Chương 135: Hòa thượng ra tay
Trương Minh Hiên sốt sắng nói: "Trương Tiểu Phàm, ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nhé!"
Hắn thò đầu vào trong chiếc hố đen thui rồi nhìn xung quanh, bỗng nhiên sững người lại, Trương Tiểu Phàm bất ngờ xuất hiện trong trí óc của hắn, toàn thânđang cháy lên thần quang màu vàng nhạt, cơ thể hư ảo như cô hồn dã quỷ.
Trương Minh Hiên hỏi một cách cẩn thận: "Ngươi không sao chứ!"
Trương Tiểu Phàm: "Ta dựa vào ngươi mà tồn tại, ngươi không chết ta cũng sẽ không chết."
Trương Minh Hiên thở phào một hơi, vui vẻ nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, ngươi sẽ không chết đâu, sau này những chuyện nguy hiểm thế này giao cho ngươi hết, vì ngươi, ta cũng phải bảo vệ bản thân mìnhthật tốt!"
Trương Tiểu Phàm: ". . ." Bóng người lóe sáng đi vào trong quang cầu máy chủ.
Trương Minh Hiên phục hồi lại tinh thần, đắc ý nói với Lý Thanh Tuyền, Lý Thanh Nhã: "Bây giờ ta cũnglà người thành thần rồi."
Lý Thanh Nhã cười nói: "Chúc mừng!"
Lý Thanh Tuyền nói một cách khinh bỉ: "Mấy vạn năm trước ta đã thành tiên rồi."
Lý Thanh Nhã cười nói: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi!" Dưới chân Lý Thanh Nhã hiện ra một đám mây trắng đưa nàng bay lên trời.
Lý Thanh Tuyền nói to: "Chờ muội!" Sau đó nàng cũng cưỡi mây bay lên.
Trương Minh Hiên cười ha hả rồi nói to: "Ta cũng tới đây!"
Dưới chân, một đám mây tản ra ánh hào quang màu vàng nhạt, đưa hắn bay xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến hắn sợ hãi đến mức hô to gọi nhỏ.
Ba người vừa cười vừa bay đi, một lát sau, một lão hòa thượng xuất hiện ở nơi Trương Minh Hiên vừa độ kiếp, nói một cách khoan thai: "Hắn ở bên cạnh hai người họ, thật sự không dễ động thủ!" Bóng người lóe sáng rồi biến mất không còn tăm hơi.
Ban đêm, một đám tiểu quỷ hư ảo ôm từng chồng hịch văn, bay qua lại trong thành với tốc độ cực nhanh.
Trong một tòa phủ đệ, một đạo sĩ trẻ tuổi nhìn thấy tiểu quỷ đang dán hịch văn khắp phủ đệ, bất bình nói: "Cứ mặc cho bọn chúng làm càn như thế sao?"
Một vịđạo sĩ khác tức giận nói: "Ngươi nghĩ gì vậy? Động vào đám tiểu quỷ này, ngươi không sợ vịvương gia kia nóng giận mà san bằng Đạo Minh lần nữa sao! Chỉ cần bọn họ không giết người, chúng ta cứ coi như không nhìn thấy gì đi."
Chuyện như này, ở khắp các nơi thành Trường An đều xảy ra, toàn bộ đệ tử Đạo Minh đều làm như không thấy đám tiểu quỷ này, cũng giống như có mắt như mù vậy, thậm chí còn cố ý tránh ra.
Ngày tiếp theo, Trương Minh Hiên vẻ mặt tươi cười từ trong nhà đi ra, thành thần rồi thật là khác lạ, không cần đi ngủ màvẫn tràn đầytinh thần .
Trương Minh Hiên lấy điện thoại di động ra, mở nhóm TT rồi liếc mắt nhìn một cái, vẫn náo nhiệt như trước đây nhỉ! Tất cả mọi người trong nhóm đều đang bàn luận về kết cục của Thiện Nữ U Hồn và Tru Tiên.
"Ừm!" Trương Minh Hiên sững người, vẫn còn có người đang bàn luận về tiểu thuyết khác. “Trảm Thần Đao”, đây là đạo văn theo trào lưu hả? Có lẽviết cũng không tệ, thật là nhiều người đang bàn luận.
Tách tách tách.
Trương Minh Hiên nhìn thấy ảnh đại diện của một ông lão trong nhóm bạn thân đang nhấp nháy thì mở ra hỏi: "Lão Chu, tìm ta có chuyện gì?"
Lão Chu kinh hãi kêu lên: "Vương gia xin cứu mạng!" .
Trương Minh Hiên nghi ngờ nói: "Cứu ai? Ai xảy ra chuyện rồi?"
Lão Chu: “Vương gia, tiểu nhân đang ở rạp chiếu phim Uy Nạp, xin ngài hãy tới đây, mạng người quan trọng!”
Trương Minh Hiên cau mày thầm nói: "Rốt cuộc là ai đã xảy ra chuyện rồi?"
Trương Minh Hiên nói với lão Chu: "Chờ ta một chút."
Hắn xoay người, dắt con lừarồi đi ra ngoài.
Phía trước đại trạch, lão Chu đi qua đi lại một cách căng thẳng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía con đường.
Một con quỷ nhào tới cạnh ông ta rồi nói: "Lão Chu, ngài vẫn nên vào trong ngồi một lúc đi!"
Lão Chu lắc đầu nói: "Nào có tâm tư mà ngồi!"
Đột nhiên ánh mắtông ta sáng lên, chỉ thấy Trương Minh Hiên từ phía xa thong thả cưỡi lừa đi tới.
Lão Chu vội vã chạy tới, quỳ gối ngay phía trước con lừa của Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên vội vã từ trên lưng lừa xoay mình nhảy xuống, khom lưng dìu lão Chu đứng lên.
Lão Chu cứ khăng khăng quỳ dưới đất không chịu đứng lên, rập đầu lạy rồi cầu xin: "Vương gia, xin ngài hãy cứu mạng!"
Trương Minh Hiên dùng thần lực ép lão Chu đứng lên rồi nói: "Có chuyện gì từ từ nói, phải cứu ai? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Lão Chu vừa khóc vừa kể lể: "Vương gia, hôm nay điện thoại tặng cho ngài lại bị cường phỉ cướp đi rồi, với lại người của chúng ta cũng bị bắt giữ rồi, bọn chúng nói nhất định phải là ngài mang theo một trăm quan tiền đi chuộc người."
"Cầu xin ngài hãy cứu bọn họ!" Đang nói chuyện lại quỳ xuống, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Thật là to gan."
Cùng lúc đó, quan viên trong mỗi một phủ nha nhìn thấy hịch văn dán lung ta lung tung trong phủ cũng tức giận nói: "Thật là to gan! Điều tra nghiêm ngặt cho ta."
Tất cảcác bộ ngành lập tức bắt tay hành động.
Trương Minh Hiên nói với lão Chu: "Ông đứng lên trước đã."
Lão Chu tiếp tục rập đầu lạy, vừa khóc vừa kể: "Cầu xin ngài hãy cứu bọn họ! Bọn họ đều là trụ cột duy nhất của gia đình, là người lao động, là người con, nếu như xảy ra chuyện thì gia đình họ sẽ không còn gì cả!"
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Đứng lên, đi cứu người với ta.”
Lão Chu sững người một lúc, vội vã đứng lên, lau lau nước mắt.
Trương Minh Hiên nói: "Đi, dẫn đường cho ta, ta thật sự muốn xem xem là ai có gan lớn như vậy, dám động đến đồ của ta, động đến công nhân của ta."
Lão Chu do dự một chút rồi nói: "Vương gia, ngài cử một đội cấm vệ đi là được, ngài đừng nên đi!"
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Xem thường ta sao?"
Lão Chu lắc đầu liên tục nói: "Không phải, không phải, thân phận của ngài quá cao quý, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tiểu nhân không gánh vác nổi!"
Trương Minh Hiên nói một cách thách thức: "Ngộ thương ta? Không phải ta xem thường bọn họ, bổn thần ta đứng trước mặt bọn họ thì bọn họ cũng đừng nghĩ tới việc làm tổn hại đến ta, dẫn đường."
Lão Chu bất đắc dĩ nói: "Vâng!"
Hai người bọn họ chầm chậm đi tới một chân núinhỏ ở ngoại thành.
Trương Minh Hiên hỏi: "Chính là chỗ này?"
Lão Chu do dự nói: "Là nơi này."
Trương Minh Hiên nói: "Ngươi ở đây chờ ta một chút!"
Chân đạp lên từng ngọn cỏ, một bước mấy mét đi vào trong núi, phong thái phóng khoáng không thể nói thành lời.
Trong chốc lát, Trương Minh Hiên đã xuất hiện trước mặt một đám cường phỉ, một tay chắp ra sau rồi đứng ở trên ngọn cây, vẻ mặt đầy hứng thú nói: "Các ngươi chính là kẻ cướp đồ của ta, lại còn muốn ta mang tiền đến đây chuộc người?"
Một tên to cao phanh ngực khẽ nói với tên đầu sỏ chột một mắt: "Lão đại, nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ không dễ đối phó cho lắm!"
Tên đầu sỏ chột một mắt tay cầm một cây giáo dài nói một cách bình tĩnh: "Ta biết hắn không dễ đối phó."
Trương Minh Hiên nở nụ cười lạnh băng: "Giao người của ta ra đây."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Minh Hiên, tên đầu sỏ chột một mắt gật gật đầu, giơ tay lên, một người thanh niên nhỏ gầy mặc y phục màu đen ba chân bốn cẳng đến chỗ đám công nhân đang bị trói cùng nhau, hắn dùng dao găm trong tay vạch một phát, dây thừng đứt thành một đống.
Đám công nhân sợ hãi đứng lên, chạy về hướng Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên ngạc nhiên một lúc, thả người dễ dàng như thế sao? Không hợp lẽ thường cho lắm!
Trương Minh Hiên nói với đám công nhân: "Các ngươi đi trước đi!" Đám công nhân không nói lời nào đã co cẳng bỏ chạy.
Tên đầu xỏ xoay người nói: "Chúng ta đi!" Nói xong, hắn nhanh chân đi về phía xa xa, bọn cường phỉ phía sau trợn tròn mắt nhìn nhau rồi vội vàng đi theo.
Trương Minh Hiên ngơ ngác, đây là tình huống gì vậy!
Hắn nói to: "Các ngươi đứng lại cho ta!"
Đám cường phỉ ba chân bốn cẳng vắt chân lên mà chạy!
"Trương thí chủ, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
"Ai đó?"
Trương Minh Hiên lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một hai tiểu hòa thượng khôi ngô tuấn tú đứng ở phía sau cách đó không xa, chắp tay trước ngực mang theo nụ cười ấm áp nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên kinh ngạc trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: "Viên Thông? Là các ngươi cố ý dẫn ta tới đây."
Viên Thông gật đầu nói: "Đúng!"
Trương Minh Hiên hỏi: "Tại sao?"
Viên Thông mang theo nụ cười rồi nói: "Thí chủ có duyên với Phật của ta."
Trương Minh Hiên giậm chân nói to: "Có duyên cái mông ấy, một chút duyên cũng không có."
Hắn quay đầu bay về thành Trường An.
"Thí chủ xin dừng chân chút!"
Trương Minh Hiên chợt cảm thấy trời đất quay cuồng rồi rơi vào trong bóng tối.
Hai tiểu hòa thượng nhìn nhau cười, bay về phía tây.
Cách đó không xa, bọn họ cung kính hành lễ với một lão hòa thượng: "Bái kiến trưởng lão!"
Lão hòa thượng nói: "Đi thôi! Nếu không đi sẽ bị hai ngườitrong thành kia phát hiện."
Ba người cùng nhau bay về hướng tây.
Trang 69# 1