Chương 136: Đạo, Phật, Ma
Bên trong không gian hư vô đen như mực, Trương Minh Hiên nằm cô độc ở trong đó, ngơ ngơ ngác ngác không có chút cảm giác gì.
Ba vị hòa thượng bay được một đoạn, bỗng nhiên dừng trên không trung, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước.
Chỉ thấy một ông lão tóc bạc trắng đứng ở phía trước như một thanh kiếm sắc, đứng bên cạnh còn có hai thanh niên một nam một nữ.
Lão hòa thượng để lộ ra nụ cười rồi nói: "Bần tăng Bổn Giác bái kiến Thiên Nhất đạo trưởng, bái kiến hai vị thiếu hiệp."
Thiên Nhất lạnh lùng nói: "Giao người ra đây!"
Bổn Giác cười nói: "Không biết đạo trưởng đang nói đến ai?"
"Trương Minh Hiên!"
Bổn Giác niệm một câu "A di đà phật" rồi nói: "Người này rất có duyên với phật, đã được lão tăng thu làm môn hạ, lại khiến cho đạo trưởng thất vọng rồi."
Thiên Nhất cười lạnh: "Đám đại hòa thượng các ngươi thật là dối trá, người ngươi có thể giữ lại, giao thanh kiếm ra đây cho ta."
Bổn Giác dần thu hồi lại nụ cười rồi nói: "Nếu như ta không giao thì sao?"
"Vậy thì so tài xem thực hư thế nào đi!"
Bổn Giác niệm một câu "A di đà phật" rồi nói: "Viên Thông, Thân Thông, các con lui về phía sau."
Hai tiểu hòa thượng nói một cách cung kính: "Đệ tử tuân mệnh!"
Thiên Nhất chân nhân cũng nói: "Tề Linh Vân, Tôn Nam các ngươi cũng lui về phía sau đi."
Hai kiếm khách một nam một nữ đáp lại: "Vâng!"
Bốn người trẻ tuổi nhanh chóng bay về phía sau, để lại một đạo sĩ và một lão tăng mặt đối mặt trên không trung, gió mạnh nổi lên áo bào bay phần phật.
Ánh mắt Thiên Nhất đạo trưởng ngưng lại, trong tay bất chợt xuất hiện một thanh thần kiếm, thần kiếm giương lên hội tụ thành nguồn linh khí cuồn cuộn, một thanh kiếm thông thiên chém tới chỗ Bổn Giác.
Thiên Kiếm Thức, Thiên Sát Chi Kiếm.
Bổn Giác niệm một câu"A di đà phật!" Chuỗi phật châu chuyển động trong tay vừa ném đi một phát thì trở nên to lớn, ba mươi sáu hạt phật châu hóa thành ba mươi sáu phật quốc hiện trên đỉnh đầu Bổn Giác, thần kiếm chém lên trên phật quốc, ầm ầm nổ vang, ba mươi sáu phật quốc xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, hóa thành một thể, thần kiếm trực tiếp bị đẩy lùi ra ngoài.
Dư âm của sự va chạm càn quét đến mức xé trời tan mây.
Thiên Nhất đạo trưởng bay lên phía trước, vung kiếm đánh trả, song chưởng của Bổn Giác hiện ra kim quang mang theo sức mạnh của long tượng càn quét ra ngoài. Chưởng kiếm gặp nhau, hai bên bay ngược hơn mấy ngàn mét, trong nháy mắt lại chém giết lẫn nhau.
Ánh kiếm tung hoành ngang dọc, phật quang cuồn cuộn, bọn họ đều là người có sức mạnh phi phàm, đánh đến mức linh khí sôi trào, núi cao sụp đổ, mặt đất nổ tung. Trên không trung, ngàn dặm xung quanh không có đám mây nào tồn tại, tất cả đều bị xé tan.
Thiên Nhất đạo trưởng gầm lên một tiếng: "Tên đầu trọc kia, cho ngươi nếm thử một kiếm của ta, một đường xé trời."
Trường kiếm trong tay ra sức xẹt một đường cong kỳ dị, bầu trời đột nhiên nứt ra, một đường màu xám đen lao tới chỗ Bổn Giác.
Bổn Giác kinh hãi nói: "Làm sao có thể chứ? Xé trời chỉ có Kim Tiên mới làm được, ngươi làm sao có thể chứ?"
Không còn cách nào khác, trên người hắn bỗng hiện ra kim quang dày đặc, hai tay nâng ba mươi sáu phật quốc che trước người.
Thiên Nhất đạo trưởng, mệt mỏi hạ xuống một đỉnh núi đã bị đổ nát một nửa, nhìn về phía Bổn Giác.
Ầm! Ầm! Ầm! Tiếng nổ vang vọng phía chân trời, ba mươi sáu phật quốc lần lượt nổ tung phía trước vết nứt không gian.
"Phụt!" Một dòng máu tươi phun ra trên không, một bóng người khắp thân toàn máu tươi từ trên trời bay xuống một cách vô lực.
Trung Thông, Viên Thông kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Trưởng lão!"
Bọn họ vội vã bay lên, dìu Bổn Giác xuống.
Bổn Giác nằm trên mặt đất, ho liên tục vài tiếng, từng dòng từng dòng máu tươi không thể khống chế được mà phun ra từ trong miệng.
Thiên Nhất ngạo nghễ đứng thẳng người lên rồi nói: “Giao người ra đây cho ta."
Tề Linh Vân, Tôn Nam ngầm đứng hai bên ba hòa thượng, bao vây lấy họ.
Bổn Giác được Viên Thông, Thân Thông dìu đứng lên, cười khổ nói: "Thiên Nhất chân nhân danh bất hư truyền, Thiên Kiếm Chi Thuật thật sự quá lợi hại! Mỗi một kiếm đều mang theo sự oai phong của trời đất, ý trời đã định chỉ có thể cố gắng đón đỡ, không thể tránh khỏi. Nếu không phải bần tăng cũng có một chút thủ đoạn, e rằng ta đã chết rồi. Viên Thông, giao người cho hắn.”
Viên Thông do dự một chút rồi nói: "Vâng!"
Trong tay hắn xuất hiện một chiếc bát, hắn nói: "Người đang ở bên trong, bây giờ ta sẽ thả hắn ra.”
"A!" Một tiếng hét thảm thương vang lên.
Mấy người vội vã quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thiên Nhất chân nhân khuôn mặt đau đớn đứng trên đỉnh núi, ngực xuất hiện một lưỡi liềm màu bích lục, lưỡi liềm được thu về trong nháy mắt, Thiên Nhất chân nhân rên lên một tiếng vô lực rồi ngã xuống đất, lộ ra phía sau một thanh niên tuấn tú mặc y phục màu xanh và một người toàn thân mặc y phục màu đen.
Tề Linh Vân, Tôn Nam hoảng sợ hét lên: "Trưởng lão!"
Lục Ma cười ha ha nói: "Thật là thật là trùng hợp! Lại gặp một tiểu hòa thượng và một tiểu đạo sĩ đang đánh nhau, tiểu đạo sĩ lại bắt nạt tiểu hòa thượng. Con người của ta không thể nhìn nổi cảnh kẻ này bắt nạt kẻ khác, không nhịn được nên ra tay, tiểu hòa thượng nên biết ơn ta đi!"
Bổn Giác nghiêm túc nói: "Thí chủ là ai?"
Lục Ma cười ha ha rồi nói: "Ta a! Các ngươi có thể gọi ta là Lục Ma."
"Lục Ma?" Bổn Giác đọc hai lần, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Ngươi là Ma tộc?"
Lục Ma cười ha ha rồi nói với Viên Thông: "Tiểu hòa thượng, giao người ra đây cho ta!"
Viên Thông lắc đầu nói: "Không được!"
Người áo đen bên cạnh Lục Ma chớp một cái xuất hiện ngay trước mặt Viên Thông, một tay chộp lấy cái bát.
Viên Thông hừ một tiếng, xuất chiêu Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Thủ, Thân Thông cũng xuất chiêu Cầm Long Thủ túm lấy người áo đen.
Trên người áo đen bỗng chốc hiện ra một luồng khí đen nồng nặc, hóa thành vạn ngàn thây ma đánh trả lại hai người bọn họ, Thiên Diệp Thủ và Cầm Long Thủ trong nháy mắt bị phá vỡ dưới sự cắn xé và tấn công của ngàn vạn thây ma.
Thân Thông phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược hơn ngàn mét.
Viên Thông theo bản năng che bát ở trước mặt, vạn ngàn thây ma đánh lên trên bát thì phát ra âm thanh “tung”, phật quang tỏa ra, gắng gượng chống đỡ lại chiêu này.
Bên trong bát, một âm thanh vô cùng to lớn vang lên, “tung” một tiếng vang vọng khắp không gian bên trong, Trương Minh Hiên lập tức mở mắt ra, lờ mờ vỗ vỗ đầu của mình, sao cảm giác giống như đặt mình vào trong chiếc chuông lớn rồi bị người ta gõ một cái vậy.
Trang 69# 2