chút ánh chớp chưa kịp tắt.
(*) Độ kiếp, thần kiếp: Đó là thử thách, kiếp nạn mà mỗi tu chân giả phải vượt qua để có thể tiến xa hơn trên con đường nghịch thiên truy cầu sức mạnh và sự trường sinh.
Trang 68# 2